Báo rồi!
Editor: Iris N
A Kiều một tay cầm ly Coca, một tay xách túi đồ ăn vặt đủng đỉnh đi bộ trên hành lang.
Hạng Vân Độc nhìn chủ nhiệm Hách. Chủ nhiệm Hách nhìn Hạng Vân Độc. Có phụ huynh ở đây, chủ nhiệm Hách cũng không tiện lên tiếng trước, ai ngờ Hạng Vân Độc chỉ hắng giọng rồi bảo A Kiều: “Vào lớp học đi.”
...
Dưới ánh nhìn chăm chú của chủ nhiệm Hách, A Kiều vào lớp học.
Cô hoàn toàn không hiểu thầy giáo đang giảng cái gì, tiết này là tiết toán. Nhân lúc còn sớm, lúc học sinh còn tương đối tỉnh táo, thầy dạy toán đứng trước bảng đen viết viết vẽ vẽ.
A Kiều hỏi Sở Phục trong huyết ngọc: “Ngươi có biết trên đó viết gì không?”
Sở Phục thành thật trả lời cô: “Nương nương, cái này còn khó đọc hơn khế văn nhiều.” Nàng ta là vu chúc (phù thủy), toàn sử dụng khế văn để làm phép, trên sách giáo khoa ngữ văn thật ra còn có mấy bức giáp cốt văn, Sở Phục có thể hiểu được. [1]
[1] Khế văn là chữ viết trên mai rùa, giáp cốt văn là chữ viết trên xương.
Bởi vậy, A Kiều ngồi một lúc rồi lại bắt đầu ngủ bù, cô còn lấy một tấm chăn nhỏ từ trong cặp sách ra, chăn mềm như bông, cô cọ cọ mặt vào đó một chút rồi thoải mái nằm úp mặt xuống bàn.
Chủ nhiệm Hách và Hạng Vân Độc vẫn chưa đi, ở bên ngoài phòng học nhìn vào thấy A Kiều vừa vào lớp chưa đến một phút đã tựa người lên bàn học, thậm chí cô còn chuẩn bị kỹ càng cho giấc ngủ.
Ngăn bàn đựng đầy snack khoai tây vị phô mai, cô gục đầu xuống, để lộ miệng ra, thi thoảng lại nhét một miếng vào miệng.
...
Hạng Vân Độc đành phải ra đòn phủ đầu: “Khi nào về tôi sẽ nói chuyện với cô bé, có lẽ là bởi chương trình học khác với những gì cô bé đã học ở nước ngoài nên cô bé có cảm giác thất bại, lại còn không kết bạn được với ai.”
Chủ nhiệm Hách chỉ có thể chấp nhận cách giải thích này, nở nụ cười đầy thấu hiểu, tiễn Hạng Vân Độc ra ngoài cổng trường.
Thầy dạy toán từng được chủ nhiệm giáo dục dặn dò, tất cả các thầy cô giáo của lớp số 10 đều biết học sinh nữ ngồi bên cửa sổ ở dãy cuối cùng có trạng thái tâm lý không ổn định, tốt nhất là không nên kích thích cô bé.
Bởi vậy thầy dạy toán căn bản không nhìn về hướng đó. Tất cả những bạn học cho rằng thầy giáo sắp nổi trận lôi đình, đang chuẩn bị xem kịch vui đều bị sốc, liên tục bàn tán trên group chat của lớp.
Gia đình bạn học tên Trần Kiều này nhất định phải quyên rất nhiều tiền.
Lúc mọi người còn đang bàn tán, Trịnh An Ni chẳng dám ho he câu nào. Cô nàng đã lặn mất tăn trong group chat của lớp từ lâu, cô nàng không dám bàn tán một câu nào về chuyện liên quan đến Trần Kiều, đến cả chủ đề nổi bật nhất trên diễn đàn trường học cũng chẳng dám đọc.
Cô nàng không trêu vào A Kiều nhưng vừa hết giờ học, A Kiều đã tới tìm cô nàng.
Cô khoác tay lên cổ Trịnh An Ni, “Nào, chúng ta tâm sự.”
Trịnh An Ni đưa mắt về phía hai người bạn thân như thể đang cầu cứu nhưng lại thấy bọn họ đang nói chuyện với Thẩm Lệ Na về bộ sưu tập hình mèo mới ra của nhãn hiệu lớn nào đó, căn bản không ai để ý tới sự cầu cứu của cô nàng, đành phải so vai rụt cổ ra ngoài với A Kiều.
Thực ra A Kiều không ngủ, cô nghĩ về chuyện tại sao ma nữ mặc đồng phục lại muốn cô giúp, hỏi cô ấy, cô ấy cũng sẽ không mở miệng, đám ma trên tầng cao nhất kia lại là lũ ngốc, không có tác dụng gì, hỏi cũng như không, thà hỏi Trịnh An Ni một chút còn hơn.
A Kiều ngậm kẹo mút, ngồi bên vườn hoa. Trịnh An Ni không dám ngồi, cô nàng đứng đó, rụt cổ, nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Có, có chuyện gì à?”
Ở đây người qua kẻ lại, cô nàng gần như nhìn chằm chằm vào từng học sinh đi qua một nhưng chẳng có một ai muốn giúp cô nàng.
Một lần nữa, Trịnh An Ni cảm nhận được lúc cô nàng bắt nạt người khác, nạn nhân thấy bất lực như thế nào.
A Kiều nghĩ ngợi rồi hỏi cô nàng: “Ma nữ trong nhà vệ sinh kia ấy, cô biết tên cô ấy là gì không?”
Trịnh An Ni òa lên khóc, nước mắt tuôn rơi, cô nàng nghĩ rằng A Kiều vẫn đang hù dọa cô nàng nhưng lại không dám đi.
“Cô khóc cái gì thế?” A Kiều ngạc nhiên, chẳng phải cô nàng này biết trong nhà vệ sinh nữ có một ma nữ sao. Cô nghĩ một lát rồi lấy một nắm kẹo mút ra, chọn lấy chiếc vị cam mà cô không thích nhất, đưa cho Trịnh An Ni, đầy vẻ hào phóng, “Thôi, ăn đi này.” . truyện ngôn tình
Trịnh An Ni nhận chiếc kẹo, lúc nãy vẫn chưa hiểu A Kiều định làm gì nhưng cô bảo ăn, Trịnh An Ni đưa những ngón tay run rẩy ra bóc kẹo, do dự nhưng vẫn nhét chiếc kẹo vào miệng.
“Học sinh nữ nhảy lầu, chết cách đây không lâu ấy! Tên cô ấy là gì?” A Kiều thấy cô nàng đã ăn kẹo, lại hỏi tiếp.
Trịnh An Ni ngậm kẹo, lại muốn khóc. Lần này cô nàng không kìm nén được nước mắt nữa, hóa ra trong trường thực sự có ma nữ, những lời đồn kinh dị trong trường căn bản không phải là giả.
A Kiều bực bội, giữ chặt lấy cô nàng, kéo cô nàng ngồi xuống bên cạnh mình: “Cô sợ cái gì? Cô giúp tôi tra ra tên cô ấy, tôi sẽ không gây chuyện với cô nữa, nếu không tôi bảo cô ấy đứng ở đầu giường cô đấy.”
Trịnh An Ni vội vàng nuốt nước mắt vào trong: “Học sinh nào cũng có bảng tên, trên đó có tên mà.”
Bên cạnh huy hiệu của trường, mỗi học sinh lại có một bảng tên tiêng, lúc vào cổng còn bị kiểm tra về tác phong và kỷ luật, những học sinh không đeo bảng lên sẽ bị ghi tên, lúc điểm danh buổi sáng sẽ bị phê bình.
“Vớ vẩn! Nếu cô ấy có bảng tên thì tôi còn hỏi cô làm gì.” Tuy cô ấy mặc đồng phục nhưng trên đó lại không đeo bảng tên. Nếu cô biết được tên của cô ấy thì còn có thể hỏi Hạng Vân Độc một chút nhưng hiện giờ chẳng có thông tin gì cả.
Đương nhiên là ngoại trừ việc cô ấy cầu cứu A Kiều, “Giúp tôi với“.
Lúc này Trịnh An Ni đã biết A Kiều thực sự có thể nhìn thấy ma. Nói cách khác, trên thế giới này thực sự có ma. Môi cô nàng trắng bệch ra, run rẩy: “Trong thư viện có kỷ yếu của trường, trên đó có tên họ và ảnh của học sinh.”
A Kiều đứng dậy phủi váy: “Đi thôi.”
Trịnh An Ni cứ tưởng cung cấp xong thông tin là xong, ai ngờ A Kiều còn muốn cô nàng dẫn đường, Trịnh An Ni không dám nói năng gì, đưa cô tới thư viện của trường học.
Thư viện của trường Trung học số 1 cũng đã có cả trăm năm lịch sử, ban đầu chỉ là mấy phòng thư viện nhỏ, sau này xây hẳn một thư viện hai tầng. Trịnh An Ni chạy theo làm cu li cho A Kiều, hỏi nhân viên quản lý sách báo xem kỷ yếu của trường ở chỗ nào rồi đưa A Kiều đi tìm.
Kỷ yếu hằng năm của trường Trung học số một chiếm cả một giá trong thư viện, cứ tìm thế này chẳng biết đến bao giờ, A Kiều nghĩ ngợi rồi bảo: “Lấy kỷ yếu năm trước và năm trước nữa ra đây.”
Ma nữ mặc đồng phục nói hẳn là năm nay cô ấy sẽ thi đại học, vậy có nghĩa là cô ấy mới chết chưa được bao lâu.
Trịnh An Ni ngoan ngoãn nghe lời.
A Kiều xem từng trang một, Trịnh An Ni lật trang cho cô. Cô xem hết một tờ, Trịnh An Ni lại giúp cô lật một trang, cả cuộc đời này cô nàng chưa bao giờ phục vụ người khác như thế.
Đọc hết cả hai quyển mà vẫn chưa tìm thấy ma nữ mặc đồng phục, A Kiều tức giận: “Có phải cô lừa tôi không?”
Trịnh An Ni vội vàng lắc đầu, cô nàng vắt óc suy nghĩ: “Không mà không mà, có thể là... có thể là cô ấy chưa tốt nghiệp, kỷ yếu đều được chụp trước khi tốt nghiệp.”
Thế là xong rồi, A Kiều rất tức giận. Cô lại lấy một cây kẹo mút khác ra, hết vị cam rồi nên đành đưa cho Trịnh An Ni một chiếc vị nho, cô muốn giữ lại vị đào cho mình. Cô dùng đầu có que của chiếc kẹo chọc vào Trịnh An Ni: “Cô mau nhớ lại xem nào.”
Đến lúc học Trịnh An Ni cũng chưa từng nghiêm túc như thế này, cô nàng siết chặt tay suy nghĩ hồi lâu: “Tin tức! Trên tin tức có thể đã đưa tin.” Cô nàng lấy di động ra, tìm từ khóa trường Trung học số 1 và tử vong.
Cuối cùng tìm được một người thật, đó là một nữ học sinh, năm ngoái học năm thứ hai nhưng bởi áp lực học tập quá nặng nề nên mắc bệnh trầm cảm, tự sát bằng cách nhảy từ cửa sổ tầng mười lăm xuống rồi chết.
Nhưng trên tin tức không có tên đầy đủ, chỉ có họ, cô ấy họ Chu.
Trịnh An Ni bị A Kiều chọc một lần, cô nàng từ bị động chuyển sang chủ động nghĩ cách, phát huy toàn bộ sự năng động của mình, cô nàng nói: “Lên diễn đàn trường tìm xem sao, thể nào cũng tìm thấy tên cô ấy.”
Cô nàng đăng nhập diễn đàn của trường, tìm hai chữ nhảy lầu nhưng lại bị chặn, rồi lại tìm bệnh trầm cảm. Lần này thì được, cô nàng tìm những chủ đề được đăng trong vòng hai ngày tính theo ngày tin tức được đưa lên, chuyển hết trang này đến trang khác mới tìm được họ tên của cô gái nhảy lầu kia.
Cô ấy tên là Chu Mộng Khiết.
Sau đó, Trịnh An Ni lại tìm hiểu tiếp, tìm thấy ảnh của Chu Mộng Khiết. Cô ấy có khá nhiều ảnh. Cô ấy học hành rất tốt, phần lớn đều là ảnh lên bục diễn thuyết, sau khi vào trường còn lấy được học bổng hai năm liên tục, còn là nòng cốt của câu lạc bộ cờ vây của trường, từng làm đại diện cho trường để đi thi đấu.
Vừa mở ảnh ra, A Kiều xem xong đã nhận ra đây đúng là cô ấy, đầu vẫn chưa bị đập bẹp, trên ảnh là điệu bộ nhã nhặn thẹn thùng, hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ống kính.
“Đúng rồi, đúng là cô ấy.” A Kiều quả quyết.
A Kiều không ngờ Trịnh An Ni lại hữu dụng như thế, đúng là phải để cô nhìn bằng con mắt khác. Tuy cô nàng này hơi nhát gan nhưng vẫn rất làm được việc. Cô vỗ vai Trịnh An Ni, giọng điệu như thể đang làm ơn làm phước: “Cô khá đấy, sau này đi theo tôi đi.”
Rất có điệu bộ của đại tỷ chuyên bắt nạt ở trường.
Lúc Trịnh An Ni nghe thấy câu “Đúng là cô ấy” đã muốn khóc lắm rồi, cô nàng vô cùng mong muốn từ chối nhưng lại không thể không chấp nhận.
A Kiều hỏi cô nàng tiếp: “Thế cái người tên Trần Ngưỡng Chính kia thì sao, là người thế nào?”
Mặc dù trong lòng Trịnh An Ni vẫn muốn từ chối nhưng cơ thể lại rất thành thật, lập tức nói hết những thông tin mình biết cho A Kiều: “Anh ta là cố vấn tâm lý mà nhà trường chủ động mời tới, bình thường đi dạy ở trường đại học, chỉ có thứ ba và thứ năm là tới trường chúng ta nửa ngày. Nữ sinh trường chúng ta kéo nhau tới trường đại học tìm anh ta, lần nào anh ta cũng mời bọn họ đi ăn.”
Nhóm bạn của Trịnh An Ni đương nhiên không thể bỏ qua trò vui này. Trước kia cô nàng đã từng kéo hai cô bạn thân, ăn mặc thật xinh đẹp đi qua chỗ Trần Ngưỡng Chính nhưng sau một lần tiếp xúc, cô nàng đã có cảm giác không tốt về Trần Ngưỡng Chính.
Những cô gái có gia đình giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp, đi đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người như Trịnh An Ni rất nhạy bén với hàm ý trong ánh mắt của nam giới. Bộ mặt ôn tồn lễ độ của Trần Ngưỡng Chính chỉ có thể lừa được những cô gái ngu ngốc đó thôi.
“Tôi cảm thấy dù sao người này cũng không tốt như mọi người đánh giá.” Trịnh An Ni nghĩ ngợi, cố gắng đè sự ngượng ngùng xuống rồi nói, Trần Ngưỡng Chính vẫn cứ luôn nhìn lén chân cô nàng.
Anh ta che giấu rất tốt nhưng cũng vẫn bị Trịnh An Ni phát hiện. Cô nàng rất thích người khác nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ nhưng loại ánh mắt này lại khiến cô nàng phản cảm mộ cách bản năng.
Sau này, Trịnh An Ni cũng chẳng tới phòng tư vấn tâm ký nữa. Lúc gặp được cô nàng trong trường, Trần Ngưỡng Chính còn chủ động trò chuyện với cô nàng nhưng lần nào Trịnh An Ni cũng tỏ ra vô cùng lãnh đạm, cũng rất coi thường những cô gái vây quanh Trần Ngưỡng Chính.
“Hình như là năm ngoái thì phải, anh ta xin nghỉ một năm, nói là bận viết luận văn, nên không tới trường, học kỳ này vừa bắt đầu mới quay lại.” Trịnh An Ni không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ, bắt đầu buôn chuyện với A Kiều, “Vụ cái cô Chu Mộng Khiết này nhảy lầu có phải có liên quan đến anh ta hay không?”
A Kiều nhìn Trịnh An Ni chằm chằm tới mức Trịnh An Ni cúi gập đầu xuống, lắp bắp hỏi: “Sao... Sao thế?”
A Kiều khịt mũi một tiếng: “Không ngờ cô còn có đầu óc như thế đấy.”
Trịnh An Ni nhận ra nghe xong lời này, bản thân cô nàng còn thấy hơi tự hào.
A Kiều đã tìm được thứ muốn tìm, quyết định ra khỏi thư viện. Trịnh An Ni ngăn cô lại, nhăn nhó: “Vào giờ học rồi, bên ngoài có camera giám sát đó.”
A Kiều lại không sợ bị giám sát, cô nói: “Thế cô ở đây đi, vừa lúc chơi với mấy người bên kia luôn.” Có mấy học sinh và nhân viên quản lý đang đi xuyên qua các kệ sách.
Trịnh An Ni lạnh cứng người, từ bàn chân đến tận đỉnh đầu. Cả tầng này chỉ có hai người là cô nàng với A Kiều thôi mà. Bởi vậy, cô nàng cũng chẳng quan tâm tới giám sát hay không giám sát nữa, đi theo A Kiều ra khỏi thư viện.
Tiết này là tiết tiếng Anh, cô giáo lớn tuổi dạy tiếng Anh rất nghiêm khắc, Trịnh An Ni đành phải tìm cớ đi phòng y tế, nói mình đến tháng, đau bụng.
Nhân viên trong phòng y tế gặp phải những học sinh như Trịnh An Ni nhiều lần thành quen, thấy mặt cô nàng vẫn bình thường, cảm thấy chẳng cần lãng phí thuốc giảm đau, bảo cô nàng tự pha cho mình một cốc nước gừng đường đỏ: “Uống đi, uống xong về lớp học.”
A Kiều rẽ vào nhà vệ sinh ở tầng một, gõ kính: “Chu Mộng Khiết, mau ra đi.”
Ma nữ mặc đồng phục lập tức xuất hiện, cô ấy nhìn A kiều, mắt ầng ậng nước, thậm chí còn hơi run run vì xúc động nhưng cô ấy vẫn không nói một tiếng nào.
Con ma trẻ con đằng sau cô ấy ban đầu vốn là một cục màu đen, không có hình người, vậy mà hiện giờ nó còn vươn một bàn tay đập bộp một cái lên mặt kính.
Một dấu tay trẻ con đen tuyền hiện ra trên mặt kính, con ma trẻ con phát ra âm thanh đe dọa A Kiều.
A Kiều chẳng sợ hãi chút nào, một con ma nhỏ thế này thì làm gì được cô chứ, cô cũng đưa tay, cách tấm gương đập đánh bốp một cái vào con ma nhỏ, răn dạy nó: “Con còn tâm nguyện gì chưa thành thì cũng đừng quấy rầy mẹ con nữa, hai mẹ con đi đầu thai cho tử tế đi.”
Đầu thai mới là chuyện đúng đắn mà những con ma như bọn họ nên làm. Sao mà con ma nhỏ này mãi không hiểu thế không biết?
Lúc này con ma trẻ con càng tức giận, nó siết chặt lấy cổ của ma nữ mặc đồng phục, há ngoác miệng, thậm chí còn phát ra tiếng khóc của trẻ con, “Oa oa” ầm ĩ, làm A Kiều ong hết cả tai.
Nó làm A Kiều bực mình. Trẻ con hư phải đánh, ma trẻ con hư cũng phải đánh!
Cô lấy huyết ngọc từ trong áo đồng phục ra, miếng huyết ngọc này càng ngày càng sáng, trông không giống một miếng bạch ngọc nữa mà giống một miếng hồng ngọc nóng rực, dừng như có một vầng sáng đỏ tỏa ra xung quanh.
Sở Phục biết A Kiều muốn nàng ta dạy cho con ma nhỏ không hiểu biết này một bài học, nàng ta thả sát khí ra nhưng con ma nhỏ kia lại không hề sợ hãi, lại còn cười khanh khách. Nó há to miệng, điên cuồng nuốt lấy sát khí, lại trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Ma nữ mặc đồng phục trong gương lắc đầu quầy quậy, rơi lệ nhưng cô ấy vẫn không nói nên lời.
“Dừng lại.” A Kiều nhanh chóng ra lệnh cho Sở Phục dừng tấn công, cô đã hiểu ra con ma nhỏ này dùng ác niệm và oán niệm làm đồ ăn.
Hôm qua nó vừa mới nhìn thấy ba nó. Do gặp được A Kiều, suốt một ngày, ác niệm cuồn cuộn tỏa ra từ trong lòng Trần Ngưỡng Chính đều bị con ma trẻ con này ăn hết nên chỉ mới một ngày, nó đã lớn hẳn lên, ngũ quan trên mặt đã hiện rõ hơn hẳn, chẳng mấy chốc chân tay cũng phát triển hoàn chỉnh.
Ác niệm đến từ người cha đã nuôi dưỡng nó, làm nó lớn lên, mạnh mẽ hơn. Có lẽ nếu Trần Ngưỡng Chính lại đến thêm vài bữa nữa, nó sẽ biết đi cũng nên.
Đuổi ma thật sự không phải là việc mà một con ma bình thường như A Kiều hay một con lệ quỷ như Sở Phục có thể làm.
Sở Phục nghĩ ngợi rồi nói: “Nương nương, hay là để ta ăn nó đi.”
Thế mà con quỷ trẻ con này còn có thể ăn tươi nuốt sống cả ác niệm, nàng ta nhìn cũng thấy hơi thèm ăn. Ăn cái này, nàng ta nhất định sẽ tăng cường công pháp, sẽ còn mạnh hơn bây giờ.
A Kiều đưa tay đập nhẹ lên huyết ngọc: “Không được! Nó xấu xí như thế! Ngươi không được ăn mấy thứ xấu xí, phải tích lũy công đức cho tốt, làm quỷ tu!”
A Kiều nghĩ ngợi rồi lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hạng Vân Độc: “Chú cảnh sát ơi, cháu muốn báo án.”