A Khánh

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Khi đã đặt chân đến kinh thành, Thành Tội mới biết được rằng, Nhàn Vân Quán là một nơi vô cùng nổi tiếng, và vị Diệp Sư Pháp kia là một người rất lợi hại.

Tất nhiên mỗi nơi ở kinh thành, trong mắt của Thành Tội, đâu đâu cũng đều thật phi thường, đều vô cùng lợi hại.

Nào là đường rộng thênh thang, nào là lầu các hoa lệ, những người qua lại trên đường còn có tóc vàng tóc đỏ nữa, con ngươi còn có màu xanh lá xanh lam. Thành Tội cảm thấy, có mọc thêm mười con mắt nữa cũng không đủ để nhìn.

Lúc Thành Tội đứng từ xa nhìn ngắm hoàng cung uy nghi đồ sộ, trong lòng xúc động không thôi.

Cậu nghe ngóng chỗ Nhàn Vân Quán từ những người qua đường mới biết được rằng, đó là nơi mà những kẻ bình thường không thể vào, và người tên Diệp Sư Pháp ấy không phải muốn gặp là gặp được. Bởi vì Diệp Sư Pháp hiện nay là phương sĩ được hoàng thượng tin dùng nhất, và chỉ hoàng thượng mới là người duy nhất muốn gặp là gặp được y.

Vốn đã nhận lời với ân công cứu mạng, Thành Tội vẫn không bỏ cuộc liều thử một phen, kết quả là bởi vì người ngợm chẳng ra sao nên đến cổng lớn của Nhàn Vân Quán cậu cũng chưa chạm đến được, chỉ vừa mới đi tới toà lầu lộng lẫy có tấm bảng do đích thân hoàng thượng phong Nhàn Vân Quán đã bị đuổi đi không thương tiếc.

Chủ tiệm quán đầu đường nói với Thành Tội, Nhàn Vân Quán trước đây chỉ là một đạo quán nhỏ, trước giờ luôn ở phường Thành Hưng này, là nơi mà vào mấy dịp lễ mồng một, mười lăm thì sẽ có người đến thắp hương bình an, mấy bà vợ đến dập đầu cầu sinh cô gia cứu chồng mình.

Nhưng không biết làm sao mà hai năm nay mặc dù hoàng thượng hoàn toàn dựa vào Nho gia để trị quốc nhưng vẫn vô cùng hứng thú với mấy chuyện siêu trần thoát tục của Đạo gia, như là dưỡng khí, luyện đan…

Trước kia có một đạo sĩ tên là Lê Bồng Tử, tinh thông huyền phép, giỏi cầu phúc trừ tà, tường luyện đan dưỡng khí, không màng đến chuyện triều đình, rất được hoàng đế tin dùng. Nhưng rồi một ngày nọ, Lê Bồng Tử bẩm báo với hoàng thượng rằng, số kiếp của mình đã tận, chỉ có thể đi vân du tránh hoạ. Hoàng thượng ngàn lần tiếc nuối, cho nên Lê Bồng Tử mới tiến cử một người khác là Diệp Sư Pháp, nói rằng đạo thuật người này còn hơn cả mình, rồi dùng hạc trắng truyền tin, mời Diệp Sư Pháp mau đến kinh thành, tạm thời ở trong Nhàn Vân Quán. Hoàng thượng vừa gặp Diệp Sư Pháp thì vô cùng yêu mến, sau khi Lê Bồng Tử ra đi, Diệp Sư Pháp trở thành phương sĩ giỏi nhất ngự tiền, hoàng đế tin dùng y so với Lê Bồng Tử ngày trước còn nhiều hơn gấp bộ, phong y thành Hộ Quốc Chân Nhân. Nhàn Vân Quán cũng phất lên từ đó, từ một đạo quán nhỏ bé, bỗng chốc trở nên bề thế như ngày hôm nay.

Thành Tội nghe xong mà ngạc nhiên không thôi, càng hiểu rõ Nhàn Vân Quán không phải là nơi một sớm một chiều có thể vào, đối với chốn kinh thành lại thêm phần kính sợ, một ông chủ quán ăn bình thường mà lại biết rõ chuyện triều đình đến thế, lại kiến giải vô cùng sắc bén, càng làm cho cậu thêm phần tự ti.

Chuyện này thất bại, Thành Tội lại càng thêm hoang mang, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Giấy tờ chứng minh thân phận đã mất rồi, muốn đi tìm người bằng hữu tốt mà tổ phụ đã nói nhưng tên người đó là gì, ở đâu cậu cũng không nhớ. Trên đường đến đây, cậu cũng đã hiểu ra một số chuyện đời, biết bản thân có tìm ra chỗ đó, sợ là vô căn vô cứ, người ta cũng sẽ không nhận mình. Thành Tội suy nghĩ thấu đáo, đầu tiên phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sau viết tin về cho gia đình, báo tin bình an.

Cậu gom hết can đảm, đến một quán trọ tên là Kim Phúc Vạn đặt một phòng sát góc, rồi lại ra phố, tìm chỗ bán đồ cũ mua hai bộ, rồi lại đến hiệu sách, mua mấy quyển tập, chọn loại giấy bút mực rẻ nhất mà mua.

Giá cả ở kinh thành đắt đỏ, dù cho cậu không sợ hại đời người ta, chỉ e là tiền mà hồ tiên tặng cũng không duy trì được bao lâu.

Thành Tội xách mớ đồ đi, vừa đi vừa suy nghĩ làm sao trụ được ở kinh thành nữa đây thì thấy phía trước vô cùng náo nhiệt, ồn ào. Thành Tội nhịn không được cũng mò đến chỗ đám người đang túm tụm, đó là một toà lầu có treo băng vải. Thành Tội chen vào nhìn, trước toà lầu có đặt một bảng cáo, giấy đỏ chữ vàng. Những người xung quanh cậu lần lượt bình luận: “Kỳ thi Nho lần này làm lớn quá nhỉ!” “Xem ra chuyển qua tôn Nho phái không phải chuyện đùa rồi.” “Thật đáng tiếc, trước mắt tôi thấy có học đạo gì cũng chạy không kịp à.”

Thành Tội cố gắng chen lên trước, cuối cùng cũng nhìn rõ mấy chữ. Trên bảng cáo thị viết là chuyện về kỳ thi Nho gia sắp tới, Lễ bộ phụng ý chỉ của hoàng thượng:

/Ngày 16 tháng 9 bắt đầu báo danh, sau báo danh là cuộc xét tuyển đầu tiên, người hợp cách sẽ tiếp tục tham gia đợt thi tuyển vào ngày mồng 6 tháng chạp, khi đã qua cả hai vòng mới có thể tham gia vào kỳ thi chính thức vào tháng 3 năm sau./

Trên cáo thị có viết, vì cuộc thi Nho này mới tổ chức lần đầu nên hoàng thượng đặc biệt ân điển, phàm người đến báo danh tham gia tuyển chọn đều có tặng thưởng. Người qua vòng xét tuyển đầu tiên sẽ được tặng một bộ sách cổ Nho học do Lễ bộ chép tay, một bộ văn phòng tứ phẩm và một túi gấm. Người qua vòng hai, sẽ được ngự tứ một bộ cẩm bào, một cặp ngọc bội. Nếu vòng đầu không qua cũng sẽ được thưởng. Vòng hai không qua sẽ được tặng một cây thước chặn giấy bằng bạc, một chuôi quạt và túi quạt. Riêng vòng đầu không qua, vẫn được tặng một nghiên mực và hộp mực thơm.

Các loại tặng phẩm đều được bày lên bàn dài cạnh bảng cáo thị. Vài vị quan trong Lễ bộ ngồi phía sau bàn, mọi người đều tranh nhau đến coi. Thành Tội đi đến cuối bàn dài nhìn một lát. Báo danh là được tặng nghiên mực và mực thơm, so với loại cậu tự đi mua tốt hơn nhiều.

Một vị quan nhìn thấy ánh mắt của Thành Tội cứ dán vào phần thưởng dành cho mấy người trượt vòng đầu, bèn cười nói: “Cậu thiếu niên này đừng ủ dột như thế chứ, cậu tuổi còn trẻ, nếu như có ý muốn tham gia vào kỳ thi này thì bắt đầu nỗ lực từ bây giờ tuyệt đối không trễ đâu. Áo gấm ngọc bội cũng chỉ là một phần trong đó thôi. Nên lấy việc vào triều làm mục tiêu chứ.”

Thành Tội vội vàng khom lưng nói: “Cảm ơn đại nhân đã động viên. Học trò từ nhỏ đã đọc sách thánh Khổng, nhưng do bản tính ngu muội, đọc sách mười mấy năm cũng chỉ như nhìn qua khe cửa. Không dám mơ tưởng quá cao.”

Vị quan kia kinh ngạc nói: “Cậu từ nhỏ đã học Nho ư? Vậy thì kỳ thi này chính là dành cho những người như cậu đấy. Nếu cậu đã là Nho sinh thì nên biết, học là phải hành, đã như thế, càng không nên sợ sệt như vậy. Cậu tên là gì?”

Thành Tội cúi đầu nói: “Cám ơn đại nhân đã hỏi, học trò tên Thành Tội. Chỉ là…học trò lúc này không thể báo danh thi tuyển được…”

Đến cả giấy tờ còn không có, lấy gì mà báo với chả danh chứ?

Thành Tội vội vàng thi lễ lần nữa: “Đa tạ đại nhân đã động viên, nếu như học trò có tư cách tham gia, nhất định sẽ thi… Học trò thỉnh tội, xin được cáo lui trước…” Nó quay đầu chạy ra khỏi đám người đông đúc.

Vị quan kia kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của Thành Tội, cuối cùng lắc lắc đầu.

Thành Tội chạy ra đường, vừa đi được mấy bước đã nghe thấy âm thanh ồn ào từ chỗ bảng cáo thị truyền đến.

Hoá ra là do người đến xem quá đông nên đã làm lật bàn, có vài người nhào đến giành giựt vật phẩm. Đám đông chen lấn cướp giật, các viên quan muốn làm dịu tình hình nhốn nháo, đám thị vệ thì hối hả bắt bớ đám trộm cướp, vừa muốn ổn định tình hình, vừa muốn bảo vệ các vị đại nhân sợ lại xảy ra chuyện, đám đông ở hiện trường nhốn nháo bát nhào, vô cùng khó coi.

Thành Tội đương xem, cảm thấy một trận kinh hãi.

Chẳng lẽ thầy cũng tính sai rồi sao? Mình vốn là kẻ trời sinh đem lại tai ương, chẳng lẽ đến chốn kinh thành và khoa thi này cũng không thể trấn áp được mình ư?

Cậu lại cúi đầu nhìn sách bút trong tay, không biết nên làm thế nào nữa đây.

Đột nhiên có giọng nói vang lên bên cạnh: “Huynh đài đừng lo, chỉ là một trận bát nháo nhỏ thôi mà.”

Thành Tội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên chỉ lớn hơn cậu một, hai tuổi đứng cách không xa, nhìn cậu đầy hảo ý.

Thành Tội vội vàng thụt lùi một bước: “Cảm ơn huynh đài đã an ủi. Đệ không phải kinh hãi vì chuyện đó. Chỉ là…tôi là người không may, mong huynh đài đứng cách xa tôi một chút.”

Người kia nhướn mày nhìn nó: “Sao huynh đài lại nói như vậy?”

Thành Tội cười khổ: “Lời đệ nói đều là thật. Từ khi sinh ra, tôi đều đem lại bất hạnh cho người khác, sống đến hôm nay không biết đã làm liên luỵ bao nhiêu người, nghiệp chướng vô cùng nặng nề. Nói như thế, có lẽ huynh không thể tưởng tượng nổi. Nhưng…trận hỗn loạn này, e rằng cũng là do cái hung của tôi gây ra.”

Đôi mắt người kia sáng lên: “Lại có chuyện này cơ à? Nhưng trên người huynh đâu có âm khí. Thực ra tại hạ cũng biết sơ thuật bói toán, không biết huynh có thể nói cho tôi biết bát tự của mình hay không?”

Thành Tội lắc lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của huynh, tôi cũng không giấu, lúc tôi còn nhỏ đã có một vị cao nhân xem qua mệnh, cứ nghĩ là có thể sửa được, nhưng đến…”

Đến cả trưởng lão của hồ tộc cũng nói, không được rồi.

Lời này không thể nói cho người lạ biết.

Thành Tội tiếp tục, dáng điệu vô cùng nghiêm túc: “Huynh nói với tôi nhiều như vậy, sợ rằng đã bị tôi liên luỵ rồi, huynh hãy mau đi đi. Hảo ý quan tâm này, tôi rất cám ơn.”

Người kia cười cười: “Huynh nói như thế càng làm tôi muốn xem mệnh cho huynh hơn.” Liền nắm lấy tay Thành Tội, “Huynh muốn cùng tôi qua trà quán bên kia ngồi một lát không?”

Thành Tội ngơ ra.

Trên đường đi đến kinh thành, cậu đã nghe qua đủ các mánh khoé bịp người, trong đó cũng có loại cưỡng ép xem mệnh cho người ta.

Nhưng vị thiếu niên này tuy mặc áo vải thô, nhưng lại ẩn chứa nét cao quý sau dung mạo thanh tú của mình, Thành Tội cảm thấy, y có vẻ không phải là người xấu.

Vấn đề là, bản thân nghèo rớt mồng tơi, lại là tai ương do trời sinh, cho dù y có là kẻ lừa bịp thật thì cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.

Thành Tội nghĩ thế nên cứ để người kia dắt đi.

Sau khi lên tầng hai của trà quán, vào một gian phòng giản đơn, thiếu niên kêu người hầu trà mang trà lên, lại cười ha ha nói với cậu: “Gần đây chỉ có chỗ này là tương đối yên tĩnh. Trà bánh sơ sài, mong huynh đài không chê.”

Thành Tội nói: “Cảm ơn hảo ý của huynh, nhưng vẫn mong huynh đây nên cẩn thận hơn, tôi sợ…”

Thiếu niên kia cười nói: “Xin huynh cứ an tâm, cho dù lời huynh nói là thật thì tôi cũng chả để ý, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy chuyện chẳng phải như lời huynh nói đâu. Không biết huynh có thể đem bát tự của mình nói cho tại hạ biết?”

Thành Tội chỉ có thể nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Chắp hai tay lại tiếp, “đệ họ Thành, tên chỉ có một chữ Tội, người quận Bột Hải.”

Người kia nói: “A, tại hạ quên báo danh tính mất rồi. Nói nãy giờ lâu như vậy, chẳng trách sao Thành huynh lại nghĩ tôi là kẻ lừa bịp. Tại hạ Diệp Sư Pháp, là kẻ thích du ngoạn, nay đây mai đó.”

Thành Tội ngu người ra: “Huynh…huynh là Diệp Sư Pháp?”

Còn tiếp

() Đệ tử trong Cái Bang phân biệt tôn ti cao thấp trên dưới dựa vào số túi đính trên áo, túi này có được bằng cách lập được công trạng nào đó cho bang, số túi càng nhiều chứng tỏ địa vị trong bang càng cao. Ví dụ như Trưởng lão 9 túi chỉ thấp hơn mỗi Bang chủ mà thôi.

Đại Phong Quát Quá viết

Phan Phan Sao Hỏa dịch

Thủy beta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.