Lớp 12T4. Nhỏ đang ngồi giỡn với nhỏ Lam và mấy đứa bạn thì chợt nghe tụi con gái bàn đầu thét lên.
Cả đám nhỏ quay ra. Mạnh Khoa – chàng hoàng tử Mặt Trời – đang đứng ở cửa và tươi cười rạng rỡ.
Bọn con gái chạy đến vây lấy Mạnh Khoa, mỗi đứa góp mỗi câu:
_Mạnh Khoa!!! Sao mấy ngày nay bạn nghỉ học???
_Sao mình không liên lạc với bạn được vậy????
_Bạn biết tụi mình lo cỡ nào không????
_ v/v....
Thiệt tình! Đám con gái lớp nhỏ ngày càng đi quá xa! = =”
Thế nhưng, chẳng những không khó chịu, Mạnh Khoa còn vui vẻ giải đáp
từng thắc mắc với nụ cười nguyên vẹn trên môi – khác xa với hoàng tử
băng giá đang ngồi cạnh nhỏ. Bọn con gái ngất ngây con gà tây, như muốn
đổ rạp xuống sàn hết cả lũ.
Mạnh Khoa tiến đến chỗ nhỏ:
_Cô ra đây một chút được không?
-----------------------------
Sân sau - chỗ hẹn quen thuộc của nhỏ và Mạnh Khoa.
_Anh về Việt Nam hồi nào vậy? - Nhỏ bắt chuyện trước.
_Hôm qua. - Mạnh Khoa đáp, rồi tiếp – Tối qua tui có gọi điện cho cô
nhưng không được…Tui nghe tụi thằng Long kể chuyện của cô và Thường
Khánh rồi.
Nhỏ gãi gãi đầu, không biết nói gì.
_Thật ra, tui
gọi cô ra đây là vì… - Anh chàng móc ra trong túi một vật gì đó rồi đưa
lên cho nhỏ xem – Cô còn nhớ cái này chứ?
Nhỏ ngạc nhiên tột cùng
khi thấy trong tay Mạnh Khoa là chiếc chìa khóa mà anh chàng đã vứt
xuống sông ngày nào. Nhỏ tròn mắt, nói:
_Chẳng phải anh đã vứt cái
này xuống sông rồi sao? Chính mắt tui thấy nó bay đi và rớt xuống lòng
sông mà…. Chẳng lẽ - Nhỏ nhìn anh chàng đầy nghi ngờ - Anh có mánh gì
giấu tui sao?
Mạnh Khoa phì cười:
_Cô bé ngây thơ cả tin ngày xưa bây giờ lại mắc thói hay nghi ngờ từ bao giờ vậy?
_Bị lừa riết cũng quen chứ! - Nhỏ nói rồi đấm lên vai anh chàng - Vụ
anh lừa tui về bệnh tình của mình tui còn chưa xử anh đó! - Rồi nhỏ phẩy tay – Mà thôi! Cho qua đi! Còn chuyện cái chìa khóa này là sao?
Mạnh Khoa mỉm cười, hướng mắt về phía xa xăm:
_Chắc cô không tin nổi đâu…. – Nói rồi Mạnh Khoa bắt đầu kể chuyện một
cô gái người Hàn nhặt được chiếc chìa khóa rồi anh chàng gặp cô ấy như
thế nào và gút lại – Cô bé ấy tên là Eun Ji!
“Eun Ji” - Nhỏ lẩm bẩm – “Cái tên này quen quen…..Đúng rồi!” - Một ý nghĩ lóe lên. Nhỏ lắp bắp hỏi Mạnh Khoa:
_Eun…Eun Ji??? Có…có phải là Jang Eun Ji, nhập viện vì suy thận không?
Mạnh Khoa cũng ngạc nhiên không kém:
_Đúng rồi! Sao cô biết???
_Cô bé ấy là em gái Shin đấy! - Nhỏ ré lên.
Mạnh Khoa lặng người một chút rồi bật cười:
_Đúng là Qủa đất tròn mà!
Nhỏ cũng cười. Thật là không ngờ đó! Chợt Mạnh Khoa lên tiếng:
_Nhưng....lí do tui gọi cô ra đây là....- Anh chàng bỗng ấp úng – Cô
còn nhớ...dòng tái bút tui viết trong bức thư để lại cho cô không?
Nhỏ đăm chiêu như để nhớ lại xem dòng p/s ấy viết gì, rồi gật đầu:
_À...Nhớ! Sao?
Chợt một suy nghĩ bay cái xẹt qua đầu nhỏ....Chẳng lẽ...Mạnh Khoa và cô bé Eun Ji – em gái Shin. Nhỏ đưa ngón trỏ lên, trợn trắng:
_Không lẽ...Anh và Eun Ji....- Nhỏ nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh – Anh thích con bé ấy rồi sao?
Mạnh Khoa gật đầu ngay lập tức:
_Ừ. .... Đó chính là chuyện tui muốn nói với cô. Nhưng không biết cô ấy có thích tui không....
Nhỏ đơ như cây cột cờ. Đã sốc – nay còn sốc hơn! Mạnh Khoa thấy nhỏ đông cứng lại, anh chàng mới lay nhỏ:
_Này! Cô không sao đấy chứ!?
_À...Không! - Nhỏ giật mình – Nói vậy là.....Anh không còn.... - Nhỏ chỉ chỉ vào mình như để Mạnh Khoa tự hiểu.
Anh chàng lại tươi roi rói:
_Ừ....Cô...không giận tui đấy chứ?
Nhỏ phá lên cười, vỗ lên vai anh chàng:
_Anh hỏi gì lạ vậy? Tui vui cho anh còn không hết nữa kìa...Nói thật -
Nhỏ bèn “tự sự” với Mạnh Khoa những suy nghĩ của mình bấy lâu nay- Anh
thích tui và làm mọi chuyện cho tui...Vậy mà tui không làm được gì cho
anh. Thật sự tui áy náy lắm....Và, tui sẽ càng áy náy hơn nếu anh tiếp
tục thích tui...Cho nên....
Chợt nhỏ không nói tiếp được nữa. Mà cần gì phải nói, Mạnh Khoa hiểu mà....
_Vậy thì... – Anh chàng đưa tay ra – Chúng ta sẽ làm bạn tốt của nhau chứ!
Sự thật là từ đó đến nay, nhỏ luôn coi Mạnh Khoa là bạn tốt chứ bộ...Nhưng, bắt đầu từ bây giờ sẽ là chính thức như thế vậy!
Nhỏ cũng đưa tay ra bắt lấy tay Mạnh Khoa, cười:
_Tất nhiên rồi! À mà....Vì Eun Ji là em gái anh Shin nên chắc tui có thể giúp được anh, có gì nhớ nói tui!
_Cảm ơn cô!
_Uầy! Khách sáo quá. Chúng ta là bạn tốt mà!
Hai đứa vẫn bắt tay, và mỉm cười nhìn nhau. Gío nhẹ khua làm mấy cây
cúc dại run rinh trong nắng sớm. Trong khung cảnh yên bình ấy, nó cũng
cảm thấy nhẹ nhõm và yên lòng phần nào....Vì từ giờ, thời kì yêu đơn
phương nó của Mạnh Khoa đã chấm dứt....Nó sẽ không còn cảm thấy có lỗi
khi đối diện với anh chàng nữa....
---------------------------------------
Phòng Thường Khánh.
Anh chàng đang chọn sách để đọc thì chợt thấy cuốn nhật kí của mẹ mình
để trên giá sách. Từ bữa dọn kho và đem cuốn sổ này lên phòng, anh chàng vẫn chưa chạm đến nó.
Lưỡng lự một hồi, Thường Khánh cũng quyết định lấy cuốn nhật kí xuống và bước lên giường, lật ra, xem.
“Ngày....Tháng...Năm....
Con à! Mẹ mang thai con được 3 tuần rồi nhỉ. Từ lúc biết mình có mang,
mẹ hồi hộp và dễ xúc động một cách lạ lùng. Ba mẹ đã quyết định đặt tên
con là Thường Khánh, dù con là con trai hay con gái đi nữa....Con có
biết vì sao không? Vì ngày làm quen mẹ, ba con đã tặng cho mẹ một chiếc
chuông nhỏ, trông rất là bình thường và có phần không được đẹp lắm, vì
ba con tự làm mà, nhưng đối với mẹ, đó là cả một món quà đặc biệt nhất
mà mẹ từng được tặng. Nhưng nếu đặt tên con là “Đặc Khánh” hay “Biệt
Khánh” thì nghe buồn cười lắm! Nên ba mẹ thống nhất sẽ đặt chữ lót của
con theo hình dáng bên ngoài của chiếc chuông....”
Anh lật sang trang kế bên. Ra đây là nhật kí mẹ Thường Khánh viết khi mang thai anh chàng. Thế nhưng....
”Một con người sắt đá và khô khốc như ba mà cũng lãng mạn đến mức biết tặng quà cho người yêu sao?” – Anh chàng nghĩ thầm.
Lát sau. Thường Khánh đã đọc lướt qua hết nửa cuốn. Trong đó, mẹ Thường Khánh chỉ nói về cảm giác khi mang thai và sự chăm sóc của ba anh chàng đối với bà, hoàn toàn không có gì đặc biệt cho đến khi.....
“Ngày...Tháng....Năm....
Mẹ biết làm sao đây? Ông ngoại con đã phát hiện ra chuyện mẹ có mang
với ba con. Ông ngoại đã đuổi ba con đi và bắt mẹ phá bỏ cái
thai.....Nhưng mẹ thà chết chứ cũng không thể bỏ con được! Bây giờ không có ba con bên cạnh. Mẹ hoang mang lắm. Ngày nào ông Ngoại cũng gây sức
ép lên mẹ. Mẹ sợ lắm.....”
Thường Khánh bàng hoàng đánh rơi
cuốn sổ. Cái gì vậy? Gì mà “đuổi ba con đi”, gì mà “bắt mẹ phá bỏ cái
thai”....Thế này là thế nào????? Tại sao lại.....
Anh chàng cầm ly
nước kế bên, uống cạn để lấy lại bình tĩnh. Từ đầu, theo mô tả về ba anh chàng mà bà Yến viết trong đây, Thường Khánh đã sinh nghi vì thấy nó
hoàn toàn khác so với tính khí của ông Duy bây giờ.
....Chẳng lẽ, ông Duy không phải là ba ruột của anh chàng sao??????