“Cái đồ trẻ con này!”- Mạnh Khoa vừa bước, vừa đảo mắt tìm kếm trong bóng tối.
Và ánh mắt anh chàng bỗng chạm phải một tên, đang ngồi trên hòn đá khá
to, tay cầm một chai Heneiken hay gì đó, anh chàng hok thấy rõ.
Và
cái điệu tức tối, giận dữ, pha lẫn một chút đau đớn mà chỉ có ai “tinh
mắt” mới phát hiện đã cho Mạnh Khoa biết, đó là Thường Khánh.
Mạnh
Khoa bước lại trước mặt, Thường Khánh đưa mắt liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đưa chai bia lên tu ừng ực, chảy cả xuống áo, xem như Mạnh Khoa là
“người không khí”.
_Cô ấy đang đi kiếm U đấy!- Mạnh Khoa lên tiếng.
_Thì sao?- Thường Khánh đáp, rồi tiếp tục nốc bia cho đến khi chai bia
cạn, anh chàng mới vứt nó sang một bên đường (á, tay này góp phần làm ô
nhiễm môi trường trầm trọng hơn đây maz`)
_Chuyện đó không như U nghĩ đâu- Tiếng nói ấm áp của Mạnh Khoa lại vang lên.
_Tôi chỉ tin vào nhưng gì mình thấy.- Đáp gọn lỏn.
Mạnh Khoa vẫn kiên nhẫn:
_Tin hay không tùy u...Nhưng nếu thật sự iu cô ấy, u phải là người hiểu cô ấy nhất!
Anh chàng ngừng lại như để xem phản ứng của tên kia. Không có biểu hiện gì. Mạnh Khoa nói tiếp:
_ U không nghĩ rằng mình vô lí quá ư? U không tìm hiểu, đã vội kết tội
cô ấy, U iu cô ấy kiểu gì zậy hả? Công khai tuyên chiến với gia đình và
dư luận, để bảo vệ tình iu của mình.Vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt
không biết đầu đuôi, u đã cho rằng cô ấy phản bội mình. Một người ích kỷ và không nghĩ cho người khác như u, thì không có tư cách gì để yêu cô
ấy cả!
Mạnh Khoa “hùng hồn”, từng câu từng chữ như nhát búa đập vào tim Thường Khánh.
_Suy nghĩ lại đi....Hãy chứng minh cho mọi người thấy, tình cảm của u
dành cho cô ấy, không gì có thể đánh bại...Hãy chứng minh rắng, tôi đã
không nhìn lầm người!.
Mạnh Khoa mỉm cười đầy hàm ý, quay lưng, đi
được một đoạn, như chợt nhớ ra gì đó, anh chàng dừng chân, không quay
mặt lại mà chỉ nói:
_À mà này! Nếu u không làm cô ấy hạnh phúc, thì tôi sẽ “cướp”cô ấy đi đó. Vì vậy, nhớ đừng làm cô ấy buồn thêm nữa. Dẹp cái thói ngông cuồng của mình qua một bên đi!
Nói xong Mạnh
Khoa tiếp tục thả bước...Sau lưng, Thường Khánh lặng lẽ nhìn theo, có lẽ hắn đang đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng “Mạnh Khoa là kiểu
người gì...Sao lại có thể hy sinh mọi thứ cho một điều không thuộc về
mình?”....
Mạnh Khoa rút điện thoại ra, định gọi cho nó, để thông
báo đã “hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ” và bảo nó trở vè “khu căn cứ”.
Nhưng lại thôi và đút di động trở lại vào túi “Có lẽ hắn biết mình phải
làm jie mà....Không xía vào chuyện của họ nữa!”- Anh chàng nghĩ thầm.
Ngước lên bầu trời không một vì sao, chắc sắp mưa.... bước một mình trong đêm tối, anh chàng đấm ngực, tự đùa với mình:
_Ba mẹ ơi! Sao ba mẹ lại sinh ra một thằng con “cao thượng” như thế này cơ chứ!
Những người bên cạnh Mạnh Khoa thật là may mắn. Người được Mạnh Khoa iu, lại càng may mắn gấp bội....Nó rất may mắn!
“Tôi sẽ tiếp tục iu em...Và sẽ vẫn mãi chờ em”.....Câu nói Mạnh Khoa đã nói với nó khi vứt chiếc chìa khóa của cái hộp gỗ xuống sông ...giờ
đây...một lần nữa...câu nói ấy...được người con trai ấy....tự lập lại
với trái tim mình......