CHƯƠNG 5
Đến động hồ ly làm khách?
Thành Tội nhìn chằm chằm thiếu niên, có chút sững sờ.
“Lý huynh, cái này, có chút bất tiện…tiểu đệ đang vội lên kinh…ách xì ”
“Huynh bị cảm lạnh rồi.” Thiếu niên thu dọn lại mớ đồ Thành Tội đã hong, “Huynh cũng đâu có lộ phí. Động phủ của tôi ở gần đây, yên tâm đi, bên trong rất tốt. Mỗi ngày tôi sẽ đãi huynh ăn gà.”
Nhưng…
Thành Tội lại hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi. Vừa đúng lúc đó, mặt đất dưới chân cậu bỗng nhiên lắc lư dữ dội.
Thành Tội chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên bay vọt lên không trung, hồn phách như thể rời khỏi thân xác vậy, tiếp đó là cú rơi thô bạo, chỉ còn âm thanh ù ù rú rít bên tai. Cậu vật lộn cố mở hai mắt ra, nhìn thấy mọi thứ xung quanh đang lắc lư điên cuồng, cách đó không xa, ngôi miếu cũ lúc nãy cậu vừa tá túc đã ầm ầm đổ sụp xuống.
Một hồi lâu sau, cơn rung chuyển mới từ từ dừng lại, một cục lông trắng đụng vào người Thành Tội, biến thành bạch y thiếu niên, trong lòng còn ôm theo mớ hành lý của cậu, y ngồi xuống cạnh bên.
“Huynh vẫn ổn chứ, lúc nãy cứ như địa long chuyển mình vậy.”
Thành Tội từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn ngôi miếu đổ vụn, rồi đến mặt đất nứt rạn, lại đến đám cây cối nằm rạp ngổn ngang… Hồi sau cậu hít một hơi thật sâu, chắp tay hướng về phía người kia nói: “Đa tạ ý tốt của Lý huynh, nhưng xin thứ lỗi tiểu đệ không thể đến quý phủ làm khách được. Ơn bữa ăn này, quả thực đệ vô cùng cảm kích. Xin được cáo biệt ở đây.” Nói rồi, cậu lấy hành lý trong lòng thiếu niên kia, xoay người bỏ đi.
Người kia không nói gì, cũng chẳng ngăn cản. Thành Tội bước nhanh về trước, nước mưa hôm qua còn đọng lại sau trận động đất lúc nãy thi nhau vấy lên giày, vớ và gấu quần cậu. Cho đến khi hai chân mỏi nhừ, bùn đất bám đầy vào giày làm cẳng chân trĩu xuống, Thành Tội mới bước chậm lại. Cậu không nghe thấy bất cứ tiếng động nào quanh mình, liền chà chà đế giày lên đám cỏ, rồi lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy một trời tĩnh mịch đồng không mông quạnh.
Cậu thở hắt ra một cái, đột nhiên có tiếng động vang lên bên tai.
“Tôi ở đây này.”
Thành Tội giật mình một cái, vội xoay đầu lại, thấy ngay hai con mắt của người kia.
“Có phải huynh đói rồi không, tôi đi bắt gà cho huynh ăn.”
Thành Tội lùi về sau một bước: “Lý huynh, xin huynh đừng đi theo tôi nữa.”
Thiếu niên giương đôi mắt đầy vẻ không hiểu: “Nếu huynh không muốn tôi đi cùng, vậy tại sao lại quay đầu lại? Tôi đi theo huynh, đâu có gây bất cứ tiếng động nào đâu, huynh quay lại không thấy tôi đi theo nên cảm thấy hụt hẫng đúng không?”
Thành Tội nhất thời câm nín không sao đáp lại, một lúc sau mới nói: “Có thể cùng Lý huynh quen biết, đó là vinh hạnh của tôi. Nhưng tôi là kẻ trời sinh đem lại bất hạnh cho người khác, ai mà tiếp xúc với tôi đều sẽ bị tôi làm liên luỵ. Lý huynh cũng nhìn thấy ngôi miếu lúc nãy rồi, vì tôi đã ở trong đó nên nó mới bị sập.”
Người kia nói: “Đó là do động đất, lúc trước tôi cũng gặp qua rồi mà, chỉ là hiện tượng tự nhiên thôi.”
Thành Tội cười khổ: “Nhưng lại xảy ra đúng ngay lúc này. Không phải là tôi bịa đặt, nhưng từ nhỏ đến lớn đã xảy ra rất nhiều chuyện như thế này rồi, sợ rằng kể tường tận có ba ngày ba đêm cũng không hết. Tóm lại là, những người mà tôi gặp qua, chưa ai là chưa từng bị tôi ám cả. Mặc dù Lý huynh là hồ tiên nhưng chỉ sợ chịu không nổi vận rủi của tôi, tốt nhất vẫn là cách càng xa càng tốt.”
Thiếu niên nghiêm túc đáp: “Không ai dám lại gần huynh, có lẽ muốn làm bạn với huynh bắt buộc không thể là người. Bọn tôi là yêu quái, là ý nghịch thiên sẵn rồi. Nếu như huynh có thể khắc tôi, thì tôi không phải là yêu quái tốt rồi. Cho nên nếu chúng ta làm bạn với nhau, huynh không cần phải lo việc đem lại xui rủi cho ai, tôi cũng là yêu quái tốt.”
Cái này…Thành Tội không cách nào nói lại được.
Người kia lại nói: “Tóm lại, tôi với huynh làm bạn. Nếu huynh không muốn tôi đi cùng, thì huynh cứ việc đi, còn tôi âm thầm theo huynh, quyết không gây tiếng động.”
Thành Tội thấy nghẹn cả họng: “Sao Lý huynh lại muốn đi theo tôi?”
Người kia nói cứ như đúng rồi: “Bởi vì tôi muốn. Tôi muốn làm bạn với huynh.”
Thành Tội trầm mặc một hồi, cậu thấy nghèn nghẹt một bên mũi, cảm thấy chút cay cay.
Từ nhỏ đến giờ, ngoài tổ phụ, Thường phu tử và Nhiễm ca ra, tất cả mọi người đều tránh cậu như tránh tà. Ý tốt như thế này, đây là lần đầu tiên cậu gặp được.
Người kia lại nói: “Huynh bị cảm rồi, tôi có thể chữa trị giúp huynh.”
Người kia nói tiếp: “Trên người huynh đâu còn tiền nữa. Người phàm nếu muốn sống đều cần phải có tiền. Tôi có thể biến lá cây, đất đá thành tiền nhưng cũng chỉ duy trì được một lát thôi.”
Người kia lại tiếp tục: “Nếu huynh muốn lên kinh thành thì hướng này sai rồi, huynh phải đi ngược lại cơ.”
Thành Tội ngạc nhiên quá xá.
Người kia lại nói tiếp: “Nếu như huynh không thích mệnh của mình, thì trưởng lão của tộc tôi có phép thay đổi mệnh đấy.”
Thành Tội mở to hai mắt: “Thật hả?”
Người kia gật đầu: “Thiệt mà, chúng tôi là yêu quái, tất phải nghịch thiên.”
Thành Tội lại cảm thấy mặt đất đang rung chuyển dưới chân: “Vậy trưởng lão của huynh…”
Người kia hỏi: “Động phủ của tôi cách nơi này rất gần, huynh muốn đi không?”
Thành Tội lại trầm ngâm một thoáng, cậu cắn chặt răng, lòng tràn đầy quyết tâm: “Vậy cảm tạ Lý huynh.”
Thiếu niên kia lập tức nở nụ cười, hai mắt toả sáng dưới ánh mặt trời lấp loá sau những tầng mây: “Vậy đợi khi đến động phủ của tôi rồi, tôi sẽ luộc gà cho huynh ăn. Huynh gọi tôi là A Khánh được không?”
.
Từ trước đến nay Thành Tội chưa bao giờ nghĩ rằng hoá ra động phủ của hồ ly lại là như thế này.
A Khánh dắt cậu đi rất lâu, qua mấy gò đất rồi dừng lại ở chỗ khe núi. Thành Tội nhìn lăm lăm A Khánh đi đến một gốc cây to, gõ mấy cái, trong không trung đột nhiên xuất hiện một bức tường toả sáng nhàn nhạt. A Khánh vẽ lên đấy mấy ký hiệu, bức tường liền để lộ ra một cái khe, đợi A Khánh và Thành Tội đi qua xong liền khép lại và biến mất sau lưng chúng.
Thành Tội trợn mắt há mồm ngơ người nhìn cảnh tượng trước mắt. Cỏ xanh trải dài trùng trùng điệp điệp, cây cối cao đến ngất trời, điểm xuyết giữa các gò núi dài miên man cơ man nào là đình đài lầu các, so với cảnh núi non lúc nãy thật khác nhau một trời một vực, giống như là bước sang một thế giới khác vậy.
Hoá ra động phủ của hồ ly là thế này, không phải là đào cái hang giữa eo núi ha.
A Khánh chỉ vào chỗ nào đó trên gò núi nói: “Phủ của tôi nằm ở chỗ đó. Trong nhà có rất nhiều gà, nếu huynh không thích ăn gà thì tôi bắt cá cho ăn, còn có chân giò hun khói nữa.”
Thành Tội ngây người gật đầu. Trên sườn núi, có một đám lông vàng, lông xám, lông đỏ, lông trắng đang bắt bướm, chúng đùa giỡn lăn lộn cắn nhau đủ kiểu. Cách đó không xa, còn có mấy vị nam thanh nữ tú mặc trang phục lộng lẫy đang hướng về đây…ế, nhảy xổ lại chỗ này…?
“A Thốc, cái tên chết tiệt nhà ngươi, gã phàm nhân này là sao hả?”
“Dám chống lại lệnh của tộc ư?”
“Bắt lấy hắn! Cùng giải hắn đến chỗ trưởng lão đi!”