Thường Khánh kéo ghế ngồi xuống cái pàn không người gần đó.
Nhỏ Lam cũng chẳng còn tâm trạng để nhảy, con nhỏ tiến lại phía Thường Khánh.
_Sao anh còn ngồi đây?
_Không ngồi đây thì đi đâu? –Hắn hờ hững trả lời.
_Kiếm Thùy Anh! Tuy cậu ấy rất mạnh mẽ và bướng bỉnh, nhưng đây hok phải chuyện nhỏ đâu!- Con Lam đáp.
_Chẳng phải cô ấy có người an ủi rồi sao? Tôi ra đó để trở thành người thừa ah?- Vẫn lạnh lùng
Nhỏ Lam bắt đầu bốc hỏa:
_Anh.....
Chợt phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng kéo nhỏ Lam xích qua một bên. Là Mạnh Khoa:
_Cô không cần nói nhiều với hắn, Mỹ Dung muốn gặp cô có chuyện đó, để Thường Khánh lại cho tôi....
_Uh... Mà anh phải ép tên điên đó đi kiếm Thùy Anh cho bằng được đấy nhaz! Tui đi đấy!
Nhỏ Lam nói rồi chạy biến ra chỗ con Dung.
Thường Khánh quay sang phía khác, bình thản như hok có Mạnh Khoa ở đây.
_Đi ra ngoài và kiếm cô ấy đi!- Mạnh Khoa nói ngắn gọn.
Lúc này hoàng tử máu lạnh mới nhìn lên.
_Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?
_You.... ra ngoài và kiếm cô ấy đi!- Mạnh Khoa lập lại.
_Nếu tôi nói không thì sao? Chẳng phải cô ấy đã có người an ủi ngoài đó rồi ak?
Mạnh Khoa mỉm cười:
_You đang ghen phải không?
Thường Khánh quay đi, không nói gì, chắc sợ Mạnh Khoa đọc được chữ “YES” chình ình trong mắt.
_Anh rãnh thì cứ ra đó! Đừng ở đây lảm nhảm nữa! Rác tai lắm!- Hắn đuổi thẳng thừng.
Nhưng tất nhiên Mạnh Khoa đâu phải là người bị kích một cái là rút êm.:
_Người cô ấy cần là U...Tôi ra đó, chẳng có nghĩa lí gì, cô ấy chỉ coi tôi như một người bạn thôi.
_Bạn bè an ủi nhau....- Thường Khánh lại buông cái giọng vô cảm của
mình, nhất quyết hok chịu “khuất phục” Mạnh Khoa, nhưng chưa nói hết câu thì Mạnh Khoa cắt ngang:
_Đi Đi! Nếu u hok muốn người khác nhìn u như nhìn một thằng HÈN!
Từ nhỏ tới h, Thường Khánh ghét nhất là bị ai gọi mình bằng từ
‘hèn’,hoặc đại loại như zậy, nhưng lần này, anh chàng cố ghim cơn tức
zào người, bởi vì tỏ ra giận dữ, đồng nghĩa với “mình đã thua” , mà chịu thua có nghĩa là tự thừa nhận...”mình đang ghen”
_Tôi không quan tâm! –Thường Khánh đáp.
_Được thôi, khi đã mất cô ấy thì đừng có hối hận đấy! Đi dạo với Lâm
Danh, một anh chàng đẹp trai và thick cô ấy chả thua gì u, lại còn là
“ân nhân” nữa, có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tôi không páo trước.-
Mạnh Khoa nói vu vơ.
Thật ra thì ban nãy khi thấy nó bước ra ngoài
với Lâm Danh thì hình như....hắn thấy mình...hơi bị ghen rồi, cảm giác
rất chi là nóng lòng, chỉ muốn chạy ra kéo nó lại thôi. Hắn bik Lâm Danh là con người khá nguy hiểm, để nó đi với tên ấy thì chả hay tẹo
nào....Thường Khánh như đang ngồi trên đống lửa, Mạnh Khoa lại còn tống
thêm vài cục than đạt tiêu chuẩn súp-pờ (super) Iso9001 zô cái lò lửa
ấy, bảo sao Thường Khánh hok sôi người chớ.
Đúng...Thường Khánh rất sợ mất nó.
_Anh muốn nói gì thì cứ tự nhiên! Tôi không rãnh ở đây để nghe anh nói nhãm đâu!
Nói rồi Thường Khánh đứng phắt dậy, quay lưng đi mất.
Biết Mạnh Khoa đang nhìn mình nên Thường Khánh chả dám đi nhanh, cứ từ
từ, ra vẻ bất cần. Nhưng cái điệu bộ ấy làm sao qua mặt được Mạnh Khoa
(Lấy vải thưa mà che mắt thánh)....Thường Khánh đang đi kiếm nó....Chắc
chắn là như zậy!
-------------------------
Nó và Lâm Danh vẫn bước bên nhau, ở đây lắp nhìu đèn, nên hok tối thuj như cái đoạn ban nãy
Nó đưa mắt nhìn wanh “Woa.....Khuôn viên biệt thự rộng thật đấy, lại
nằm ở vị trí tốt như zậy, chắc tốn cả bộn tiền mới mua được cái mảnh đất nghìn vàng nỳ woa’”- Nó nghĩ thầm....
_À Thùy Anh này.....
Nó chợt giật mình vì tiếng gọi nho nhỏ của Lâm Danh bên cạnh.
_Huh?- Nó đáp
_Thật ra tôi có chuyện muốn nói với bạn....
(Nó nhướn mày thay cho hai chữ “Chuyện gì?”)
_Tôi...-Lâm Danh ngập ngừng- Tôi...biết bạn...chưa bao giờ thích tôi...
Anh chàng nhìn nó, tiếp:
_Nhưng, tệ một điều, tôi rất thích bạn.
Nó ngỡ ngàng vì phút ‘tự sự” này của Lâm Danh, hok bik hắn nói thiệt
hay có mưu đồ gì đây, lạ thật, nó vốn cả tin, nhưng với Lâm Danh, không
hiểu sao, cả với tin cũng chả nổi.......
Lâm Danh tiếp tục nhẹ nhàng nói:
_Không biết có bao giờ bạn thấy phiền vì sự có mặt của tôi trong cuộc
đời bạn chưa....- Nhìn xa xăm, Lâm Danh thoáng cười buồn- Nếu có, thì
xin chúc mừng bạn....
Nó lung túng hỏi:
_Anh...Anh nói zậy là sao?
_Tức là tôi sẽ không còn ở bên cạnh để suốt ngày làm phiền bạn
nữa.....-Không đợi nó hỏi tiếp, Lâm Danh nói lun- Tôi sẽ đi du học, nửa
vòng trái đất, có muốn làm phiền bạn cũng khó....
Anh chàng cúi
mặt, để lộ cái sự bùn của mình hòa lẫn vào không khí.....Bỗng nó thấy
anh chàng tội tội làm sao í, ai đời, cua nó cả gần năm trời, cho đi bao
nhiu công sức và hy vọng, và thứ nhận lại từ nó, chỉ là sự thờ ơ, hờ
hững, vô tâm.... Nó ác? Không hẳn là zậy, là bởi vì nó lun có một linh
cảm rằng Lâm Danh là con người không an toàn, con người sẽ làm mọi thứ
để có được nó.....Nó sợ con người như thế....Nhưng tự dưng, khi Lâm Danh bộc lộ tất cả những điều ban nãy zới nó, mọi cảm giác sợ sệt kia, đều
rủ nhau bay đi đâu hết, chỉ để lại sự đồng cảm...trong lòng nó......
_Có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đi dạo và nói chuyện với bạn.....Về tới
TP, tôi sẽ đáp chuyến bay đầu tiên để bay sang Mỹ, mọi thứ đã chuẩn bị
hết rồi, chỉ đợi tôi thôi-Lâm Danh cố tỏ ra vui vẻ để nó không thấy ngột ngạt- Thôi, chúng ta đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa.....Thùy Anh
này, bạn thích ăn món gì nhỉ?
Lâm Danh cố tình lái qua chuyện khác, nó hok wan tâm, chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt vui vẻ giả tạo, cố che lấp ánh mắt buồn bã kia, nó chẳng còn tâm trạng để nói về chuyện ăn uống
nữa.....
_Sao chứ? Chỉ còn 1 năm nữa thôi.....Anh không ở VN được sao?....
_Bạn sao zậy!- Lâm Danh làm ra vẻ “trái đất vẫn bình yên”, hỏi nó- Sao
tự dưng lại như thế kia? Tôi đã nói là bỏ chuyện đó đi mà.....
_Tôi...làm anh buồn lắm hả....?- Nó không chú ý đến câu nói của Lâm Danh, chỉ lặng lẽ hỏi tiếp
Đến nước này thì anh chàng chẳng còn giả vớ được nữa.
_Buồn vì người mình thích....chuyện nhỏ ấy mà....không đáng nhắc đến nữa đâu....
Nó phải ráng lắm để không rớt nước mắt. Một con bé mạnh mẽ, đã bị sự
đồng cảm đối với một tên con trai mà mình chưa bao giờ mảy may để
ý...đánh gục. Đặt tay lên vai Lâm Danh, nó nói:
_Nếu tôi có thể làm chuyện gì để anh được vui, dù chỉ một lần cuối, tôi sẽ làm....
-------------------------
Trên tầng thượng, một ví trí khá tốt để quan sát mọi ngóc ngách khuôn
viên, và rất tốt để quan sát chỗ nó + Lâm Danh đang đứng. Hy Vân mỉm
cười đắc ý:
_Cá đã cắn câu rồi, bây giờ chỉ cần người câu giật dây
thôi........ (Hy Vân không nghe câu nói của nó nhưng nhìn cử chỉ và ánh
mắt để đoán ra)
Ra là mọi thứ, mọi câu nói buồn chảy nước, cảm động [vật^^] của Lâm Danh nãy h chỉ toàn là sắp đặt...........
.................Và đâu đó trong vườn cây này, hoàng tử lạnh lùng đang
đi tìm nó “Đồ đầu đất, cô đang ở đâu?”..........................
----------------------------
Trở lại câu chuyện của nó.
_Bạn nói thật chứ?- Trong mắt Lâm Danh, những tia hạnh phúc nhỏ xíu vụt wa vụt lại.
Nó mỉm cười hiền lành, gật đầu:
_Uh.....
_Zậy thì....-Lâm Danh đưa bàn tay mình lên, ngừng lại một lúc, rồi nói- Tôi...có thể...ôm bạn được không?
Nó- con bé lon ton lăng tăng trong mọi tình huống- chợt giật mình, rụt
rè nhấc bàn tay mình ra khỏi vai Lâm Danh, rồi tỏ ra lóng ngóng cực kì.
Nhưng hình như ánh mắt nó bắt đầu biều lộ sự đồng ý. Cũng đúng thôi!
Chỉ là một cái ôm, bạn bè chia tay làm như thế là chuyện thường, vả lại, đối với một tên con zai đã từng bị nó thẳng thừng công khai “lờ
đi”...Đền bù thiệt hại như thế là chuyện nhỏ mà...
Lâm Danh tiến
lại gần nó, thật chậm rãi, ánh mắt vẫn ướt át, như là rất đau đớn í,
thực ra anh chàng đang cố giấu nụ cười của kẻ chiến thắng.
Rồi đến khi hok thể gần hơn được nữa, Lâm Danh nhẹ nhàng đưa tay lên rồi từ từ siết chặt nó.
Thật khó tưởng tượng nếu có người nhìn thấy cảnh này....Nhưng dẹp tất
cả qua một bên......Nó mỉm cười, bởi vì có lẽ đây sẽ là việc cuối cùng
nó có thể làm để lấp đi cái khoảng trống “tội lỗi” mà nó đã thổi phồng
lên trong trái tim Lâm Danh.
Chợt, nó cũng đưa tay lên, nhẹ ôm Lâm Danh, như 2 người bạn sắp phải chia xa
--------------------
Qủa không ngoài dự đoán và toan tính của Hy Vân, Thường Khánh – sau một hồi long nhong trong cái vườn cây khá quang đãng này để tìm nó, thì
cũng tìm được, mà đau ở chỗ, hắn tìm được nó lúc nó đang “tình thương
mến thương” ôm Lâm Danh.
Khỏi phải nói Thường Khánh sốc đến cỡ nào.
Lạnh Lùng, Ích Kỷ, Kiêu Ngạo và hơi bị Sĩ Diện là những điều làm nên Thường Khánh của ngày hôm nay.
Hy Vân đúng là rất hiểu Thường Khánh, cô ả biết lợi dụng cái tính cách ấy của Thường Khánh để giăng bẫy.
Hy Vân đoán trước được, nó bị như zậy, một anh chàng lun hy sinh hạnh
phúc của mình để tìm kiếm hạnh phúc cho cô gái mình iu, tức Mạnh Khoa,
tất nhiên là sẽ thúc Thường Khánh đi tìm nó. Mà Thường Khánh thì bị
‘dọa’ hay khích một cái là “đánh động” ngay.
Và cô ả biết,
người như Thường Khánh, khi thấy “cô gái của mình” ôm tên khác,lại là
tên đang có tình ý với cô ta, thì bảo sao mà không phát điên cho nổi.
Tất nhiên, một tên máu lạnh “phát điên” theo kiểu đâu giống người
thường, là người thường thì đa số phải hét toáng lên và 3 mặt một lời,
làm cho ra lẽ rồi, còn Thường Khánh, anh chàng chỉ lặng lẽ bỏ đi, ánh
mắt băng giá ngày nào, bây giờ đang trào lửa. Một con người bao năm nay, lun thu mình lại trước những quan tâm, sự nồng nàn từ người khác, đã
biết thế nào là iu một người, nhưng giờ đây....Cả thế giới như bỗng chốc sụp đổ...Mọi thứ chỉ còn là một múi hỗ độn linh tinh...Thường Khánh cứ
bước, bước mãi, hắn hok bik mình đang đi đâu, không biết bao giờ sẽ dừng lại [có lẽ là khi cảm thấy mỏi chân ], chỉ biết bước, hok [dám] nhìn
lại phía sau, như trốn tránh một thực tại phũ phàng
Mạnh Khoa bị
hết em này đến em khác quấn quít mời nhảy, cả tối đó chỉ có nhảy và
nhảy. Biết mình sắp đuối, lợi dụng sơ hở của mấy ‘ẻm’ khi vừa nhảy xong, anh chàng không nói không rằng, rón rén trốn ra ngoài .
_Ngoài này thích thật! Chả bức bối như trong kia!- Mạnh Khoa dang hai tay ra đón gió, mỉm cười thích thú để gió phả vào mặt.
Lúc này, anh chàng đang đứng trên một ngọn đồi cỏ phía trước biệt thự,
gọi là đồi cho “sang” chứ thực ra nó chỉ là một ụ đất được cỏ bao phủ,
cao hơn mặt đất khoảng 2 mét .
_Giờ này chắc 2 người đó đang đi với nhau rồi.
Ánh mắt Mạnh Khoa đượm buồn, thoáng quá như cơn gió thôi, nỗi buồn chả
bao h lưu lại được lâu trong lòng Mạnh Khoa cả.....Chỉ cần nó hạnh
phúc....
Anh chàng mỉm cười:
_Phải!Chỉ cần cô hạnh phúc!
Nói rồi anh chàng thả người xuống bãi cỏ, để gió mơn trớn da thịt, bỗng phía dưới đồi, 2 cái bong nho nhỏ lù lù xuất hiện.
Mạnh Khoa bật hẳn zậy, và nhận ra rằng, 1 trong 2 là nó. Nhưng cái tên
đang thong dong bên nó lúc này không phải là Thường Khánh, mà là Lâm
Danh.
Hic, con bé vô tư kia vẫn chưa biết Thường Khánh đang bốc hỏa vì nó.
Mạnh Khoa nghĩ thầm “Nếu Thùy Anh ở đây, zậy cái tên cố chấp ấy biến đâu mất?”
Trực giác báo cho anh chàng biết là có chuyện không hay. Mạnh Khoa nhảy xuống ụ đất, tiến lại phía nó và Lâm Danh.
_Chào!- Anh chàng nghiêng đầu để lộ nụ cười làm tá em chết ngất của
mình, rồi way sang Lâm Danh, anh chàng lịch sự nói- Cho tớ mượn Thùy Anh một lát nhá!
Lâm Danh mỉm cười:
_Tất nhiên! Hai người cứ nói chuyện, tôi vào trong đây!
Đợi Lâm Danh đi khỏi. Mạnh Khoa nắm khuyủ tay nó kéo ra một góc khuất.
_Chuyện ban nãy...cô có sao không?
_Đỡ nhiều rối!-Nó ngắn gọn.
_Hắn đâu?Chẳng phải hắn đi kiếm cô sao?- Mạnh Khoa hỏi tiếp.
_Hắn nào?- Nó ngơ ngác- Ý anh là Thường Khánh hả, hắn đi kiếm tui sao, tui đâu có thấy!- Nó tỉnh bơ trả lời
_Zậy chắc phải có chuyện gì xảy ra....Mà không phải cả tối cô đi với
hắn đấy chứ?- Mạnh Khoa hất mặt về phía đại sánh, tức ám chỉ Lâm Danh.
Nó gật đầu...Ngập ngừng....Nó định kể với Mạnh Khoa chuyện ban nãy...Nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu....
Như đọc được suy nghĩ của nó, Lâm Danh ân cần hỏi:
_Cô muốn nói gì với tôi à?
Câu hỏi ấy như “mở lòng” cho nó, ban đầu là ngập ngừng, ấp úng,...sau đó, nó cứ thế mà tuôn ra mọi chuyện.
Nghe xong, Mạnh Khoa nghĩ một lát, rồi púng tay cái póc:
_Có lẽ hắn đã xuất hiện ngay “giây phút lịch sử” ấy, hiểu lầm, và
“Boom”- Mạnh Khoa bung hai tay trước mặt nó như dọa con nít- trái bom
của sự ích kỷ và ghen tuông đã nổ tung!
Nó ngồi phịch xuống đất, làu bàu:
_Anh nói cái gì thế!?!
_Sao còn ngồi thừ ra đó....Đi kiếm hắn đi- Mạnh Khoa dịu dàng nói khẽ với nó.
_Tại sao tui phải đi kiếm, hắn chưa tìm hiểu gì cả đã vội dở chứng và
đùng đùng bỏ đi..Ai sai?!- Nó nói bướng, nhưng thực ra đang lo cho tên
đáng chết kia lắm lắm.....
_Cô đang cố giấu ai zậy hả?- Mạnh Khoa
phì cười- Đi thôi!- Mạnh Khoa kéo tay nó lên- Cô đi bên đó-Anh chàng chỉ về hướng phải- tôi kiếm bên này. Nhanh lên đó! Hai người đúng là...
Mạnh Khoa định đi thì nó nắm tay áo anh chàng, kéo lại:
_Khoan!
_Gì nữa?- Anh chàng ngoảnh lại...
Nó e dè nói:
_Tui...tui sợ ma...
Mạnh Khoa nhìn nó trân trối một hồi rồi bỗng bật cười khùng khục.
_Cô đùa ai zậy! Đai đen Karate mà sợ ma sao? Mà cô yên tâm đi, ma mà lỡ trông thấy cô thì cũng vắt giò lên cổ, chạy mất dép thôi!
_Nè! Tui nói thiệt chứ bộ!- Nó đánh Mạnh Khoa cái “chat”- Còn ở đó mà chọc!
Ôm cái tay đau đớn của mình, Mạnh Khoa nhăn nhó:
_Uj za! Tui giỡn thoy mà, thì bởi cô sợ mà tui mới để cô đi kiếm hắn ở
chỗ sáng đó! Vả lại đi chung thì bao h mới kiếm thấy hắn, biết đâu hắn
thấy, lại ghen lung tung rồi đi biệt lun thì biết! Chừng nào thấy hắn
thì nhớ alo^ đó!
Dăn xong ,Mạnh Khoa vụt biến vào bóng tối.
Không hiểu sao, Mạnh Khoa lại dành hết tâm sức để giúp cho “tình địch”
như thế? Con người cao cả như zậy, trên đời còn mấy ai?.....Không đòi
hỏi, không điều kiện, à mà có đấy chứ, điều kiện “chỉ cần nó hạnh phúc”. Nhưng như thế không có nghĩa là làm mọi việc một cách mù quáng đâu
nhaz.
Mạnh Khoa vẫn lun đợi nó. Nếu tên kia hok làm nó hạnh phúc,
hoặc một ngày nào đó, nó hok còn tình cảm với Thường Khánh, thì Mạnh
Khoa sẽ “đoạt” lại nó, sẽ là người trực tiếp tạo ra hạnh phúc cho nó,
chứ hok phải người “đứng đằng sau tìm kiếm hạnh phúc cho em” nữa.....