A Khánh

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Thế là, Thành Tội không ăn được gà, cũng chẳng ăn được cá hay chân giò hun khói. Cậu lập tức bị mấy vị hồ tiên áp giải đến gặp trưởng lão.

Trong tộc của mình A Khánh thực ra chỉ là một con hồ ly nhãi nhép, bởi y liền bị vài vị hồ tiên có vẻ ngoài lớn tuổi hơn ấn người xuống, biến lại hình dáng ban đầu, giải đến nghị sự đường gặp trưởng lão cùng Thành Tội.

Thành Tội nhìn thấy A Khánh bị mấy vị hồ tiên thân hình dũng mãnh túm lấy gáy, trong lòng nổi lên một trận u ám, quả nhiên mình hại huynh ấy mất rồi.

Nghị sự đường so với chính đường của Thành trại vừa to lại vừa lộng lẫy hơn rất nhiều, một vị nữ tử hồng y đang ngồi nghiêng mình trên toạ kỷ phía trên cao, chậm rãi hái từng quả nho trên khay bên cạnh bỏ vào miệng, một chiếc váy đỏ rực bao phủ lấy thân hình uyển chuyển của nàng ta. Đây là lần đầu tiên Thành Tội nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy thế này, ánh mắt vừa chạm phải bộ ngực trần lộ ra một nửa của người đó liền lập tức cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng.

Người đàn ông túm cổ A Khánh bẩm báo: “Nhị trưởng lão, tôi đã đem A Thốc và tên người phàm đến rồi ạ.”

Đôi mắt của nữ tử chuyển động, ném trái nho trong tay đi, ngồi ngay ngắn lại nói: “Đâu ra cái kiểu tiếp đãi khách thế này hả? Nhanh lên, mau thả tiểu công tử ra, dâng trà lên.” Người đó lại cười nhìn Thành Tội nói tiếp: “Ai da, thật là tuấn tú nha. Tiểu công tử đừng sợ, tỷ tỷ đây mặc dù là hồ ly nhưng sẽ không ăn thịt cưng đâu. Vì đại trưởng lão của bọn ta đã đi viếng bạn nên mọi việc sẽ do ta quyết định. Đám nhóc này không hiểu chuyện nên mới gây phiền hà cho tiểu công tử, xin chớ trách. Đúng rồi, năm nay cưng bao nhiêu tuổi rồi, tên gì nhỉ?”

Thành Tội vẫn không dám ngước đầu lên, cứ gằm mặt xuống đất trả lời: “Vãn, vãn bối tên Thành Tội, bái kiến phu nhân.”

Nhị trưởng lão che miệng cười, tiến về phía Thành Tội: “Ta vẫn còn chưa thành thân thì đâu ra phu nhân mà gọi chứ. Cứ gọi một tiếng tỷ tỷ được rồi.” Cô ta nhẹ nhàng búng một ngón tay, A Khánh nãy giờ vẫn bị túm gáy liền rơi bịch xuống đất. “Cưng với A Khánh bọn ta sao lại quen nhau thế?”

Mùi hương nồng nặc trên người Nhị trưởng lão xông thẳng vào lỗ mũi đã nghẹt một bên của Thành Tội, cậu lắp bắp nói: “Vãn bối là do…do đêm qua trú mưa nên đã tình cờ gặp Lý huynh trong ngôi miếu cũ, lại được Lý huynh mời ăn gà nướng, còn có ý tốt mời tôi…”

Vừa đúng lúc này, từ khoảng không trên đầu truyền đến một trận ầm ầm rền rĩ.

Nhị trưởng lão và mấy vị hồ tiên mặt đều biến sắc, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

“Đây là…”

“Không ổn!”

Trong tích tắc chỉ kịp thốt lên hai chữ. Trước mắt Thành Tội một mảng sáng nổ vỡ đến chói mắt!

Nhị trưởng lão và tất cả hồ tiên đang có mặt liền giơ tay tạo ra một vòng sáng, Thành Tội không dám ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nhìn thấy một quả cầu sáng cực lớn bao trùm cả đỉnh phòng.

Thế giới liền biến thành một mảng trắng xoá.

Thành Tội lại bị hất tung lên trời, trong giây phút lơ lửng giữa không trung, dường như nghe thấy âm thanh như nghiến nát cả đất trời.

.

Lúc cậu hồi phục lại ý thức thì thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng.

Gian phòng bày biện rất đơn sơ. Cậu chống tay ngồi dậy, một thanh niên mặc áo xám đứng dậy từ ghế đối diện với giường.

“Tiểu công tử tỉnh rồi? Thân thể vẫn ổn chứ ạ?”

Thành Tội chớp chớp mắt, cử động tay chân, sau đó gật nhẹ đầu.

Người thanh niên kia vô cùng khách khí nói: “Tiểu công tử, nơi này là quán trọ trên trần gian, tiểu công tử dường như đang vội lên kinh ứng thí, Nhị trưởng lão đã lệnh cho tại hạ đưa tiểu công tử đến đây.”

Thành Tội mở miệng hỏi: “A Khánh sao rồi?”

Quả cầu phát sáng đó và âm thanh ầm ầm kia là như thế nào?

Người thanh niên kia than thở nói: “Cái tên A Thốc này cũng thật là, đến lôi kiếp của chính mình mà nó cũng quên, đã làm liên luỵ đến tiểu công tử rồi, hồ tộc chúng tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Do người và yêu khác nhau nên không khí trong cốc trong tiện để tiểu công tử nán lại lâu, thêm nữa chúng tôi lo lôi kiếp của tên nhóc đó vẫn chưa dứt cho nên mới đem tiểu công tử đến nơi này tĩnh dưỡng, rất may là tiểu công tử không bị thương. Tại hạ và hồ tộc cuối cùng cũng an tâm rồi.”

Trong lòng Thành Tội dấy lên cảm giác chẳng lành, bàn tay ghì chặt lấy cái chăn khẽ run: “Vậy, A Khánh giờ sao rồi?”

Người thanh niên áo xám cầm lấy tách trà đầy ắp trên bàn, vẩy mấy giọt vào mặt gương trên bàn, miệng niệm niệm mấy từ, rồi lại phẩy tay áo, mặt gương liền hiện ra hình ảnh.

Nhị trưởng lão cùng mấy vị nam nữ khác tay nắm chặt tay ngồi thành vòng tròn, chính giữa vòng tròn có một bệ đá. Nằm trên bệ đá là hai con hồ ly đen thui, hai mắt nhắm chặt. Con to và dài hơn nằm cứng đờ. Con nhỏ và mập hơn nằm phơi bụng lên trời, giữa đám thịt đen thùi còn sót lại đám lông như cỏ cháy khô.

Hai mắt Thành Tội bỗng chốc tối lại.

Người kia vội vàng nói: “Tiểu công tử đừng sợ, A Thốc quả thực bị thiên lôi bổ nhưng mạng nó lớn lắm, các vị trưởng lão đang chữa trị cho nó. Vì A Cầu lúc đó đứng gần bên nên cũng bị đánh trúng.”

Hình ảnh đã biến mất nhưng Thành Tội vẫn nhìn chằm chằm vào tấm gương, lát sau thì đứng dậy, chắp tay với nam tử mặc áo xám.

“Cảm tạ túc hạ, tuy tôi vừa mới tỉnh lại nhưng xem chừng túc hạ vẫn còn việc bận, xin cáo biệt ở đây.”

Người kia nhất thời ngơ người, cho rằng Thành Tội xém chút nữa bị thiên lôi đánh mất mạng cho nên đâm ra sợ hãi, không muốn dính líu đến tộc hồ ly nữa, nên đành nói: “Công tử vừa mới tỉnh lại, có lẽ cơ thể vẫn còn yếu, hành lý của cậu tôi để ở đầu giường, tại hạ đã dặn dò quán trọ rồi, công tử cần gì chỉ cần dặn dò tiểu nhị, không cần phải trả tiền. Xin công tử an tâm nghỉ ngơi, tại hạ không làm phiền nữa, xin cáo biệt.” Nói rồi phất tay áo rời khỏi gian phòng.

Sau khi cánh cửa khép lại, cơ thể Thành Tội khẽ chao đảo, cậu liền ngồi xuống giường.

[Tôi muốn làm bạn với huynh.]

[Chúng ta làm bạn rồi, huynh cũng đâu cần sợ sẽ khắc người nữa, tôi cũng là yêu quái tốt mà.]

………………..

Ha ha, làm sao có thể thay đổi số mệnh chứ? Cái mệnh này, làm sao mà thay đổi được đây?

Dù là người hay là yêu, cứ lại gần mình, chắc chắn sẽ không lành.

.

Sáng sớm hôm sau, Thành Tội rời khỏi quán trọ, đi về hướng kinh thành.

Kinh thành, dường như trên thế gian này chỉ còn mỗi nơi đó là sẽ không bị cậu gây hại, là nơi mà cậu có thể an tâm sống qua ngày.

Dưới vòm trời xanh thẳm, con đường quan lộ trải dài xa tít tắp.

Thành Tội một mình bước đi trên con đường quan lộ, kiếp này đã định, vĩnh viễn chỉ có cô độc mà thôi.

Còn tiếp

[Thủy: tội nghiệp, bạn Tống Dao thì cả đời cô loan, còn Thành Tội thì cả kiếp khắc người T^T

Hai chương này hai bạn đặc biệt dễ thương nên mình quyết định tung hàng sớm ^^

Ai đang theo dõi truyện này thì trồi lên hê lên vài tiếng động viên tinh thần cho người dịch với, hai đứa ngồi tự sướng mãi với nhau cũng tủi… Đừng làm tàu ngầm nữa nha ]

Đại Phong Quát Quá viết

Phan Phan Sao Hỏa dịch

Thủy beta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.