Sau một hồi “lặn ngụp” trong cơn mưa, cuối cùng Thường Khánh cũng mò ra
được lộ chính. Lúc bấy giờ, mưa gần tạnh, chỉ còn vài hạt lún phún rơi,
như nói lời tạm biệt. Hai đứa đều ướt nhẹp nước mưa.....Phù! Đúng là hết hơi...Nó vẫn chưa tỉnh. Anh chàng ngoái lại đằng sau, nhìn khuôn mặt
thánh thiện đang say giấc của nó, mỉm cười, rồi tiếp tục bước.
Đà
Lạt đêm chào đón tui nó bằng những ánh đèn lung linh, sự chộn rộn của
mọi vật, từ xe cộ cho đến dòng người đang nườm nượp, vui vẻ nói
cười...Mùa của sự náo nhiệt!
Những chiếc xe lướt wa thật êm.
Bên đường, vài bông hoạ dại chưa đi ngủ, như nghiêng đầu để nói “Hello” với khách đi đường.
Gần 11h rồi. Khỏi cần bàn cãi, chắc chiếc Anycall Haptic của Thường
Khánh và chiếc iPhone của nó đều ướt sũng hết rồi, có muốn gọi điện kêu
người ra đón cũng đành bó tay. Nếu đặt nó xuống một cái băng đá gần đó
để đi gọi điện thì có thể làm tỉnh “giấc vàng” của nó.... Mà Thường
Khánh thì lại “mù tịt” đường đi nuớc bước để về đến biệt thự của Hy Vân.
Hok việc nào cấp thiết lúc này bằng vịêc tìm một chỗ an toàn để
hai đứa ở cho đến sáng mai, khi liên lạc được với tụi Mạnh Khoa. Đêm
rồi, lông nhông mãi cũng hok hay cho lắm. Thường Khánh dáo dác ngó
quanh, hai bên đường biết bao nhiêu là khách sạn, nhà nghỉ, nhà
trọ....Nhưng bây giờ, vào nhà nghỉ hay khách sạn hạng sang là có chuyện
lớn liền. Chả là ba Thường Khánh sở hữu một mạng lưới khá dày đặc bao
trùm các nhà nghỉ, khách sạn 3- 4 sao trở lên trong cả nước, chưa kể
những “tai mắt” của gia đình Hy Vân....mà Thường Khánh lại thường xuyên
xuất hiện bên ba trên TV, nên mấy ông chủ, quản lí này nọ đều nhẵn mặt
anh chàng cả rồi.
Bây giờ mà xuất hiện trước mặt họ- với nó- nhân
vật đình đám bất đắc dĩ vì bài báo trước kia- thì...không biết chuyện
khủng khiếp gì sẽ xảy ra nữa đây. Thường Khánh thì không sao..nhưng còn
nó....
Thường Khánh quẹo zô một con đường khác, ít người wa lại hơn lộ chính. Anh chàng dừng lại. Phía trước có một cái bảng ghi tên đường
“Trần Hưng Đạo”, được bọn trong lớp "ưu ái" với tên gọi “Đường Ma”, đúng là trong con đường này, những ngôi biệt thự có vẻ huyền bí và cổ
xưa....một cách lạ lùng
Một khu nhà toạ lạc nơi đầu đường lọt vào
mắt Thường Khánh, kế bên là một cái bảng sáng đèn với hàng chữ “Nhà nghỉ bình dân”, cánh cửa lớn rộng mở, bên trong đèn sáng, khá nhiều người đi lại. Đúng là nơi cần tìm! Chả là ở lộ chính toàn nhà nghỉ, khách sạn
hạng sang, chỉ có nơi “hẻo lánh” này mới có “nhà nghỉ bình dân”.
Anh chàng bước vào và đi thằng đến nơi có treo cái bảng “Reception Area”.
Mọi cặp mắt đều nhìn về phía tụi nó. Một, là vì tụi nó quá đẹp đôi ^^[
tự tin] Hai, chắc hok nói thì ai cũng hiểu, thường thì khi có một đôi
vào nhà nghỉ, người ta sẽ nghĩ gì, hắn thì lại đang cõng nó, mà nó thì
đang ngủ >
Đúng lúc
đó, một chị tiếp viên khá đểnh đoảng làm rớt nguyên chùm chía khoá to
đùng xuống đất. Tiếng leng kenh vang đến chói tai, làm nó sực tỉnh.
Nó khẽ ra hiệu cho Thường Khánh thả nó xuống, rồi nhận lại cái ví từ
trong tay anh chàng. Mới ngủ được một chút nhưng tỉnh táo hẳn!
Chị nhân viên tiếp tân bận nghe điện thoại nên hai đứa phải đứng chờ.
Nó hỏi nhỏ:
_Sao lại zô đây?
Hắn lạnh băng đáp:
_ Nếu không zô đây thì đi đâu? Trừ khi cô biết đường về biệt thự của Hy Vân hoặc muốn ngủ ngoài đường!
_Nhưng zô đây tui thấy kì kì sao ak’!- Nó e dè nhìn xung wanh, một số
đã way đi, một số vẫn nhìn tụi nó bằng đôi mắt hiếu kì, rồi nó nói tiếp- Nhìn cái cách bọn họ đang nhìn chúng ta thì biết!
_Cô đang nghĩ cái gì thế hả? Cô wan tâm đến suy nghĩ của người khác từ khi nào zậy?- Hắn điềm nhiên
Nó chưa kịp trả treo thì chị nhân ziên tiếp tân thình lình cất giọng:
_Hai em đến mướn phòng ak`?
_Zạ...-Nó trả lời
_Mấy phòng? –Bà này nhìn tụi nó chả khác chi ánh nhìn của mấy người ở đây.
_Tất nhiên là hai phòng!
Nó và hắn cùng đồng thanh ngay lập tức.
_Phòng đơn?
Nó gật đầu. Bả way lại lấy chìa khoá, lấy sổ viết này nọ, làm thủ tục, đưa hai đứa kí tên rồi nói:
_May cho hai em là vừa có người trả phòng đấy!
Nó gật đầu, cười.
Pả, tay thì làm, miệng tiếp tục nói:
_Thường thường mấy pe’ Teen teen như tụi em zô đây toàn mướn 1 phòng.-
Ánh mắt bả vẫn đầy nghi ngờ, hừ, sợ tụi nó mướn hai phòng để “che mắt
thiên hạ” hay sao ấy!
Nó lại cười lấy lệ.
Nhân ziên tiếp tân mà nhìu chiên của này thì có mà bị đuổi thẳng cổ sớm.
Hai đứa nhận chìa khoá rồi đi lên phòng bằng thang bộ, nhà nghỉ hạng xoàng nên hok có thang máy.
Phòng nó và phòng hắn đều trên lầu hai và nằm kế nhau.
Trước khi vào phòng, nó dặn hắn:
_Nè! Ngày mai tui dậy sớm hok có nổi đâu, nên anh nhớ kiu tui đó!
_Bằng cách nào?- Hắn hỏi
_Thì anh gõ mạnh cửa phòng tui là được rồi.