A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 36: Chương 36: A Kiều hôm nay hòa giải không?




Thôi được.

Editor: Iris N

Lão Hàn rất bận, đưa chứng nhận quỷ sai xong phải về làm việc, trước khi đi còn nói với Hạng Vân Độc: “Cậu đừng sốt ruột vì việc phá án vội, đầu tiên cứ tự suy nghĩ trước đã. Khi nào quen, tôi dẫn cậu đi làm.”

...

“Giang Thành, trường Trung học số 1” là địa điểm, “linh hồn bào thai” là hồn phách phải đưa đi, nhưng nói cho cùng linh hồn bào thai là cái gì?

Dường như ngay sau khi tự đặt câu hỏi này, trong lòng anh chợt nảy sinh một ý nghĩ: Linh hồn bào thai là những con ma đầu thai không thành công, bởi không có cơ thể con người nên không có hình dạng bình thường, ở giai đoạn ý thức hỗn loạn, chưa hình thành khái niệm thiện ác, hoàn toàn bị chấp niệm điều khiển.

Trung học số 1 là trường học. Tại sao trong trường học lại có linh hồn bào thai chứ?

Hạng Vân Độc định hỏi A Kiều một chút xem cô có từng nhìn thấy linh hồn bào thai này hay không hoặc ở trường có thấy chuyện gì kì quái hay không. Anh lên tầng, gõ cửa phòng A Kiều.

A Kiều mới tắm xong, đang tự đắp mặt nạ cho mình, cô từng xem trong máy tính bảng. Nhớ ra trong valise có mấy hộp, cô mở ra rồi đắp lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi chân trần ra mở.

Hạng Vân Độc giật cả mình.

A Kiều bắt chước ngôi sao nữ trong quảng cáo, vỗ nhẹ lên mặt mình, làm mặt nạ dán chặt vào da hơn, giọng cô lúng búng rất dễ thương: “Sao thế?” Vừa nói cô vừa nhấc chân nhảy lên giường.

Cô mặc áo ngủ hình con thỏ, tóc dài buộc lại phía sau, trên trán còn đeo băng đô hình tai thỏ.

Máy tính bảng trên giường phát ra một giọng nữ: “Dưỡng da ban đêm quan trọng nhất là phải giữ ẩm, mỗi ngày đắt một chiếc mặt nạ sẽ khiến bạn vĩnh viễn mười tám tuổi, hiện giờ mình sẽ giới thiệu một chút về quy trình dưỡng da hằng ngày của mình.”

Từ khi A Kiều biết cách dùng máy tính bảng, cô học được đủ thứ. Cô đang xem livestream của beauty blogger. Trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã biết phải thoa mỹ phẩm dưỡng da, để chống lão hóa thì quan trọng nhất chính là phải tránh nắng!

A Kiều vô cùng đồng tình, dù là người hay là ma, thì đều phải khuất phục trước sức mạnh của mặt trời.

Hạng Vân Độc thấy cô lo lắng cho sắc đẹp, hoàn toàn giống như một cô gái bình thường bèn lắc đầu: “Không sao.”

A Kiều quay sang chỗ khác, tiếp tục dưỡng da, beauty blogger nói với tất cả những cô gái đang ngồi trước màn hình: “Nhất định phải ăn ít đồ ngọt, cơ thể chúng ta ăn đường tự nhiên là đủ rồi, đừng dùng đường đã qua chế biến, sẽ mọc mụn và lão hóa.”

Tuy A Kiều nghe không hiểu lắm nhưng cô vẫn xem rất nghiêm túc. Beauty blogger lại nói với mọi người đường đã qua chế biến chính là những thứ đại loại như kẹo, bánh kem, toàn là những thứ các cô gái thích ăn.

Hạng Vân Độc nhìn A Kiều ôm tai thỏ, lắc đầu một cách nghiêm túc, tỏ ra rằng không được ăn bánh kem thì bản thân cô không làm được. Anh bật cười thành tiếng, ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho cô.

Quên đi, cô nên ít tiếp xúc với những việc như thế thôi.

Ngày hôm sau, Hạng Vân Độc vừa ngủ dậy đã cảm thấy vô cùng sung sức, thậm chí cánh tay bị thương cũng không đâu nữa, đáng lẽ ra hôm nay phải thay băng mới.

Đi vào phòng tắm, tháo băng gạc ra, anh thấy miệng vết thương đã đóng vảy, chỗ bị thương đã khép miệng hoàn toàn, đến vết khâu cũng chẳng thấy đâu nữa.

Đứng đối diện với gương, anh đưa tay sờ lên lớp vảy đỏ sẫm, vừa xoa xoa một chút, lớp vảy đã bong ra, lọ ra lớp da mới. Nếu không phải vẫn để lại một vết sẹo thì không thể nhìn ra được mới mấy hôm trước thôi anh vừa bị thương nặng.

Sự thay đổi này là do chứng nhận quỷ sai mang lại cho anh.

Hạng Vân Độc định tháo hẳn băng gạc ra nhưng nghĩ ngợi một lúc lại cuốn lại. Nếu như anh tháo hẳn băng gạc rồi cứ về cục cảnh sát như vậy, thế chẳng phải là thành Wolverine rồi sao?

Anh vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện linh hồn bào thai, quyết định hôm nay sẽ đưa A Kiều đi học, lấy cớ đi một vòng trong trường Trung học số 1 để xem có phát hiện ra gì không.

A Kiều vừa đi vừa ngáp, đêm qua cô thức trắng đêm xem phim, hôm nay căn bản không muốn dậy, cô muốn trốn học.

Một người một ma đứng chờ thang máy, gặp được bà cụ nhà bên cạnh, Hạng Vân Độc gật đầu chào hỏi bà, bà lão cười tủm tỉm: “Đi làm đấy à?”

Hạng Vân Độc lên tiếng trả lời xong mới nhớ ra bà cụ này đã qua đời từ năm ngoái. Bởi bà sống rất thọ rồi mới qua đời, tính là việc vui, người nhà còn mở tiệc mời hàng xóm đi ăn.

Cửa thang máy kêu một tiếng “Tinh” rồi mở ra, A Kiều ngáp một cái, cắm đầu cắm cổ đi vào, bà cụ cũng đi theo, Hạng Vân Độc đứng đờ ra không nhúc nhích: “Cụ...”

Bà cụ mỉm cười: “Tôi về tặng quà cho cháu trai.” Bà cụ xách trong tay một chiếc giỏ em bé, “Vợ chồng trẻ lấy nhau mấy năm, cũng nên có con rồi.”

A Kiều ở trong thang máy lại ngáp cái nữa: “Nhanh lên nào, em muốn uống sữa đậu nành.”

Thang máy đi xuống dưới tầng, tiếng chuông vang lên, bà lão kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này A Kiều mới vỗ vai Hạng Vân Độc: “Nhạt một chút là ma, có thực thể mới là người.”

Trước mắt Hạng Vân Độc giờ đây là một thế giới hoàn toàn mới, anh có thể nhìn thấy người, cũng có thể nhìn thấy ma.

Sáng sớm, trẻ con tụ tập thành từng nhóm cùng nhau tới trường, trong đó có một đứa trẻ có người ông đi phía sau dặn dò: “Đi học ngoan nhé, qua đường phải nhìn đèn, đừng chơi game.”

Đang nói chuyện với cháu trai, một chiếc xe đạp đã đi xuyên qua người ông ấy.

Cô gái trí thức mới chuyển đến tòa nhà bên cạnh vội vã đi làm, bên cạnh cô ấy có một con chó lông vàng rất lớn, vẫy đuôi ngậm bóng, tiễn cô tới tận đầu ngõ, đưa chân, đặt quả bóng trước mặt, chờ chủ nhân đi làm về.

Mấy đứa trẻ con giẫm lên người con chó kia.

Hạng Vân Độc nhìn thế giới hoàn toàn mới này, dừng lại, nhất thời không nói nên lời. A Kiều đứng bên cạnh anh, chọc chọc cánh tay anh: “Nhanh lên nào, em muốn ăn xíu mại trứng muối.”

Tiệm bán xíu mại trứng muối rất đắt hàng, nếu không mua sớm là hết ngay.

Hạng Vân Độc dần bình tĩnh lại, thảo nào Hàn Cương bảo muốn để anh làm quen một chút trước đã. Hạng Vân Độc mua đồ ăn sáng rồi đưa A Kiều đi học, lấy cớ gặp chủ nhiệm Hách một lần để đi một vòng trong trường xem có phát hiện gì không.

Chủ nhiệm Hách cũng muốn nói chuyện tử tế với Hạng Vân Độc một lần. Hôm qua thầy Trần đã dùng cả ngày để phân tích cho bạn Trần Kiều nhưng cô bé thực sự không muốn mở lòng, nhất quyết không chịu giao tiếp với người khác.

Chủ nhiệm Hách còn gọi chủ nhiệm lớp số 10 là cô giáo Vương tới, cô giáo Vương nói trong lớp Trần Kiều không chủ động tiếp xúc với bất cứ bạn học nào, cô bé lúc nào cũng đi một mình, chưa bao giờ ở lại phòng học sau giờ học.

Chủ nhiệm Hách vô cùng lo lắng về trạng thái tinh thần của cô bé, không ngờ sáng sớm Hạng Vân Độc đã tới, chủ nhiệm Hách cảm thấy người giám hộ này vẫn rất có trách nhiệm nên bắt đầu nói chuyện với Hạng Vân Độc.

Hôm nay phòng tư vấn tâm lý không mở cửa, A Kiều không có chỗ nào để “nghỉ phép”, đành phải ngủ bù trong phòng học.

Tiết tự học buổi sáng phải đọc bài nhưng lớp trưởng không dám gọi cô dậy. Trịnh An Ni còn đổi chỗ ngồi, cô nàng ngồi ở góc lớp xa Trần Kiều nhất.

Hôm nay A Kiều không có tâm trạng quan tâm đến người, cũng chẳng có tâm trạng quan tâm đến ma, cô đặt đầu xuống bàn học, nhắm mắt lại thiếp đi.

Nhưng cô vừa ngủ được một lát đã nghe thấy tiếng gõ “cốc cốc cốc” lên cửa kính, ma nữ mặc đồng phục mà A Kiều đã đơn phương cắt đứt tình bạn đang đứng ngoài cửa sổ, con mắt còn nguyên vẹn của cô ấy đang nhìn A Kiều chằm chằm.

A Kiều quay mặt sang chỗ khác.

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

Cô ấy đứng ngoài cửa sổ, liên tục gõ kính. A Kiều bức bối ngẩng đầu lên, thấy cô ấy đang bay lơ lở, giận dỗi một hồi rồi cuối cùng cũng đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh nữ.

Lớp trưởng đang quản lý giờ tự học buổi sáng, thấy A Kiều định ra ngoài. Để giữ gìn cái uy của lớp trưởng, cậu ta gọi cô lại: “Trần Kiều, cậu làm gì đấy?”

A Kiều liếc nhìn vóc dáng thấp bé của cậu ta, hất cằm: “Đi nhà vệ sinh.”

Khí thế của lớp trưởng lập tức yếu hẳn đi, chẳng lẽ cậu ta còn có thể đi theo vào tận nhà vệ sinh nữ hay sao: “Vậy thì cậu... Vậy thì cậu đi đi.”

Trịnh An Ni vừa nghe thấy mấy chữ nhà vệ sinh đã kẹp chặt chân lại. Đáng lẽ hôm nay cô nàng không nên uống sữa, giờ lại muốn vào nhà vệ sinh mà không dám vào.

“Tìm tôi làm gì!” A Kiều khoanh tay, tức giận hỏi ma nữ mặc đồng phục.

Ma nữ mặc đồng phục dùng hơi nước viết ba chữ “Giúp tôi với” lên tấm gương trong nhà vệ sinh, A Kiều nhíu mày, còn chưa kịp hỏi cô ấy, cô ấy đã co người chạy vào trong gương.

Những chữ viết bằng hơi nước chẳng mấy chốc đã tan biến, chẳng để lại dấu vết gì, một bóng đen chui vào tấm kính, A Kiều dụi mắt, thấy đó rõ ràng là con ma trẻ con kia. Cô gõ gương: “Cô ra đây đi!”

Ma nữ mặc đồng phục xuất hiện trong gương, con ma trẻ con hôm qua còn bám trên đùi cô ấy, hôm nay đã ôm lấy cổ cô ấy, nhìn đầy vẻ lưu luyến.

Dù A Kiều có hỏi thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn không hề lên tiếng, chỉ có đôi mắt hơi ngước lên, nhìn chằm chằm chỗ cô ấy vừa viết chữ.

A Kiều bối rối. Giúp cô ấy gì cơ? Giúp cô ấy như thế nào? Ít nhất thì cũng phải cho thêm tí manh mối chứ!

Hạng Vân Độc nói chuyện với chủ nhiệm Hách xong, đưa ra yêu cầu muốn xem A Kiều ở trong lớp như thế nào, chủ nhiệm Hách dẫn anh tới lớp số 10 năm thứ hai nhưng từ cửa sổ vẫn lại chẳng thấy bóng dáng A Kiều.

Chủ nhiệm Hách đang định bảo Lão Lý bảo vệ kiểm tra camera theo dõi, A Kiều đã tự quay lại. Trên hành lang im ắng, lớp nào cũng đang trong giờ tự học, chỉ có một mình cô cầm một ly Coca, không biết đang lẩm bẩm điều gì.

A Kiều nhìn thấy Hạng Vân Độc, “A” một tiếng, ống hút trong miệng cũng rời ra, cô bị bắt quả tang trốn học rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.