Nó chạy men theo vệ đường, ngôi biệt thự của Hy Vân từ đây nhìn lại chỉ
là một chấm nhỏ. Vì Thường Khánh, nó đã chạy xa đến cỡ đấy rùi.
Có
vẻ nó đã thấm mệt, bằng chứng là những giọt mồ hôi đang trực rớt xuống
“Đồ ngốc xít...Anh đang ở đâu? Sao anh có thể hành động nông nổi như
thế?....”- Nó dừng lại, gập người thở, tức tối nghĩ thầm “Đáng ghét! Tôi mà tìm được anh thì...”
Đứng thẳng dậy, chân nó tiếp tục thoăn
thoắt , từ vệ đường mà nó đã chạy trên trên thảm cỏ ươn ướt sương đêm từ lúc nào...Đêm xuống rồi, hắn ở đâu chứ, hắn có biết nó lo cho hắn đến
cỡ nào không, đồ thiếu gia hống hách....
Nó la lên trong đầu “Đừng
chơi trò trốn tìm với tui nữa, tui thua anh rồi, ra đây đi mà....” Bước
chân nó chậm dần rồi dừng hẳn lại, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt xinh
xắn của nó. Thôi rồi! Nó chả còn sức để mà chạy trong đêm thế này
nữa...“Đồ ngốc...Đừng đùa dai zậy chứ.......” Mệt mỏi, nó dựa lưng vào
một gốc cây.
Chớp......Sấm đánh một cái “đoàng”.... Trời âm u, gió thét gào....Sắp mưa rồi.....
Nó như sắp khóc theo ông Trời....
Nó vốn sợ ma, sợ bóng tôi..thế mà vì hắn, nó đã “từ bỏ” cái ánh sáng
ngọt ngào của ánh đèn ngoài kia để chạy vào bãi đất “tróc vẩy trầy da”
này (tức là nơi có cỏ, nơi toàn đất), một nơi tối tăm chỉ nghe tiếng gió rít, dế kêu, để tìm hắn...Chỉ vì nó nghĩ, người như hắn, sẽ không dễ
dàng ló đầu ra chỗ sáng cho người ta tìm thấy....
Một giọt...Mưa
rơi trên vai nó...Hai giọt....Nước mắt nó rơi theo mưa...Mưa...Nước
mắt....Tất cả hòa vào nhau....Khi nó gần như là ngã quỵ xuống thảm cỏ
mát rượi sương đêm, thì bỗng có tiếng nói trầm đục phát lên từ phía sau:
_Đang kiếm tôi à?
Phản ứng nhanh hơn bình thường...Nó quay
lại phía tiếng kêu...Là hắn, cái tên “chán sống” đã làm tổn hao gần hết
“công lực” của nó. Khi chạm mắt hắn, “một nửa linh hồn” của nó chỉ muốn
chạy lại.....thụi vài đấm vào cái tên tàn nhẫn, quá đáng ấy.....Nhưng
sâu thẳm bên trong, có gì đó như xúi nó chạy lại phía hắn, ôm lấy hắn,
hỏi han và quan tâm hắn một cách đúng nghĩa.
Nó way đi, quệt mấy
giọt nước mắt còn sót, nó sợ hắn phát hiện nó khóc vì hắn , và cũng để
ngăn chặn, vì không chừng 1 trong hai khả năng (ôm hoặc đánh ^^[đai đen
karate đấy nhá]) xảy ra thì có mà chết dở. Nó nói cứng:
_Ai tìm anh! Đừng tưởng bở!
Rồi nó cố bước thật nhanh, về phía nào nó cũng hok biết nữa, nó chỉ
biết đi, cho khuất mắt tên ấy. Nó hok nhận ra rằng mình đang tiến sâu
vào bãi thông tối thuj.
Không biết Thường Khánh đã thấy đôi mắt đỏ hoe của nó chưa.......Bỗng nhiên anh chàng chạy lại phía nó, nắm tay nó kéo lại.
Kèm theo cái nắm tay ấy không phải là ánh mắt lạnh băng ngày nào mà là
ánh mắt rất ấm áp. Hoàng tử lạnh lùng đâu rồi?....Không thèm chú ý đến
điều đó, có lẽ vì đang rất tức, nó vội giật tay ra
_Anh làm gì zậy hả?
Nó lườm anh chàng rồi tiếp tục bước. Mưa ngày càng nặng hạt. Thường Khánh không chịu thua, tiếp tục chạy lên kéo nó lại:
_Cô đang tức giận với tôi đấy à?
_Anh hỏi thế là ý gì? Tui chưa thấy ai vô lý như anh! Anh nghĩ mình
luôn đúng ư? Anh xem tui là gì zậy hả? Anh biến đi cho tui nhờ!- Nó tuôn một hơi, mà nước mắt cũng trào ra theo, hòa lẫn với nước mưa trên mặt
nó.... rồi như hok biết nói gì nữa (hoặc tức đến nỗi nói không ra), nó
chỉ trừng mắt nhìn Thường Khánh.
Nó đúng là “trán zồ ngang bướng”,
ít ra cũng phải nhận vài lỗi về mình cho mát tai người ta.... Nó thừa
hiểu người như hắn mà thấy nó “hug” người khác, thì không tức mới gọi là kỳ quái, nhưng với tính cách của một tiểu thư cộng thêm cái chất ngang
tàn từ khi mới chào đời, nó hok chấp nhận hắn hành xử thiếu lí lẽ như
thế!
Zới lại...là con zai thì cũng phải nhường con gái, vả lại, nó
ngây thơ hok bik chuyện này.... nhưng thông minh như Thường Khánh thì
phải chịu hiểu là nó đã bị “đưa vào tròng” chứ.
_Đừng khóc!- Hắn
tinh mắt thật- Cô đúng là bướng bỉnh mà....- Hắn định nói thêm gì đó,
nhưng có vẻ nói lúc này không hợp hoàn cảnh nên hắn lại nuốt câu nói vào trong....
Bây giờ chỉ còn bốn mắt nhìn nhau, chả ai nhúc nhích
trong khi mưa cứ trút xuống một cách vô tội vạ, khiến hai đứa bắt đầu
“tiến hóa ngược” thành hai con...chuột lột.
Thắng thua chưa ngã ngủ trong cuộc thi “Ai chớp mắt trước” thì hắn bỗng lên tiếng :
_Xin lỗi...
Ố là la! 2 lần xin lỗi trong cùng một buổi tối, mà lại là lời xin lỗi
từ một chàng trai lạnh đến nỗi “băng mà còn phải xấu hổ” [vì hok lạnh
bằng]...chứng tỏ rằng...Thường Khánh rất iu nó.
Nó, ban đầu là ngạc nhiên, rồi khi nhìn vào ánh mắt rất thật và tội tội của hắn, mọi tức
tối, giận zữ đều chắp cánh bay đi mất, hạnh phúc cập bến..... sau khi
lấy lại cái hồn đang lơ lửng vì câu xin lỗi ngọt ngào ấy...nó mỉm cười,
thoạt đầu là nụ cười hạnh phúc, chưa được lâu thì nụ cười ấy biến đi,
thay vào đó là một nụ cười và vẻ mặt “gian sặc mùi”
_Anh tưởng xin lỗi là xong hả?
Vừa dứt câu, nó “nhẫn tâm” nện một cú trời giáng bằng gót giày của mình vào chân Thường Khánh, phá lên cười tinh ranh và chạy đi.
Thường Khánh chưa kịp mừng vì biết nó đã “xí xóa” mọi chuyện thì đã phải “Oái” lên đầy đau đớn.
Anh chàng nhảy dựng , ôm bàn chân tội nghiệp của mình rồi xù lông nhím, la lên:
_Tôi mà bắt được cô thì...
Nói rồi Thường Khánh đuổi theo nó, dường như chẳng ai wan tâm đến 3 chữ “trời đang mưa” nữa, hai đứa chỉ biết đùa với nhau, mặc cho mưa như xối nước vào người. Nó hết khóc từ lúc nào, mưa đã dội hết những dấu tích
của nước mắt trên mặt nó. May mà bệnh cũ hok tái phát, nó hok lịm đi sau khi “nhè” nữa [chưa chắc à nha ]....Nếu hok thì Thường Khánh sẽ lãnh đủ đây...
Hắn bắt được nó sau một hồi rượt nhau y như phim hành động.
_Tóm được cô rồi nház!
Thường Khánh reo lên như con nít, và nắm tay nó giật mạnh làm nó quay
phắt lại, và hai cái mặt suýt chạm nhau...Tự dưng...nhìn vào mắt đối
phương, hai đứa như bị thôi miên...dần dần nó và hắn áp sát gương mặt
đẫm nước vào nhau hơn....4 mắt từ từ nhắm lại và....
Chớp lóe một
góc trời, như phủ lên hai đứa làm cả hai giật mình và sực tỉnh (Oách!
Thiên Lôi chơi kiểu gì zậy, cách 1 mili nữa thôi mà....). Mặt và hai
vành tai của 2 đứa rủ nhau đỏ dần....Nó hok biết làm gì ngoài way đi,
chân tay như thừa thãi....
Và mất một lúc sau, cả hai mới nhận ra mình đã tiến sâu vào rừng thông.
_Chúng ta đang ở trong rừng thông đấy, làm sao đây?- Thường Khánh hỏi, vừa là để chữa ngượng, vừa đánh trống lãng.
_Sao tui bik- Nó đáp mà hai má vẫn bật đèn đõ mãi.
Mưa vẫn không ngớt, cộng với sự trợ giúp của màn đêm đang bao phủ,
không gian ngày càng khó nhìn hơn, ở khoảng cách gần thì còn rõ, nhưng
phía xa xa thì chỉ thấy một màu trắng xóa. Việc đi đứng càng khó khăn
hơn đối với 4 con mắt chưa làm wen được với bong tối. Thậm chí, cả hai
còn hok biết khoảng cách giữa mình và ngôi biệt thự của Hy Vân là bao xa nữa.....
Chả lẽ ở đây dầm mưa cho tới khi Thần Mưa “bị zợ gọi zìa
ăn cơm” sao? Ở giữa rừng cây thì kiếm đâu ra chỗ trú mưa, khi cây nào
cây nấy đều bị suy dinh dưỡng, ốm nhách cả lũ.......Đành phải đi tiếp
thôi, tới đâu thì tới, dù gì diện tích rừng thông này cũng hok lớn đến
nỗi làm tụi nó bị lạc đâu....
_Đi thôi! Chắc chắn là sẽ thoát khỏi đây!- Thường Khánh xoay wa, nói với sau một hồi suy tính.
Và...chài ơi! Nó ban nãy và nó bây giờ....khác nhau một trời một vực.
Ban nãy còn tươi tĩnh, phá phách đạp chân giẫm tay người ta búa lua xua
đủ trò. Zậy mà lúc này đây, trông nó cứ như là người đã 3 ngày chưa ngủ
zậy.... Mưa làm nó càng thê thảm, rũ rượi hơn. Biết ngay là căn bệnh
“nan y” khóc=>ngủ đâu dễ dàng buông tha cho nó như zậy, vấn đề chỉ là ngủ sớm hay muộn thôi...
_Cô sao zậy?- Thường Khánh hỏi- Nãy giờ thì không sao..Lúc kiu đi thì lại....
Nó giãy nãy phân bua mà hai mắt sắp sụp đến nơi:
_Ai biết... Đâu phải tại tui.....Nếu nhớ không lầm thì hình như có lần tui khóc xong mà đâu có ngủ đâu.....
_Cô hay nhỉ....- Hắn trở về với vẻ lạnh băng.
Nó chả còn đủ độ “tỉnh táo” để trả lời...Nó sắp gục rồi. Hehe, chả ai
cưỡng lại nổi khi “nàng tiên ngủ” đến mời gọi cả, với nó thì còn đặc
biệt hơn, đúng là một căn bệnh “quái dị”.
_Leo lên đi! Cô mà khuỵ xuống thì tôi hok đỡ cô lên nổi đâu!
Thường Khánh chống một gối xuống đất, gác 1 tay lên gối con lại, đưa tấm lưng thon dài ướt đẫm nước mưa về phía nó.
Hắn "tình nguyện" cõng nó sao? Nó đơ như trái bơ, chẳng biết làm sao, trong lòng dấn lên một cảm giác là lạ.
_Nhanh lên đi! Cô lúc nào cũng chậm chạp! À mà đưa ví đây, tôi cầm cho, cô cầm thì thế nào cũng rơi mất cho xem!
Nó không còn cách nào khác, đành đua ví cho hắn rồi ngoan ngoãn và dè dặt leo lên lưng hắn.
_Xong chưa! Tôi đứng lên đấy! Bám chắc vào!- Thường Khánh nói rồi đứng lên và bắt đầu bước đi.
Lưng hắn mềm thật, cứ như là được xả bằng Comfort , hehe...Dù trời vẫn
đang mưa...Nhưng được ngự trên lưng hắn, nó chẳng thấy lạnh tí nào, cảm
giác hạnh phúc ùa đến, mang theo đầy ắp... Ấm áp........Bình
yên.......Thật là dễ chịu...Cứ như thế, nó chìm vào trong giấc ngủ an
lành.....trên bờ vai của hắn....với nụ cười thiên thần trên môi....
Trời vẫn mưa...Mưa vẫn ngả nghiêng theo từng cơn gió....Và gió thì vẫn
rít wa từng tán lá....Trong cơn mưa ấy, trong cánh rừng thông ấy...Hắn
cõng nó.....Một tên đẹp trai, sự lạnh lùng của mọi khi được thay bằng
gương mặt ấm áp hết sức có thể,....cõng nó, một con bé với nét mặt xinh
đến mức tuyệt diệu, với chiếc váy đỏ nhưng không “choé”.....Tinh
khôi...Trông cả hai cứ như là thiên sứ mưa ấy...Mà hình như cả hai đều
đang cười thì phải, nụ cười phớt wa, nhẹ nhàng... Như toả ra một ánh
sáng kì diệu.... đẹp lung linh....