Xưng bá!
Editor: Iris N
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, cuối cùng A Kiều cũng phải nghênh đón kì thi hằng tháng đầu tiên trong đời học sinh của cô.
Kỳ thi hằng tháng của trường Trung học số 1 được xếp vào giữa mỗi tháng, từ năm thứ nhất đến năm thứ ba chia làm ba ngày thi. Buổi sáng thi xong, buổi chiều danh sách Top 100 sẽ được dán lên, đó là một tờ giấy đỏ ghi tên họ và lớp của những học sinh xếp từ thứ nhất đến thứ một trăm.
Đối với học sinh lớp số 10 mà nói, danh sách Top 100 chỉ là một tờ giấy đỏ dán trên bảng thông báo của trường mà thôi, đằng nào thì từ trước đến nay cũng đã có học sinh lớp số 10 nào được ghi tên trên danh sách Top 100 đâu.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng động viên học sinh trước kỳ thi hằng tháng: “Mới khai giảng được chưa đầy một tháng, tiến độ học tập của mọi người cũng chẳng khác nhau là bao. Đây là kỳ thi hằng tháng đầu tiên của chúng ta, hy vọng mọi người đều có thể cố gắng hết sức mình, nhất định có thể thi được kết quả tốt!”
Giọng điệu như thể đang nói chuyện với học sinh tiểu học này khiến Thẩm Lệ Na trợn trắng mắt. Cô ta lấy chiếc gương nhỏ trong ngăn bàn ra soi, hôm qua vừa mới dùng mặt nạ kim cương [1], làn da đã sáng bừng lên.
[1] Mặt nạ của hãng Chantecaile.
Nhưng mà thấy thế nào cũng không đẹp bằng da mặt Trần Kiều, nói cho cùng Trần Kiều dưỡng da thế nào thế không biết? Làm sao mới có thể để trên mặt chẳng có lỗ chân lông nào thế kia?
Thẩm Lệ Na quay đầu lại nhìn A Kiều, rất muốn tán chuyện một chút xem nói cho cùng cô dùng sản phẩm dưỡng da nào nhưng đã thấy Trần Kiều đang gục vào bàn ngủ, hoàn toàn không để ý tới lời động viên trước kỳ thi của chủ nhiệm lớp.
Mấy cô gái còn đỡ, đám học sinh nam nói ngay trước mặt chủ nhiệm lớp: “Cô Vương, nói thật, từ tiết toán đầu tiên sau khi khai giảng em đã nghe mà chẳng hiểu gì rồi.”
Bọn họ ai cũng biết cô giáo trẻ họ Vương dễ tính, cơ bản không hay tức giận, nên thích nói đùa với cô giáo.
Cô giáo Vương không hề bực tức: “Tin vui sau đây nhất định sẽ làm mọi người phấn chấn. Những bạn được ghi tên trên danh sách Top 100 lần này sẽ được thưởng một chuyến du lịch đến suối nước nóng trong hai ngày.”
Một khu du lịch suối nước nóng mới được mở ở ngoại ô thành phố Giang Thành, đó là tài sản đứng tên một học sinh cũ có tiếng của trường Trung học số 1. Giai đoạn sóng gió, ông ta đi Đài Loan, sau tuổi tám mươi lại trở về Giang Thành đầu tư buôn bán. Sự kiện lần này được ông ta tài trợ để liên kết các cựu học sinh và học sinh của trường lại với nhau. . Kiếm Hiệp Hay
Cô giáo Vương nói xong tin vui này, mặt đầy vẻ chờ đợi phản ứng của mọi người nhưng trong lớp lại chẳng có ai hưởng ứng: “Nói thì hay đấy nhưng nào có đến lượt chúng ta, thà nhân dịp ông ta mới khai trương, có nhiều khuyến mại, tự đi chơi còn hơn.”
Sự cổ vũ động viên của cô giáo Vương không đạt được hiệu quả như mong đợi, trước khi ra khỏi phòng học còn nhìn thoáng qua chỗ ngồi cuối lớp bên cạnh cửa sổ. Ngay từ đầu, Trần Kiều đã gục đầu xuống ngủ nhưng cô giáo Vương không dám gọi cô dậy.
Chuyện của Chu Mộng Khiết chính là do Trần Kiều phát hiện rồi báo cáo. Đáng lẽ ra nhà trường phải khen ngợi cô nhưng chuyện này lại phải giấu đi do không ai mong muốn Chu Mộng Khiết bị tổn thương lần thứ hai. Bởi vậy, không ai đề cập tới chuyện khen thưởng nữa. Lần này, chủ nhiệm Hách đã nói dù kết quả thi của Trần Kiều có như thế nào đi chăng nữa thì chuyến du lịch hai ngày ở suối nước nóng thế nào cũng có phần của cô.
Tuy A Kiều gục đầu xuống nhưng cô không ngủ. Cô biết sắp tới kỳ thi hằng tháng. Nhưng chữ nghĩa trong sách còn khó hiểu hơn cả sách trời. Bởi vậy, cô chạy lên sân thượng, hỏi mười người anh em: “Trong mấy người ai có thành tích học tập tốt nhất thế?”
Mấy người này đều nhảy lầu vì áp lực học tập nghiêm trọng. Theo cô quan sát, lớp số 10 không có ai bị căng thẳng quá mức vì việc học, nhưng mà học sinh lớp số 1 thì mặt trắng bệch, mắt thâm xì, trông có khác gì ma đâu.
A Kiều kết luận những người học càng giỏi thì áp lực mới càng lớn.
Thật không thể ngờ được, trong mười người anh em trên sân thượng, ma nữ hút trà sữa sồn sột kia lại là người có thành tích tốt nhất. Bởi bị cướp mất suất cử đi học, cô ấy mới nhảy lầu trong cơn tức giận tột cùng.
A Kiều thương lượng với cô ấy, dùng vịt quay cuốn bánh tráng để đổi lấy một lần thi hằng tháng.
A Kiều nhét cô ấy vào ngăn bàn mình, chờ lúc đến lúc thi mới để cho cô ấy ra tay.
Đề bài đã được phát xong, A Kiều sử dụng một thủ thuật che mắt, ma nữ chui từ trong ngăn bàn ra, cầm bút lên, làm nửa tiếng đã xong toàn bộ bài thi, A Kiều lại nhét cô ấy trở lại.
Vừa mới tới lúc có thể nộp bài, tất cả học sinh trong lớp số 10 đã thấy Trần Kiều gập bài thi lại rồi đem nộp. Thầy dạy toán làm giám thị, buổi thi này lại còn thi đúng môn toán. Ông ta vốn định lần này thể nào cũng phải răn dạy Trần Kiều một chút, đi học không nghe giảng, đến lúc đi thi lại viết linh tinh!
Đây là kỳ thi hằng tháng đầu tiên của năm thứ hai, tất cả thầy cô giáo đề muốn đánh đòn phủ đầu, thực ra trong đề còn có một ít kiến thức mà phải vào cuối năm thứ hai, thậm chí là năm thứ ba mới học. Học sinh có giỏi đi chăng nữa thì cũng phải thúc ép mới được.
Thật không ngờ, thầy dạy toán nhìn lướt qua mấy bài cơ bản thấy đúng hết, lấy bút ra phê chữa cho A Kiều, càng chấm bài càng kinh ngạc. Tuy bạn học này lúc đi học không nghiêm túc nghe giảng nhưng bài toán cuối cùng liên quan đến kiến thức của năm thứ ba cô lại dùng tận hai cách để giải.
A Kiều nộp bài xong liền đi ra cửa tiệm nhỏ trong trường học. Cô vui vẻ mua một đống đồ ăn vặt cho cô bạn ma. Dùng một suất vịt quay cuốn bánh tráng để đổi hai ngày một đêm đi khu du lịch suối nước nóng và một lần Hạng Vân Độc đưa cô đi công viên giải trí thật sự là hời quá còn gì.
Trong ba ngày liên tục, mọi người đều chìm đắm trong biển câu hỏi và điểm số. Đến giờ cả khối lớp đi ăn trưa, mọi người liên tục bàn tán xem lần này ai sẽ là người xếp thứ hai, thứ ba của năm thứ hai.
Nói cho cùng vị trí thứ nhất cũng chẳng có gì để dự đoán, học bá lớp số 1 Thẩm Hi đã độc chiếm vị trí dẫn đầu trong Top 100 đến chín tháng rồi, đấy là còn chưa kể đến thi giữa kỳ, cuối kỳ. Lần này thể nào cậu cũng sẽ có lần thứ mười đứng đầu trong kỳ thi hằng tháng.
Nhưng đến lúc kết quả được công bố vào buổi chiều, tất cả mọi người đều ngã ngửa. Thế mà Thẩm Hi lại bị học sinh mới chuyển trường ở lớp số 10 là Trần Kiều vượt qua. Trần Kiều cao hơn Thẩm Hi 12 điểm.
Lúc kết quả vừa được thống kê xong, cô giáo Vương tưởng mình hoa mắt, trong toàn bộ danh sách Top 100, chỉ có duy nhất một cái tên đến từ lớp số 10 nhưng lại là người đầu tiên.
Thầy cô giáo các lớp khác rộ lên hỏi han xem tại sao học sinh chuyển trường này học giỏi như thế mà bình thường làm bài kiểm tra nhỏ trên lớp lại không làm được. Chẳng lẽ lúc chuyển trường tới đây không có ai để ý phiếu điểm một chút à?
Lớp số mười là lớp quan hệ, tự dưng lại có một người đứng đầu kỳ thi hằng tháng, chủ nhiệm lớp số một tới đây tìm hiểu tình hình, rút mấy bài thi ra, xem lại một lượt, định đòi lại vị trí dẫn đầu cho Thẩm Hi.
Kiểm tra, tính lại từng điểm một nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Thầy cô giáo dạy các môn khác nhau cũng đã cẩn thận đối chiếu hai bài thi, xem mấy lần, người đứng đầu vẫn là Trần Kiều.
Danh sách Top 100 vừa được dán lên, toàn bộ khối lớp đã sôi trào. Sau khi biết được người đứng đầu lại là hoa hậu giảng đường mới, diễn đàn của trường lại có mấy bài viết lên top.
Theo thông tin mới nhất từ những người biết chuyện, Trần Kiều đi học không nghe giảng, không bao giờ nộp bài tập, thi thoảng còn biến mất không thấy đâu, không ngờ là không phải người ta không muốn nghe mà là biết hết rồi.
Còn có người đăng một tấm ảnh chụp A Kiều gục đầu xuống bàn học ngủ gật, vốn tưởng là đứa học hành không ra gì, cuối cùng cô mới chính là ngôi sao đích thực!
Bức ảnh này nhanh chóng bị các bạn học làm thành gói biểu tượng cảm xúc, mọi người rầm rộ bày tỏ sự sùng bái của mình đối với học bá kiêm thần ngủ, một lúc lâu sau, bình luận bắt đầu đổi hướng.
【 Không ai chú ý tới chân của học bá kiêm hoa hậu giảng đường sao? 】
【 Cái gì cơ, tớ đã định nói từ lâu rồi, dũng sĩ lầu trên ạ. 】
【 Tớ tuyên bố cô ấy chính là nữ thần, nữ học thần mới của tớ. 】
Toàn bộ lớp số 1 sững sờ, không ngờ Thẩm Hi còn chưa kịp đề phòng đã rơi khỏi vị trí hạng nhất, chủ nhiệm lớp còn an ủi cậu: “Đây không phải lỗi của em, cách giải của câu cuối cùng phải đến năm thứ ba mới được học.”
Học bá trẻ tuổi siết chặt nắm tay, thề tháng sau lại chiến đấu tiếp.
Ngược lại với sự sững sờ của lớp số 1, học sinh lớp số 10 bình tĩnh hơn nhiều. Danh sách Top 100 vừa được dán lên đã chẳng thấy bóng dáng Trần Kiều đâu nữa. Cô giáo Vương về phòng học tìm rất nhiều lần, cười đến mức không khép miệng lại được. Cô giáo chưa bao giờ nghĩ đến chuyện học sinh lớp mình có thể chen chân vào Top 100, nói gì là hạng nhất.
A Kiều cảm ơn ma nữ trên sân thượng xong bèn trèo tường trốn học. Tiền Nhị nhắn tin cho cô, nói đã bán được hàng, gọi cô tới nhận nốt tiền.
Trước khi đi, cô còn cố ý chụp lại danh sách Top 100, gửi ảnh cho Hạng Vân Độc. Từ sau khi đi chơi ở công viên giải trí về, đã mấy ngày nay cô chưa gặp Hạng Vân Độc, cũng chẳng biết anh đang bận cái gì, sáng ngủ dậy đã chẳng thấy đâu, đến tối lúc cô đi ngủ anh mới về nhà.
Về phần Hạng Vân Độc, anh hoàn toàn không ổn một chút nào.
Đúng là Hạng Vân Độc bận việc thật, ban ngày là nhân gian, buổi tối là âm phủ nhưng anh cũng đang cố ý lảng tránh A Kiều. Anh muốn khống chế loại cảm xúc tự nhiên phát sinh này, nhân lúc nó vừa mới nhen nhóm phải bóp tắt nó ngay.
Thực ra cũng là bởi Hạng Vân Độc không có kinh nghiệm yêu đương. Nếu như anh từng yêu ai thì sẽ biết càng bị đè nén thì sẽ càng nhớ nhung.
Anh nhấn vào tin nhắn của A Kiều, mở ra, thấy người đứng đầu trong danh sách Top 100 của năm thứ hai là Trần Kiều.
Đến cả Hạng Vân Độc cũng phải ngạc nhiên, anh không nghĩ rằng A Kiều thực sự có thể thi được điểm cao, nói gì đến việc thi được hạng nhất. Ngay sau đó, anh bật cười, định nhắn tin hỏi cô 【 Em gian lận hả? 】, đã đánh chữ xong rồi nhưng nghĩ ngợi một lát, anh lại xóa đi. Nhỡ đâu cô tự thi được như thế, cô sẽ đau lòng lắm.
Hạng Vân Độc ấn vào ảnh, phóng to ra, Tống Phương nhìn thoáng qua: “Ai da, hạng nhất cơ à! Hạng nhất của trường Trung học số 1 là chắc chắn có thể thi vào một trường đại học lớn đấy nhé!”
Ban đầu Hạng Vân cũng cười nhưng rồi lại nhớ ra cô chỉ ở lại Giang Thành có một năm thôi.
A Kiều đủng đỉnh đi tới khu bán đồ cổ, đi theo đường cũ tới cửa hàng của Tiền Nhị. Tiền Nhị đã chờ cô ở đây một lúc, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng đứng dậy đón cô vào, cười toe toét.
“Cô tới rồi à, mời cô ngồi.” Tiền Nhị cũng không ngờ rằng tới năm bốn mươi tuổi rồi mà ông ta lại có thể gặp được một vị Thần Tài, à không phải, một bà cô Thần Tài. Có một người giàu có đã ra một cái giá vô cùng tốt.
Lúc nói chuyện làm ăn, Tiền Nhị đương nhiên phải tự nâng giá trị của mình lên, nói thứ trong tay gã thật thế nào, nói như thể những thứ đó đều giống như miếng ngọc kia, là những vật mà cô Trần luôn mang theo bên người.
Ai ngờ bên kia vừa nghe vậy đã lập tức nói chỉ cần có hàng, giá cao họ cũng mua.
Đây là một mối làm ăn lâu dài, chỉ cần một lần bán thôi là đã đủ cho Tiền Nhị đi tắm massage cả tháng, hơn nữa còn là cái loại phục vụ “đỉnh cao” kia.
Gã gặp được A Kiều còn vui hơn gặp mẹ ruột, chỉ hận không thể đội cô lên đầu mà thờ.
“Trong tay cô còn cái gì cũng có thể bán được tất, người mua này này rất phóng khoáng, cả cô lẫn bên kia đều là người phóng khoáng, làm ăn với nhau đúng là nhẹ nhàng.” Gã không biết đã bớt được bao nhiêu công sức, không cần phải cò kè mặc cả vì ba cọc ba đồng, làm tí thôi đã kiếm được tiền.
A Kiều đã quá quen với bộ dạng này của Tiền Nhị. Khi còn sống, hoạn quan hầu hạ bên người cô cũng là kiểu như thế này, bởi vậy cô không kiềm chế nổi lại bắt đầu trở nên kiêu căng: “Sau rồi nói.”
A Kiều cầm tiền chuẩn bị đi: “Cô... có muốn nhận mấy việc không?” Nếu không thiếu tiền thì sẽ không trộm đồ trong nhà ra bán, “Đi sắp đặt phong thủy, vốn dĩ tôi cũng không muốn làm phiền cô nhưng nhà kia trả rất nhiều tiền, chúng ta là bạn bè với nhau, chẳng phải là có thể trao đổi thông tin sao?”
A Kiều nhìn gã, vênh mặt lên.
Tiền Nhị thấy cô liếc một cái đã nhìn ra, không dám giấu giếm nữa, tự tát nhẹ vào mặt mình một cái: “Cô đúng là bà cô của tôi, không thể giấu giếm được cô cái gì, cô đúng là có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ [2].”
[2] Mắt nhìn được nghìn dặm, tai nghe được âm thanh theo gió truyền tới, xuất phát từ tên hai vị thần trên Bảng phong thần.
Tiền Nhị vô cùng tin tưởng rằng gia đình A Kiều làm nghề thuật sĩ, có thể nhìn thấu âm dương. Người làm nghề này thế nào cũng phải có tí kinh nghiệm mới được. Ban đầu gã cho rằng A Kiều còn nhỏ, không nhờ lại thật sự có tài năng.
“Bà cụ nhà ấy vừa mới mất là nhà đã loạn cả lên, nhà đó cảm thấy phong thủy nhà mình không tốt lắm, nhờ tôi tới sửa cách sắp đặt một chút. Vậy nên tôi nghĩ thế này, cô cũng là người biết nghề, nếu cứ ỉm đi không nói với cô thì tôi cũng...”
“Bị ma ám hả?”
Tiền Nhị không dám nói lan man nữa, thành thật gật đầu một cái.
A Kiều không hiểu cái gì gọi là sắp đặt phong thủy. Nhưng ma ám à? Ma ám thì tốt!