Sau khi Eun Ji ra viện thì Shin cũng bay sang Việt Nam.
Phòng nó.
“Lạ thật!” – Nó vừa lẩm bẩm vừa lục tung cái tủ quần áo lên – “Cái lược
của mình đâu mất rồi?! Cả cuốn sổ tay cũng mất tiêu!”
Nó ngồi xuống giường, cố nhớ xem lần cuối mình để cái lược và cuốn sổ ở chỗ nào. Cây
lược đó rất quan trọng đối với nó. Đó là cái lược bán nguỵêt bằng gỗ do
ba nó mua tặng nó khi đi công tác bên Trung Quốc, lúc nó 10 tuổi. Nó quý cây lược ý lắm. Còn cuốn sổ tay thật ra là nhật kí của nó, ai mà đọc
được chắc chết. Hôm qua ngồi nghĩ vu vơ, sực nhớ ra chúng, đi kiếm mà
chẳng thấy đâu.
Nó đã xới tung cả cái nhà lên rồi còn gì....
Đang ngồi suy nghĩ xem mình có thể để chúng ở đâu được thì tiếng lão Quân gọi:
_Thùy Anh! Xuống dọn cơm!!!!!
_Dạ!! – Nó la lớn rồi lật đật chạy xuống.
Nó đang dọn cơm tối. Hôm nay lại chỉ có lão Quân và nó ăn tối với nhau
thôi. Lão hai vừa đi ra ngoài nghe điện thoại xong, trở vào nói với nó:
_Dọn thêm một cái chén zí đôi đũa nữa!
_Ai ăn nữa ạ? – Nó nhướn mày, sẵn tiện buông lời chọc ông anh - Chị Tuyết hả?!
Lão Quân đưa tay kí lên đầu nó mấy cái liên tiếp:
_Cái giá phải trả cho ziệc dám chọc tao!
Nó ôm đầu, nhăn nhó:
_Anh trai mà sao tàn nhẫn với em gái thế hả?!!!!!
Đúng lúc đó thì có một giọng nói ấm áp vang lên bên tai nó:
_Tên kia, bắt nạt em gái là không hay đâu nhé!
Theo sau đó là một bóng người lao vút vào và....kẹp cổ lão Quân. Người
ấy quay mặt lại và nó nhe răng cười với nó. Hơi bị bất ngờ khi người đó
là Shin.
_Này này, buông tớ ra! Hết thở được rồi! – Lão Quân cố giật tay Shin ra khỏi cổ.
Shin cười gian rồi buông cái cổ đáng thương của lão Quân ra. Lão ho mấy cái rồi nhìn Shin bằng con mắt hình viên đạn:
_Chưa gì mà đã bênh nó chằm chặp rồi....Mà nè, sao đến nhanh thế hả?
_Lúc gọi điện cho cậu thì tớ đã tới ngã ba rồi! Gọi lấy lệ thôi! Hehe
Nó chen ngang zô hai ông.
_Anh Shin về Việt Nam hồi nào vậy?
_Hồi nãy – Shin hồn nhiên đáp – Con bé Eun Ji vừa ra viện thì anh bay
zìa liền. Zề đến nhà làm biếng nấu cơm nên qua đây ăn ké!
Shin lại cười, nụ cười vô tư như con nít. Nhớ ra zụ hôm đính hôn, nó cúi mặt xuống, nói lí nhí:
_Chắc vì em mà anh bị la zữ lắm hả?
_Đâu có! – Shin cười - Tại con bé Eun Ji phải nhập viện nên ba mẹ anh chẳng còn thì giờ quan tâm đến chuyện đó nữa.
Nó định hỏi tiếp nhưng chợt thấy ngại ngại…..Hix, nó mắc nợ nhiều người quá. Shin, Mạnh Khoa và cả Thường Khánh nữa, họ đều hy sinh cho nó quá
nhiều. Thường Khánh thì nó còn “đáp trả” được, chứ Shin và Mạnh Khoa….
Chợt Shin sực nhớ ra chuyện gì đó, anh chàng cho tay vào túi và móc ra một cây lược, đưa cho nó:
_ À! Cái này của em phải không?
Đúng là cây lược hình bán nguyệt của ba nó tặng. Nó mừng rỡ chộp lấy cây lược trong tay Shin:
_A! Vậy ra em để quên ở nhà anh! Vậy mà em tìm muốn chết!
_Ừ. Hôm em đi anh sang phòng em, thấy chúng ở trên bàn....À – Shin cho tay vào túi quần bên kia - Cả cái này nữa!
Anh chàng móc một cuốn sổ tay ra. Nó nhận ra đấy là sổ của mình ngay
lập tức. Shin đưa cho nó. Nó nhìn anh chàng, nghi hoặc. Shin vội thanh
minh:
_Yên tâm đi! Anh chưa đọc đâu!
Thấy bản mặt “gian sặc mùi” của anh chàng, nó tiếp tục đăm đăm nhìn như dò xét. Shin đành gãi đầu thừa nhận:
_ Ừa thì có, nhưng chỉ trang cuối thôi, vì anh hem biết là sổ gì nên lật ra xem thử, tình cờ nó đập vào mắt nên....
Thấy Shin gãi đầu gãi tai, hok dám nhìn nó, cứ như “con nít làm bể bình bông sắp bị ăn đòn” ấy...Vừa tội, vừa tếu. Nó bật cười:
_Hok sao đâu! Cũng may là anh, chứ ai khác thì...
Chợt lão Quân tiến đến vỗ bồm bộp vào vai hai đứa
_Để lúc khác mà hàn huyên. Tao đói lắm rồi. Zô ăn cơm zùm cái đi!
-----------------------------------------------
Biệt thự nhà Thường Khánh.
Ngồi trong nhà đọc sách hoài cũng nhàm, thế là anh chàng quyết định ra
vườn dạo chơi. Đi ngang qua nhà kho, thấy cánh cửa mở toang, Thường
Khánh nhìn vào và thấy ông Tư - người tài xế kiêm dọn kho lâu năm của
gia đình anh chàng đang lúi cúi dọn dẹp bên trong.
Vốn tính lạnh
lùng, anh chàng chẳng nói chẳng rằng, quay ra đi tiếp. Chợt nghe có
tiếng ngã, Thường Khánh giật mình chạy lại thì thấy ông Tư đang nằm dưới sàn, kế bên là một thùng đồ đang vương ***. Anh chàng vội lao đến.
_Bác Tư? Bác có sao không? - Thường Khánh vừa đỡ ông ấy dậy, vừa hỏi.
_Tôi không sao. Cảm ơn cậu chủ.
Anh chàng dìu ông ấy lại một cái ghế gỗ gần đó. Ông Tư nắn nắn chân mình, cười hiền:
_Có lẽ tuổi tôi đã quá cao để làm công việc này rồi…Hai năm nay tôi lại bị bệnh phong thấp nên… - Ông ý chỉ lắc đầu chứ không nói tiếp.
Thường Khánh nhìn mấy thùng đồ, hỏi:
_Bác đang dọn cái gì đấy ạ?
_À…Chỉ sắp xếp lại và quét cho đỡ bụi thôi.
_Vậy thì bác cứ nghỉ đi! Để cháu làm tiếp cho – Anh chàng nói rồi tiến lại, cầm cây chổi lên.
Ông Tư liền ngăn:
_Không được đâu cậu chủ. Đây là việc của tôi.
_Không sao đâu ạ! Cháu đang rãnh mà!
Nói rồi Thường Khánh bắt đầu bắt tay vào công việc. Anh chàng dở lên dở xuống, quét bụi và sắp xếp lại từng thùng đồ cho ngay ngắn.
Chợt một cuốn sổ màu nâu bám đầy bụi trong một thùng đồ đập vào mắt anh
chàng. Vốn không có tính tò mò, nhưng không hiểu sao Thường Khánh vẫn cầm cuốn sổ đó lên và lật ra.
Dòng chữ “Võ Diệp Yến” và chữ kí của mẹ Thường Khánh – bà Yến đập vào
mắt anh chàng. Thường Khánh lật sang trang bên thì thấy dòng chữ
“ngày….tháng….năm”
Biết đó là nhật kí của mẹ mình, anh chàng quét bụi rồi định cho vào chỗ cũ. Chợt có cái gì thôi thúc anh chàng giữ và đọc nó.
Thường Khánh đứng lặng một hồi rồi để cuốn sổ lên chiếc ghế kế bên và tiếp tục dọn dẹp.
-------------------------------------------
Chuyến bay từ Seoul TP.HCM.
Bà Lan - mẹ Mạnh Khoa thúc anh chàng ngủ một giấc cho khỏe. Nhưng anh chàng không tài nào ngủ được.
Mạnh Khoa đặt tay lên phía trái tim mình. “Mình sao vậy?”. Cảm giác của anh chàng đối với Eun Ji thật lạ lùng. Khi ở bên Eun Ji, anh chàng cảm
thấy rất quen thuộc và gần gũi. Cứ như anh chàng có thể tâm sự tất cả
với cô bé vậy. Hình như anh chàng đã….
Thế là anh chàng vô tình thổ lộ chuyện về nó với Eun Ji. Cuộc nói chuyện giữa hai người lại hiện lên trong đầu Mạnh Khoa:
_Uh, rất dễ thương! – Anh chàng cười, lòng chợt bồi hồi khi nghĩ về nó.
_Nhưng hình như chị ấy hơi ngốc ấy nhỉ?
Mạnh Khoa giật mình nhìn lên:
_Sao em lại nói như vậy?
_Em nói thế thì có gì là không đúng. Anh hy sinh cho chị ấy nhiều như
vậy, mà chị ấy vẫn....Mà chính anh cũng là đồ ngốc ấy chứ!
Mạnh Khoa tròn mắt nhìn Eun Ji. Cô bé chống tay lên cằm, nói:
_Vừa ngốc vừa đáng thương, nhưng cũng rất đáng yêu. Vì chị ấy anh có
thể làm tất cả dù biết chị ấy sẽ không bao giờ ngó ngàng đến mình. Nhưng biết sao được – Eun Ji triết lý – Em chưa bao giờ yêu, nhưng lấy kinh
nghiệm từ những bộ phim em đóng, ai yêu thật lòng cũng như vậy cả.
Mạnh Khoa bật cười:
_Vậy thì trong mắt em, những người đó đều là tên ngốc hết sao?
_Tất nhiên! – Eun Ji thành thật khiến Mạnh Khoa hơi bị bất ngờ - Nhưng
mà, trên phương diện nào đó thôi, vì.... tình yêu đâu có tội. Thế nên
như em nói đó, vừa ngốc vừa đáng thương.
_Vậy anh làm thế nào để hết ngốc bây giờ ? - Mạnh Khoa buột miệng.
_ Cái đó anh phải tự biết chứ! – Eun Ji nhìn xoáy vào mắt Mạnh Khoa –
Có khi, kết thúc cũng là một khởi đầu. Nếu biết dừng đúng lúc và chấp
nhận một sự khởi đầu mới, đó là khi anh tìm ra câu trả lời.
Mạnh
Khoa lặng người sau khi nghe Eun Ji nói. Phải rồi, hình như anh chàng
chưa bao giờ cho phép mình được biết khi nào thì nên dừng lại.
_Thôi! Em lên lầu đây! – Eun Ji cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạnh Khoa -
Mắc công để anh hai em chờ lâu rồi tưởng em gặp chuyện....
Mạnh Khoa cũng đứng dậy.
_Để anh đưa em lên!
_Không cần đâu! – Eun Ji mỉm cười rồi quay đi.
.......>
Mạnh Khoa mỉm cười. Hình như, anh chàng đã thích Eun Ji mất rồi....
Ngày trước, anh chàng luôn nghĩ về nó 24/7 nhưng từ buổi nói chuyện với
Eun Ji, có vẻ, cảm giác của anh chàng đối với nó đã nhạt nhòa dần.
Và....lúc sắp tháo băng mắt, người đầu tiên anh chàng muốn thấy không còn là nó nữa...
Mạnh Khoa nói thầm:
_Có lẽ mình phải cho phép trái tim đón nhận một sự khởi đầu mới thôi....
Anh chàng rút mẫu giấy nhỏ trong túi ra. Dòng mực ghi số điện thoại di động của Eun Ji như đang ánh lên niềm vui...