Thường Khánh không nói không rằng, hok gật đầu gật điếc gì cả, bình thản đút chìa khoá vào nắm đấm cửa, vặn nắm, rồi bước zô.
Nó càu nhàu:
_Kiêu ngạo!
Rồi zô phòng mình....Như bao lần khi vừa bước zô một căn phòng mới, nó
đứng lại wan sát không gian, cách bố trí của phòng. Phòng nó khá nhỏ, có hẳn một phòng tắm, cũng là phòng vệ sinh. Giữa phòng, có một chiếc
giường, đầu giường là một ô cửa sổ khá to, với tấm rèm hoa hai bên, cửa
thì đã đóng nhưng chưa kéo rèm. Kế bên giường, có đặt một cái tủ đầu
giường nhỏ. Kế bên nữa, là một cái tủ quần áo. Trên tường, có treo một
tấm gương và một cái kệ để đồ dung lặt vặt.
Gần cửa nhà vào có hai cái ghế và một cái bàn uống nước mini.
Phòng nó chỉ vỏn vẹn thế thôi! Cũng tam được!
Bây giờ thì phải đi tắm cái đã.
Haizzzzzzz. "Tiến thoái lưỡng nan". Nó chỉ có một bộ đồ, lại là váy mới ác, nhưng nếu không tắm thì chắc nó thành mắm thiu mất. Thế là nó đành
chọn giải pháp “hạ sách” nhất.
Nó đem mấy sấy tóc, khăn bông,....tất cả những gì có sẵn của nhà nghỉ và tận dụng được vào phòng tắm.
Tắm rửa, gội đầu xong, nó quấn khăn, rồi ngồi ỳ trong đó. Cái mấy sấy,
hết sấy tóc rồi đến sấy quần áo, kiên nhẫn cả tiếng đồng hồ sau, tụi nó
cũng chịu khô.
Nó mặc lại “y phục” vào người rồi bước ra khỏi phòng tắm. Rồi nó mở ví ra, ôi thôi tất cả đều ướt nhẹp nước mưa, nhưng may
mắn là em iPhone của nó hok ướt lắm, chắc vì được đựng trong ví da.Gỡ
sim, thẻ nhớ này kia ra, nó đặt trên bàn để phơi.
Vui vẻ trở lại sau 5’ tiếc thương cho em dế của mình , nó ình lên giường:
_Đi ngủ thôi!
Giừơng nó trang bị khá đủ “đồ dùng” chống lạnh: chăn dày cả tấc, gối xốp, nệm lò xo.....và một chiếc gối ôm rất xinh nữa.
Trời lành lạnh, nằm trong chăn, ôm gối ôm...Woa...Thật là thoải mái quá đi! “Tên này cũng biết lựa nơi để ngủ đấy chứ! Chỗ này yên tĩnh, hok bị tiếng xe cộ phá bỉnh, chắc chắn là dễ ngủ hơn rùi....” Nó hí hửng nghĩ
thầm.
Nghĩ đến cái cảnh, nó biết được khu nhà nghỉ này nằm trên
đường Trần Hưng Đạo _”Đường Ma”, và nó thì đang hí ha hí hửng ở bên
trong, không biết nó sẽ phản ứng sao nhỉ? La toáng lên và nhảy bật khỏi
giường, hay đứng chết lặng, không nói được lời nào......Hehe, nó là **** sợ ma mà!
Nằm ôm cái gối ôm, nó hơi bị khó ngủ vì đang mặc
váy, vả lại mới ngủ ban nãy, nên bây giờ nó ”tỉnh như sáo”. Nghĩ ngợi
lung tung một lúc, nó lại nhớ đến lúc hắn đuổi theo nó, rồi hai đứa rượt nhau ,suýt kiss nhau trong rừng... Đầu óc nó lại lâng lâng đến tận
thiên đàng, nó mỉm cười...Không biết bây giờ ở bên kia bức tường, hắn
đang làm gì?
....Bất chợt, cảm giác khi nó bị Thường Khánh tước
đoạt the first kiss lại ùa về, sao ấy nhỉ, mà nó cũng chẳng nhớ được gì
nhiều, vì lúc đó, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, nó chẳng kịp định thần
nữa là..... chỉ nhớ cái cảm giác lạ lạ khi hai đôi mội chạm nhau......
“Oách! Mình bị gì mà lại nhớ đến chuyện đó????” Nó sực tỉnh, rúc người
vào chăn, tự ru mình vào giấc ngủ, mà cái hồn vẫn còn đang dạo chơi trên mây, tâm trạng bối rối khó diễn đạt bằng lời......
Không gian
tĩnh lặng, chẳng nghe tiếng gì ngoài nhịp thở đều đặn của nó, nhưng thật ra thì nó chưa ngủ hẳn, chỉ mới lim dim thôi...
Bất thình lình,
bên ngoài cửa sổ trên đầu giường của nó, một tiếng “Rầm” vang lên, nghe
cứ như tiếng một cành cây hay gì đó rớt xuống mái tôn.
Nó giật
mình, mở bừng mắt, rồi không phản ứng gì thêm, như chờ xem chuyện gì xảy ra sau đó. Không có gì. Nó mới kéo tấm chăn trùm lên đầu, rồi từ từ
ngóc lên, như để “thám thính tình hình”, lỡ không phải là một cành cây
mà là...trộm thì sao....Thậm chí, có thể là....ma.....Nó lắc đầu nguầy
nguậy, nhắm tịt mắt, cố xua đi ý nghĩ khủng khiếp đó...Nhưng ý nghĩ đó
vẫn bám theo nó, làm nó bắt đầu run run khi cố hướng ánh mắt ra ngoài
cửa sổ....
Nhưng khi nhìn ra rồi, nó chẳng thấy được gì ngoài một
đen mịt mù ngoài kia.....Vả lại tấm kiếng cửa sổ cũng đã hạn chế bớt tầm nhìn của nó, chỉ thấy mập mờ một màu đen và hình ảnh của nó phản chiếu
từ tấm kiếng.....Nhưng nói chung là nó chẳng phát hiện điều gì khả nghi
cả.
_Có lẽ là một cành cây thật!- Nó thở phào nhẹ nhõm rồi cười hi
hi- Bọn bạn mà nghe zụ này chắc tụi nó cười mình thúi mũi quá!- tự trấn
an thôi, chứ sự thật là nó vẫn còn sợ, tim vân đập thình thịch.
Đúng lúc nó vừa định nằm lại xuống giường thì chợt thấy một cái bóng
đen lao qua cửa số, nó giật thót way wa nhìn lại thì chẳng thấy gì nữa.
Nó như bất động một hồi lâu, gió rít qua khe cửa, nghe như có tiếng ai
đó đang cào. Lúc ấy, nó mới bật hét “Á Á Á ÁA.........” rồi quăng luôn
tấm chăn nệm, nó nhảy khỏi giường, tông cửa chạy thẳng qua phòng kế bên
-tức phòng Thường Khánh
Vì hoảng quá nên nó không kịp (và cũng hok nhớ) gõ cửa, cứ thế mà lao như tên bắn vào phòng anh chàng.
Thường Khánh vừa bước ra từ phòng tắm, cởi trần, tay cầm chiếc áo sơ mi màu tro mới khô xong và mặc chiếc quần tây màu kem cũng vừa khô.
Nó từ nào tới giờ, trừ những trường hợp “bất khả kháng” (như tắm biển,
xem TV,....) thì có bao giờ phải thấy con zai cởi trần ngoài ông anh hai của nó ra đâu. Nó lại “Á” lên lần nữa, nhưng lần này nhỏ hơn vì nó hết
hơi rùi, vội che mắt và quay wa hướng khác.
Hắn cũng thoáng hốt
hoảng, mặt cũng hơi đo đỏ, vì nó là người con gái đầu tiên được “chiêm
ngưỡng” hắn hok mặc áo mà! Khoác vội chiếc sơ mi vào người, lấy lại
phong độ “cực Bắc trái đất” của mình, hắn lên tiếng trong khi đang cài
nút:
_Cô có biết zô phòng người khác mà không gõ cửa là vô duyên lắm không hả?
Biết hắn đã mặc lại áo rùi, nó quay lại, chẳng còn tâm trạng để cãi.
Lúc này trong đầu nó chỉ còn “chuyện kinh khủng” vừa xảy ra.
Nó lắp ba lắp bắp, nói không ra tiếng:
_M...m...m
_Tôi chẳng biết cái gì có tên là MMM cả!- Hắn vặn vẹo.
Nó lấy lại bình tĩnh, cố rặn từng chữ:
_Ma...Phòng...phòng tui...có...ma!
_Ma? Cô dầm mưa nhiều quá nên bị sảng rồi hả?- Thường Khánh nhìn nó bằng nửa con mắt.
Nó đã bớt hốt hoảng, có thể “thượng đài” để cãi tay đôi zới hắn được rồi, nhưng vẫn còn run:
_Có anh mới bị sảng đó, hok tin anh cứ qua phòng tôi thử xem!
Nó nói chắc nịch.