A Khánh

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Thành Tội giật nẩy mình, người đứng ở cửa hãy còn trẻ, trên người vận bộ trường bào trắng đến chói mắt, cả người ướt sũng, màu da đồng màu với quần áo, còn ôm một con gà sũng nước trong lòng. Y cười với Thành Tội, đôi mắt vô cùng xinh đẹp liền nheo lại, khoé mắt âm thầm dò xét: “Tại hạ đi đường không may mắc mưa, không biết có thể vào trú mưa cùng huynh đài đây hay không?”

Thành Tội nói: “Tại hạ cũng chỉ là vào đây tránh mưa một lúc mà thôi, cũng giống huynh đài cả mà, không dám nhận lời hỏi này, huynh mau vào đây đi.”

Thiếu niên vừa bước vào ngưỡng cửa, vừa lau nước trên mặt: “Cơn mưa này lớn thật.” Y đứng cách cửa không xa, một tay cầm con gà, tay còn lại giơ ra, thân lắc mình vẩy, quẩy người thật nhanh vài cái, sau đó lại đổi tay kia cầm gà, tay này giơ ra, lại lắc mạnh vài lần nữa, xong xuôi mới đi đến trước mặt Thành Tội.

Thành Tội nhìn thấy kỳ lạ quá, không kìm được mà hỏi: “Huynh đài mới nãy là…”

Thiếu niên kia đáp: “Giũ mưa, bộ huynh chưa làm thế này bao giờ à?”

Thành Tội nói: “Chưa từng.”

Ánh mắt của thiếu niên chợt loé sáng, y lại hỏi: “Mới nãy tôi giũ chút nước ấy mà, không có giũ trúng người huynh chứ?” Giọng điệu cẩn thận đầy vẻ quan tâm, giống như đang thăm dò vậy.

Thành Tội vội vàng nói: “Không có.”

Thiếu niên lại cười một cái, con gà trong tay y động đậy kêu cục cục vài tiếng, Thành Tội nói: “Thú cưng của huynh đài đây dễ thương quá.”

Thiếu niên trả lời: “Đâu, đương lúc tôi thấy đói, lại bắt được nó, tạm lấy làm bữa tối ấy mà.” Y xách con gà lên lắc lắc vài cái, “Chỉ là nó ốm quá. Đợi tôi mần nó xong, hai ta cùng ăn.”

Thành Tội đang tính từ chối, nhưng thấy vị thiếu niên kia thoắt cái đã đi ra phía sau bệ thờ, Thành Tội chỉ nghe mấy tiếng cục tác của con gà, kèm theo là âm thanh phạch phạch, sau đó không thấy động tĩnh gì nữa.

Hồi sau, thiếu niên xách con gà chết đã bị vặt trụi lông đi ra: “Huynh cầm giùm tôi con gà đi, đợi tôi đi tìm củi về đã rồi nướng nó lên ăn.”

Thành Tội ngửi thấy có mùi máu tanh, bỗng nhiên nhìn thấy nơi khoé miệng của thiếu niên nọ có vết máu, còn dính một chút lông tơ, trong lòng dâng tràn cảm giác sợ hãi. Y nhét con gà vào trong ngực cậu rồi lại xoay người đi ra phía sau bệ thờ.

Thành Tội ngồi ôm con gà chết, trong lòng thầm nghĩ người mới đến này thật cổ quái, rõ ràng lúc nãy đâu có thấy ai, thế mà đột nhiên y lại xuất hiện trước cửa. Trong tiểu thuyết bút ký có nói đến yêu quái sơn mị, e rằng chẳng phải là chuyện bịa đặt…

Cậu rùng mình một cái, lại cúi đầu nhìn con gà, trên cổ con vật có một vết rách, không giống như do dao cắt mà là giống như bị con gì cắn vậy…

Thành Tội không dám nghĩ tiếp nữa. Người kia từ bệ thờ đi ra, ném một bó củi xuống đất, sau đó lại lôi một thanh sắt dài mảnh từ trong đống củi ra, đâm xuyên qua con gà, lấy hai cái giá bắc lên đống lửa.

Thành Tội thầm nghĩ, củi thì không nói, nhưng thanh sắt này cùng hai cái giá gỗ chỉ có ở trong nhà dân, sao có thể ngẫu nhiên tìm ra được?

Thiếu niên lại cất lời: “Mặt đất dơ thế này mà huynh đài còn ngồi được ư?” Y lại đi ra sau bệ thờ, rồi lại xách ra hai cái đệm cói sạch sẽ vô cùng, y đưa cho Thành Tội một cái.

Thành Tội lại nghĩ ngợi, người này thật tốt bụng, từ nãy đến giờ vẫn không có ý hại mình, vậy thì hà cớ gì thắc mắc chuyện người ta chứ? Cho dù y có là yêu quái, thì mình cũng có phải người bình thường gì cho cam, bản thân cũng bất thường, dựa vào cái gì mà chê con người ta là yêu quái? Nghĩ thế liền cảm ơn, đón lấy đệm cói, cùng y ngồi cạnh đống lửa, đem mấy quyển sách ra hong khô.

Thiếu niên nhìn thấy Thành Tội hong sách, hai mắt chớp chớp: “Huynh đài là người đọc sách thánh hiền à?”

Thành Tội đáp lời: “Chỉ là xem qua mà thôi, không dám nhận mấy chữ này.”

Người kia lại hỏi: “Thế huynh học phái nào? Đạo? Pháp? Mạc? Lung tung?”

Thành Tội đáp: “Sư phụ là môn hạ của Thánh Khổng, học Nho.”

Thiếu niên lại cười một cái, hai mắt toả sáng lấp lánh khi ánh lửa phản chiếu vào: “Tôi cũng có đọc qua ít sách, nhưng là của Đạo gia…” Y tiến lại trước mặt Thành Tội, “hoá ra bây giờ người học Nho đều mặc quần áo thế này.” Liền đưa tay lên rờ rờ tay áo của Thành Tội, cả người phát sáng, bộ trường bào màu trắng liền trở nên giống y hệt quần áo trên người Thành Tội, thậm chí đến hoa văn trên tay áo cũng giống nốt, chỉ là vẫn giữ nguyên màu trắng.

Thành Tội ngạc nhiên, miễn cưỡng cười nói: “Huynh đài phép thuật thật cao. Nếu tôi cũng biết thì đi xa không cần phải mang theo nhiều hành lý rồi.”

Thiếu niên đáp: “Trên người các huynh đâu có lông, cho nên phải mặc quần áo vào. Tôi thấy rất dễ coi nên cũng bắt chước biến theo. Kỳ thực lông trên người tôi chỉ biến cái là ra, không giống mấy người, có thể thay giặt rửa được.”

Trong lòng Thành Tội thầm nghĩ, anh ta đã nói thẳng bản thân có lông, mình cũng không thể ngây ngô mãi được. Cậu liền chắp hai tay lại hỏi: “Thứ lỗi đường đột, huynh đài thực ra là…?”

Người kia đáp: “Đệ là hồ ly.”

Thành Tội ngạc nhiên quá xá, thiếu niên nhìn biểu cảm trên mặt cậu nói tiếp: “Huynh yên tâm, hồ tộc bọn tôi phân thành nhiều loại nhiều cấp, đệ và mấy con hồ ly tầm thường kia không giống nhau, trên người không có mùi hôi gì cả. Không tin huynh xích lại gần ngửi đi.”

Thành Tội vội vàng nói: “Hồ huynh hiểu lầm rồi, đệ là vì kiến thức nông cạn, lúc trước chỉ đọc mấy chuyện về hồ tộc trong sách, hôm nay lại gặp được chân thân là hồ huynh đây, cho nên thấy chút kỳ lạ. Mong huynh không trách.”

Người thiếu niên lại phát sáng lần nữa, liền biến thành một cục lông mao trắng.

“Chân thân của tôi là như thế này này.”

Thành Tội càng thêm kinh ngạc, trong tiểu thuyết bút ký thường viết về hồ ly nhưng thân hình dài mảnh, con mắt hẹp dài và cái mỏ nhọn của con hồ ly đang ngồi ưỡn ngực trước mắt mình và trong hình vẽ của mấy cuốn sách không hề giống nhau. Thân hình to lớn với bộ lông trắng như tuyết hãy còn ướt, cái đuôi to đặt cạnh móng chân, đôi tai khẽ run, giống như là đang cào vào lòng Thành Tội vậy. Cậu cố dằn lòng, chống lại mong muốn vươn tai ra sờ thử. Thân hình hồ ly lại phát sáng lần nữa, liền biến thành vị thiếu niên ban nãy: “Khiến huynh phải cười chê rồi.”

Thành Tội nói: “Không, không có, chân thân của hồ huynh rất dễ thương. Ý của tiểu đệ là, rất đẹp.”

Đôi mắt xinh đẹp của người kia híp lại: “Đệ tuy là hồ ly nhưng không phải họ Hồ. Đệ tên gọi Lý Khánh.”

Thành Tội chắp hai tay lại nói: “Đệ họ Thành tên Tội, vì chưa đội mũ nên chưa có tên tự. Mạo muội hỏi một câu, Lý huynh có phải là lấy chữ Ly làm họ?

Thiếu niên kia lắc đầu: “Không phải, lúc trước tôi có người bạn họ Lý, hồi đó tôi mắc bệnh nấm da, cho nên đám hồ ly xung quanh đều gọi là Thốc (là hói, trụi). Sau đó, tôi tình cờ gặp y, y cho tôi vào nhà mình ở, còn giúp tôi trị bệnh, lúc đó tôi vẫn còn nhỏ.” Y giơ tay ước lượng kích cỡ, “Chỉ to cỡ này. Y gọi tôi là A Khánh, còn cho tôi họ của y nữa.”

Thành Tội từng gặp qua mấy con chó con mèo con, liền tưởng tượng hình dáng lúc bé của hồ ly, cảm thấy nhất định sẽ rất dễ thương, không kiềm được mà mỉm cười.

Người kia cũng bật cười: “Đúng rồi, huynh nói mình chưa có tên tự, nhưng mà tôi có đó. Về sau khi tôi lớn lên một chút, y nói tôi không còn nhỏ nữa rồi, thế là đặt cho tôi tên tự gọi là Tiểu Trùng. Y nói, chữ “Trùng” này đọc là “Chúng” nghe không hay bằng “Sùng”, nếu như nhìn hai chữ này như là một nghĩa thì đọc lên cũng là một nghĩa, như thế càng thú vị. Cho nên tên này đọc thành âm “Sùng”[1].

Thành Tội tấm tắc khen: “Phảng phất khinh vân trùng điệp điệp, ý cảnh rất hay.”

Người kia cười càng thêm tươi.

Thành Tội nghe y kể về người bạn họ Lý kia, từng câu từng chữ đều nghĩa nặng tình thâm, chẳng trách lại đối đãi với người tốt như vậy, hoá ra là một con hồ ly đã quen với nơi ở của con người, cậu bất giác nhẹ nhõm hơn nhiều, nói: “Người bạn đó của Lý huynh có ở gần đây không?”

Sắc mặc y chợt u ám: “Y chết rồi. Cha của y là thừa tướng, vì lỡ làm hoàng đế không vui nên cả nhà đã bị giết. Tôi không có tài cán gì, lúc đó cũng chẳng biết biến hình, không thể cứu được y.”

Thành Tội đơ người ra, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Thế gian có rất nhiều chuyện vô thường, Lý huynh xin đừng quá đau buồn.”

Trước lúc cậu lên đường, đã từng đọc qua một số sách về quan trường, đương triều lập quốc đến nay không có thừa tướng nào họ Lý cả. Không chừng là triều đại trước chăng? Vậy thì con hồ ly này tuổi chắc có lẽ không nhỏ, thế nhưng nhìn vẫn còn nét trẻ con, thần tiên yêu quái tinh linh quả nhiên là thần kỳ quỷ quái làm sao. Cậu liền nói: “Với lại tuổi thọ người phàm cũng chỉ độ mấy chục, nếu so với hồ tiên cũng như sương sớm tiêu biến trong cái chớp mắt mà thôi.”

Thiếu niên nhìn cậu, hai mắt sang sáng, lúc sau thì ậm ừ một tiếng, rồi lấy con gà sáng bóng mỡ từ trên lửa xuống, xé ra làm đôi, đưa một nửa cho Thành Tội: “Đùi gà là ngon nhất.”

Thành Tội cảm ơn rồi đón lấy, người kia cầm nửa con gà lên cắn ăn, xen lẫn trong tiếng cạp xương gà là tiếng gỗ cháy tí tách.

Thành Tội ăn không nhiều, ăn được mấy miếng thịt gà thì đã no. Thiếu niên ăn hết nửa con gà, chỉ chừa lại mấy mẩu xương vụn, quay đầu nhìn nửa con gà trong tay Thành Tội hỏi: “Huynh không ăn nữa à?”

Thành Tội nhìn vào mắt người kia, đưa cho y con gà trong tay: “Tôi ăn no rồi, cái này toàn xé ra mà ăn cả, không có dính nước bọt của tôi đâu, nếu huynh không chê thì…”

Người kia đón lấy, cạp cạp ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch bách, liếm liếm miệng với ngón tay, trên người lại phát sáng lần nữa liền biến thành hồ ly. Y ngáp một cái, cuộn người trên đệm cói, hai mắt lim dim: “Huynh đài nếu thấy lạnh thì có thể xích lại gần đây, ngủ thế này ấm lắm.”

Lông trên người y đã khô hết rồi, xù xù lên, nhìn lại trông còn rậm rạp hơn cả lúc nãy. Y nằm cuộn người ở đó, giống như một quả banh lông màu trắng. Trong lòng Thành Tội lại ngứa ngáy, kéo cái đệm cói lại gần bên cạnh hồ ly, nhìn xuống cái đầu xù trước mắt mình.

Hồ ly nằm hơi nghiêng đầu về phía nó.

Thành Tội chịu không nổi nữa liền thử đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào đầu lông tơ của y, hồ ly khép mắt lại, không trưng ra bộ dạng khó chịu. Thành Tội thấy vậy liền bạo gan hơn, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của hồ ly.

Đôi tai của hồ ly khẽ run, cổ họng ừm ừm vài tiếng.

Ngoài trời mưa như thác đổ, chỗ ngón tay tiếp xúc với đỉnh đầu đem lại cảm giác ấm áp làm y nhớ lại một đêm mưa cũng như đêm hôm nay, một đôi tay nào đó đem mấy miếng thịt khô đặt trước mặt y. Y chịu không nổi cơn đói, liền liều mạng chạy đến tha đi, một miếng rồi lại một miếng cứ thế tha vào trong lương đình. Đôi bàn tay đó cũng như thế này, đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào, sau đó đặt lên đỉnh đầu nó một cách ấm áp dịu dàng.

“Ăn chậm thôi, không có ai tranh với ngươi đâu. Sao ngươi lại ốm thế này?”

“Ngươi không phải là chó, là hồ ly sao? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một con hồ ly thật đấy, ta vẽ lại ngươi có được không hả?”

“A Khánh, đừng khóc…ta là người trần, cho dù có sống hết tuổi thọ cũng không quá mấy chục năm. So với ngươi chẳng qua cũng chỉ là sương sớm tiêu biến trong cái chớp mắt. Ngươi sớm muộn cũng phải quen thôi…”

Lửa đã tàn lụi từ lâu, nhưng mưa vẫn mãi chưa dừng, hồ ly lại dựa sát vào người Thành Tội, gác đầu lên chân của nó.

Còn tiếp

———-

[1] Trong tiếng Trung, 重 (Trùng) có hai âm đọc là “chóng” và “zhong4”, 众(Chúng) đọc là zhong4, còn 崇 (Sùng) đọc là chóng. Tên tự của A Khánh là 重 đọc thành “chóng” hay “zhong4” đều được, nhưng ý của người đặt tên là muốn đọc thành “chóng”, đồng âm với từ 崇 (cũng đọc là “chóng”), ý nghĩa cũng hay hơn so với chữ 众.

Đại Phong Quát Quá viết

Phan Phan Sao Hỏa dịch

Thủy beta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.