Qua đêm.
Editor: Iris N
A Kiều hẹn thời gian với Tiền Nhị. Trước khi đi, cô hỏi: “Ở Giang Thành chỗ nào bán vịt quay ngon nhất?”
Hiện giờ vẫn còn sớm, cô có thể mua vịt quay rồi tới chỗ Hạng Vân Độc. Anh đã bảo nếu thi được kết quả tốt thì sẽ lại được đi công viên giải trí lần nữa, anh không thể nuốt lời được.
Cái này thì Tiền Nhị biết, gã đưa địa chỉ cho A Kiều rồi tiễn cô ra cửa. Thấy cô đã đi xa, Tiền Nhị giơ tay lên tát nhẹ vào miệng mình một cái: “Ai da.”
Gã vốn đã nghĩ rất kỹ, cô gái này nhìn thì lợi hại thật nhưng đến mức nào thì phải thử mới biết được, không thể cứ thế đưa cô đến nhà người ta luôn, nhỡ đâu làm hỏng chuyện làm ăn thì về sau gã cũng khó mà lăn lộn ở đất Giang Thành này được nữa.
Vậy nên trước tiên gã định tìm một việc nhỏ, thử xem đạo hạnh của cô nông sâu chừng nào, không ngờ cô còn nhỏ tuổi như thế mà ánh mắt đã sắc lạnh, liếc một cái đã khiến đầu gối gã mềm nhũn cả ra.
Tiền Nhị cho rằng mình cũng là người từng trải, làm gì đến nỗi bị một con nhóc lườm một cái mà đã tồng tộc nói ra hết sự thật. Gã đưa tay đấm nhẹ lên xương bánh chè. Chẳng lẽ là lớn tuổi nên bị loãng xương à?
A Kiều nhanh chóng đi tới cửa hàng vịt quay. Hiện giờ cô là một con ma giàu có rồi, không hề keo kiệt chút nào, tính thử một lát thấy trong văn phòng có nhiều người như vậy nên mua một lúc năm con vịt.
Nhân viên cửa hàng thấy cô mảnh mai như thế, ở đây lại có nhiều hộp đóng gói như vậy, một cô bé như cô làm sao mà xách đi được, đang định giúp cô chuyển hàng thì đã thấy cô xách tất cả bằng một tay, bước đi một cách dễ dàng.
A Kiều vội vàng xách một đống túi túi hộp hộp tới văn phòng của Hạng Vân Độc. Tống Phương vừa nhìn thấy cô đã cười: “Em mua gì thế? Nhiều đồ ghê.”
A Kiều tươi cười: “Em mời mọi người ăn vịt quay!”
Mùi thơm của vịt quay liên tục tỏa từ trong hộp ra. Mọi người bận rộn với vụ án của Chu Mộng Khiết đã rất nhiều ngày. Sau khi bắt được Trần Ngưỡng Chính, họ còn kéo ra được cả một nhóm lừa đảo có tổ chức.
Bọn chúng chi tiền mua một bộ postcard PUA, bên trong bao gồm đủ loại card hình cảnh đẹp, đồ ăn ngon cả trong nước lẫn ngoài nước, còn có cả lời văn, thi thoảng lại gửi một tấm thiệp, khiến nạn nhân cho rằng mình gặp được cao phú soái. Đến lúc nạn nhân đã hoàn toàn tin tưởng, bọn chúng lại dùng đủ loại lý do để bòn rút tiền bạc từ họ.
Đám này sắp trở thành công ty liên doanh đến nơi, vừa động vào đã bắt được bốn năm người, tìm ra mười mấy nạn nhân. Cảnh sát tới tận nhà mà còn có người nhất định không chịu tin là mình bị lừa.
Vụ án này dẫn đến vụ án khác, lâu rồi không ai ra ngoài ăn được một bữa ngon, vừa ngửi thấy mùi vịt quay đã nhao nhao cả lên.
A Kiều đặt một hộp lên bàn Khương Thần: “Trả cho anh này.” Dù lúc còn làm người hay sau khi thành ma, cô vẫn rất có nguyên tắc, ăn của Khương Thần một bát mì ăn liền, trả cho cậu một hộp vịt quay.
Khương Thần cười: “Thế thì anh lãi to rồi.” Nói xong cậu mở hộp ra ăn, sắp đến giờ ăn cơm, cậu cũng đang đói.
Hạng Vân Độc đi ra ngoài, vừa mới về đã thấy trong văn phòng ai cũng đang cuốn bánh tráng: “Hôm nay sao thế này? Ăn vịt quay hết à?” Anh vừa về, còn tự mua cho mình một hộp cơm.
Tống Phương cười nói: “Em gái anh nói mời mọi người ăn vịt quay.”
A Kiều ngồi ở bàn của anh, thò đầu ra. Hạng Vân Độc kinh ngạc, đi tới hỏi: “Sao em lại đến đây?”
A Kiều còn tưởng là anh chưa nhìn thấy bức ảnh kia: “Em thi được hạng nhất, anh bảo sẽ đưa em đi công viên giải trí còn gì.”
Hạng Vân Độc cười, đưa tay ra định xoa đầu cô, nhưng rồi lại đưa tay về. Anh nói: “Mấy hôm nay tôi bận, đợi xong việc rồi đưa em đi sau.” Anh vốn định để cô đi cùng bạn học nhưng lại không biết hiện giờ cô có người bạn nào là người hay không.
A Kiều không vui, cô biết Hạng Vân Độc đang lần lữa, cô “Hừ” một tiếng, rồi cầm lấy hộp vịt nướng trên bàn anh, bực tức nói: “Không cho anh ăn nữa.”
Cô nhiệt tình tới tận đây đưa đồ ăn, thế mà anh chẳng cảm kích chút nào. Cô tức đến mức thở phì phì. Cô muốn bắt chước như trong phim, tiêu tiền giải tỏa!
Tống Phương đợi A Kiều đi rồi mới nói: “Đội trưởng Hạng này, con trẻ thi được hạng nhất khó lắm đấy, cổ vũ cô bé một chút thì có sao, dù sao thì mấy ngày nay cũng làm gì bận tới mức đó.”
Hạng Vân Độc không đáp, trong lòng thầm cười khổ. Lúc không gặp thì chẳng sao, vừa nhìn thấy lại không thể khống chế được những suy nghĩ trong lòng mình, tỷ như khi nãy anh vừa nghĩ không thể làm nhiều như thế, những việc đó hẳn là phải để về sau cô ấy sẽ cùng làm với bạn trai.
Tâm trạng A Kiều vô cùng tệ, công khai trốn học, đi tới nhà tổ bị ma ám của nhà họ Bạch “xem phong thủy” với Tiền Nhị.
Nhà tổ của nhà họ Bạch nằm dưới chân núi ở ngoại ô, là một tòa nhà lớn có hơn trăm năm lịch sử. Lúc nhà họ Bạch còn giàu có, toàn bộ ngọn núi này và đồng ruộng phía sau đều là của nhà bọn họ. Về sau, thời cuộc rung chuyển, họ phải bỏ lại nhà đi nước ngoài.
Có điều bà cụ nhà học Bạch già rồi, muốn lá rụng về cội nên mới về quê an dưỡng. Ai ngờ bà cụ vừa mất, nhà tổ đã loạn cả lên.
Tiền Nhị cung kính mở cửa xe gã ra đón A Kiều. Gã còn dọn trống cốp xe, nghĩ cô thể nào cũng muốn để đồ gì đó vào. Đến nơi, đúng là A Kiều cầm một chiếc túi lớn thật.
Trong túi toàn đồ ăn không có lợi cho sức khỏe, gà rán, Coca, hamburger, snack khoai tây, chocolate, kẹo dẻo cầu vồng. Cô bảo Tiền Nhị lái xe tới tiệm đồ ăn Tây ở ngã tư lấy một chiếc pizza.
Tiền Nhị đơ người ra, cười ha hả mấy tiếng cho đỡ ngượng, lúng túng hỏi: “Cô Trần không mang theo... những thứ khác à?”
A Kiều ngậm kẹo mút: “Mang gì cơ?”
Tiền Nhị nghiến răng, may mà bản thân gã đã chuẩn bị một bộ, cái nghề này ba phần dựa vào may mắn, bảy phần dựa vào kỹ thuật diễn. Tiền Nhị có thể có tí danh tiếng trong cái nghề này ở Giang Thành chính là dựa vào kỹ thuật diễn và bộ đạo cụ vừa nhìn thấy đã khiến người ta phải choáng ngợp kia.
Từ kiếm tiền cổ (hình chú thích ở chương sau) cho đến lư hương bằng đồng, không thể thiếu thứ gì, đây chính là đạo cụ kiếm sống cả đấy.
Thấy A Kiều đi xem “phong thủy” mà chuẩn bị sơ sài như thế, Tiền Nhị thấy hơi lo, thậm chí còn hơi hối hận, chẳng hiểu sao mình lại cuống lên mà lỡ miệng thế không biết! Biết trước thế này thì đưa cô gái này đi làm mấy việc nhỏ là được rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng thực ra bản thân gã cũng hiểu, về việc này, chính gã cũng chỉ hoàn toàn dựa vào “sở thích”, chứ làm sao biết được khả năng của người khác thật giả thế nào, việc nhỏ có làm được hãy không gã còn không biết nữa là.
“Thế nào thì cô cũng phải chuẩn bị một thanh kiếm gỗ đào chứ hả?” Tiền Nhị nghĩ ngợi rồi chọn một cái nói bừa, dù có khả năng thật sự hay không thì thể nào cũng phải cầm một thanh chứ. Chẳng có đạo cụ gì thì người ta còn tưởng cô đi du lịch đấy.
“Vớ vẩn, sao tôi có thể cầm thứ đó được!” A Kiều trợn trắng mắt, gỗ đào khắc ma quỷ, bỏng hết cả tay.
Tiền Nhị vốn dĩ không có hiểu biết căn bản, nghe A Kiều mắng một câu như thế bỗng lại trở nên yên tâm. Đến kiếm gỗ đào cô còn coi thường, hẳn là có khả năng thật. Bạch gia đang làm tang lễ, định làm hẳn bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay là ngày thứ bảy, rất nguy hiểm, dù sao đến lúc đó thấy có gì không ổn thì rút là được.
Cuối tháng chín, tiết trời mát mẻ. Người ta tìm ra suối nước nóng trong khu vực này, mở một khu du lịch suối nước nóng, non xanh nước biếc, trên núi trồng toàn trúc, nghe nói họ còn định quy hoạch một mảnh rừng trúc làm nơi ngắm cảnh.
Nhà tổ của nhà họ Bạch ở ngay tại một nơi có phong thủy tốt như thế.
Ít nhiều gì thì Tiền Nhị cũng nắm được một ít lý thuyết, vừa lái xe vừa nói: “Chỗ này dựa núi nhìn sông. Sơn quản nhân đinh thủy quản tài [1]. Nơi này đã tụ khí lại tụ tài, đáng lẽ ra không nên có chuyện gì xấu mới phải. Cô Trần thế thế có đúng không?”
[1] Nghĩa đen là núi non quyết định về nhân đinh, bao gồm số lượng, sức khỏe và tư chất, phẩm chất tốt đẹp của những người con trai, trong họ, trong nhà của khu đất, căn nhà ấy; nguồn nước, sông ngòi, ao hồ có liên quan tới tài vận của con người khi sống trong căn nhà, khu đất, mảnh đất ấy.
Tiền Nhị vừa quay đầu lại đã thấy A Kiều ngồi ngủ trên ghế sau rồi, thậm chí cô còn mang theo chăn mỏng, còn cả bịt mắt và gối đầu.
Cao nhân, nhất định là cao nhân đây mà, Tiền Nhị thầm tự thuyết phục chính mình nhưng rốt cuộc vẫn không chắc lắm, nhỡ cô này chỉ được cái mẽ ngoài, chỉ có cái miệng là lợi hại thì biết làm sao bây giờ?
Tới chỗ đỗ xe trước nhà tổ nhà họ Bạch, ngay trước mặt bọn họ là một khu biệt thự lớn, trước cửa đầy đủ ngựa xe cờ giấy, họ hàng thân thích nhà họ Bạch từ khắp nơi đều vội vã về đây chịu tang.
Do dọc đường đi A Kiều liên tục đòi dừng lại mua đủ thứ đồ ăn, bọn họ đã tới muộn.
A Kiều tháo bịt mắt xuống, vẫn còn buồn ngủ, từ từ vươn vai uể oải nói: “Tới rồi à?”
Tiền Nhị vội vã đến xanh cả mặt, ngay vừa nãy thôi, gã đã nhìn thấy hòa thượng đạo sĩ ùn ùn kéo vào nhà họ Bạch. Hóa ra bọn họ không chỉ mời có mình gã, bát cơm này mọi người phải tranh nhau mới ăn được đấy.
“Bà cô ơi, chúng ta phải nhanh một chút, tối nay...” Gã thầm nghĩ phải nhanh lên nếu không những chuyện gã định nói có khi lại bị người khác nói mất.
Tiền Nhị thực ra đã nhìn ra vài thứ thật. Từ xa nhìn lại, nhà tổ của nhà họ Bạch đúng là tọa lạc ở một khu đất có phong thủy tốt, nhìn gần mới biết “sơn” thì vẫn là ngọn núi kia nhưng “thủy” thì không phải là nguồn nước đó.
Có thể do việc khởi công xây dựng khu du lịch suối nước nóng trên núi đã động vào mạch nước, yếu tố “thủy” này đã hạ thấp hơn trước nhiều. Trong nháy mắt, Tiền Nhị đã bịa ra được lý do thoái thác liên quan đến phong thủy. Nếu như Trần Kiều thực sự không làm được việc thì dựa vào bản thân gã cũng đã có thể kiếm được một khoản kha khá rồi.
Tiền Nhị đưa A Kiều vào cổng chính nhà họ Bạch. Chỗ này đã đốt nến thơm, A Kiều hít một hơi, khá thỏa mãn. Nhìn xung quanh lại thấy ngựa xe bằng giấy được xếp nghiêm chỉnh đầy đủ, cô quay sang gật đầy với Tiền Nhị: “Đám tang này làm cũng khá đấy.”
Nhà họ Bạch có người đứng ở cổng đón khách. Bình thường những người đón khách ở đám tang toàn là người thân thiết với chủ nhà, Tiền Nhị có bao nhiêu lời gan ruột thì tuôn ra bằng hết: “Khi nãy từ xa nhìn lại, mạch nước trước cửa có phải gần đây có thay đổi gì lớn không? Đây là xoay ngược dòng nước, không tốt, không tốt.”
Người đón khách chính là người nhà họ Bạch, thấy mấy người vừa nãy đều rất im lặng, không ai giống như Tiền Nhị, vừa vào cửa đã mở miệng, điều này đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta: “Không tốt thế nào cơ?”
Trước mặt người khác, Tiền Nhị đã thay đổi hoàn toàn điệu bộ, cất ngay cái vẻ mặt ân cần của gã đi, lưng cũng thẳng, ra vẻ thâm trầm.
Hôm nay hình tượng của gã là cao nhân hòa ái dễ gần: “Sơn quản nhân đinh thủy quản tài, ai cũng nghĩ trước cửa có nước thì có thể phát tài, đây là chỉ biết một mà không biết hai, nước dữ không thể dính, đây là “tà phi thủy”, ngược dòng. Nhìn tốc độc dòng chảy này hẳn là không có lợi cho chi thứ hai.”
Trước khi đến đây, Tiền Nhị đã điều tra bối cảnh một chút. Nhà họ Bạch tổng cộng có ba chi, hiện giờ là chi thứ hai đứng đầu, người đón khách ở cổng này chắc chắn là người của chi thứ hai, vừa nói mấy câu đã khắc vào tim người ta.
Quả nhiên, sắc mặt người nọ hơi thay đổi, còn hỏi thăm tên họ của Tiền Nhị. Tiền Nhị cũng hơi đắc ý, liếc nhìn A Kiều một cái, nghĩ thầm khả năng dựa vào mồm mép để kiếm ăn của bản thân mình cũng đã đạt tới trình độ cao.
A Kiều hoàn toàn không để ý đến Tiền Nhị, cô biết mình đến đây để bắt ma, liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi người nhà họ Bạch: “Bắt một con trả bao tiền thế?”
Đồ cắt từ giấy ra tuy cũng tốt nhưng tốn quá nhiều pháp lực. Hôm qua về nhà dọn lại ba lô, cô mới phát hiện ra đến một nửa đã biến thành giấy trở lại, còn cháy đen thui. Đốt một lần rồi không thể đốt thêm lần nữa.
Cô đã tiêu hết một nửa tiền bán vàng mà tủ quần áo trong phòng mới đầy được một nửa, nếu vừa có công đức lại vừa có tiền thì không thể nào tốt hơn.
Người thanh niên này vốn vẫn đang nhìn A Kiều chăm chú. So với những người cùng thế hệ, anh ta là người trẻ tuổi nhất của chi thứ hai nhà họ Bạch. Tuy bình thường anh ta không ở trong nước nhưng thấy A Kiều thực sự quá xinh đẹp, đang định hỏi xin phương thức liên lạc của cô, nghĩ thầm cô có thể là thư ký của cao nhân hay gì đó tương tự.
Không ngờ cô vừa mở miệng đã tính “ma” theo con.
Trong nháy mắt, mọi suy nghĩ ban nãy biến mất: “Việc này còn cần phải vào phòng khách bàn bạc.” Tòa nhà này thực sự khiến người ta cảm thấy gai người, chỉ lúc giữa trưa, người trong nhà mới dám đồng thời xuất hiện, đến hai ba giờ chiều, trời đã tối sầm, mọi người đồng loạt tìm lý do ra về.
Trong phòng khác, ngoài mấy hòa thượng đạo sĩ mà Tiền Nhị vừa nhìn thấy khi nãy, còn có cả mấy người hành nghề mê tín dị đoan. Thấy Tiền Nhị và A Kiều đi vào, họ đồng loạt quay ra nhìn.
Tiền Nhị thì quá lươn lẹo, A Kiều lại quá thanh cao, gần như không dính khói lửa nhân gian.
Con dâu thứ hai nhà họ Bạch mặc một bộ sườn xám, trông có vẻ thanh tao phong nhã. Việc tang ma lần này do một tay bà ta lo liệu, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, bà ta ngồi xuống: “Chúng tôi mời các vị đại sư tới đây là để giúp chúng tôi bài ưu giải nạn, chỉ cần làm được việc thì ắt chúng tôi sẽ không bạc đãi các vị.”
Bà ta ăn mặc nhã nhặn thanh cao nhưng lúc nói chuyện lại cực kỳ thẳng thắn, rất hợp tính A Kiều. Cô hỏi lần nữa: “Bắt một con trả bao nhiêu tiền?”
Hòa thượng đạo sĩ còn ổn, mấy người hành nghề mê tín kia đều liếc nhìn A Kiều, trong mắt có vẻ châm biếm. Một người trong số đó bật cười to, nói: “Cô bé, cô tuổi thì không lớn nhưng nói năng cũng táo bạo quá đấy.”
A Kiều nhíu mày, lườm ông ta một cái: “Câm miệng!”
Người nọ há miệng, còn định cười ha ha mấy tiếng nhưng há ngoác miệng ra cũng không phát ra được âm thanh gì.
Mọi người trong phòng lập tức tái mặt, đồng loạt nhìn về phía A Kiều nhưng A Kiều lại không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn về phía bà hai nhà họ Bạch: “Bà nói đi chứ, bắt một con trả bao nhiêu tiền?”
Bà hai nhà họ Bạch ngẩn người một lát, nhìn về phía con trai mình: “Vị này là...”
“Cô Trần.” Tiền Nhị đáp thay A Kiều. Giờ khắc này gã hận không thể lập tức quỳ xuống trước mặt bà cô nhỏ này, quá đỉnh, đúng là quá đỉnh, gã thật sự muốn dùng hết lời lẽ, văng hết nước bọt để ca ngợi bà cô nhỏ mà gã mới nhận này.
Nhưng Tiền Nhị vẫn kiềm chế sự kích động mãnh liệt vô cùng trong lòng mình xuống, bày ra vẻ mặt của một cao nhân vượt ra ngoài thế tục, cười cười với người kia rồi nói: “Đây là may mắn của cậu, người bình thường còn không được trải nghiệm đâu đấy.”
Bà hai nhà họ Bạch vốn chẳng để mắt đến A Kiều. A Kiều thực sự quá trẻ, trong khi những người ở đây toàn là cao nhân, người như cô thật chẳng đáng để mắt tới. Tuy nhiên giờ đây bà ta lại nhìn A Kiều, vô cùng tôn trọng: “Cô Trần cứ yên tâm, chỉ cần giải quyết được sự tình thì tiền không thành vấn đề.”
“Rất phóng khoáng, tôi thích người như bà đấy.” A Kiều mỉm cười gật đầu.
Bà hai nhà họ Bạch lại lên tiếng: “Ban ngày tòa nhà này vẫn bình yên vô sự, nhưng cứ tới tối lại loạn cả lên nên mới mời các vị tới đây. Để tiện cho các vị làm việc, chúng tôi đã thu xếp mấy gian phòng, mời các vị đại sư ngủ lại một đêm.”
A Kiều lấy di động ra, gọi điện thoại, hớn hở nói với Hạng Vân Độc: “Hạng Vân Độc, hôm nay em không về đâu.”