A Love Story Of Teen

Chương 84: Chương 84




Thường Khánh đang hộ tống nó về nhà. Trên đường, nó đòi anh chàng tạt vào một tiệm kem.

Từ tiệm kem, cầm trên tay cây kem Chocolate Lamintons với hai trái cherry trên đỉnh, nó tung tăng bước ra. Hai đứa tiếp tục bước đều bên nhau. Nó hồn nhiên lụm trái cherry bỏ vào miệng. Thấy Thường Khánh bước đi mà mặt lạnh hơn tiền, nó lụm trái còn lại, đưa cho anh chàng:

_Ăn hok?

_Tôi ghét trái cây màu đỏ.- Anh chàng hững hờ đáp gọn.

Nó bĩu môi:

_Không ăn thì tui ăn! Làm giá!

Tự nhiên thấy chán cái cảnh hoàng tử băng giá này quá. Lâu rồi nó không được thấy Thường Khánh cười. Một ý nghĩ “điên rồ” hiện lên. Nó khều anh chàng.

Thường Khánh quay qua. Bất thình lình, nó ịnh nguyên cây kem lên mũi mình [hắc hắc]. Một thoáng sững sờ, nhưng Thường Khánh nhanh nhẹn phục hồi nguyên trạng- lạnh lùng.

_Cô thích làm mấy cái trò con nít đó lắm à? Mau kiếm cái jie lau đi, trông khiếp chết được!

Hic, nó vừa hy sinh cây kem iêu quý để được thấy người ta cười.....Zậy mà, công cốc lại còn bị bảo là khiếp. Nó tức đến nỗi muốn xé hắn ra.

Nhưng trớ trêu thay, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí :....Về đến trước cổng nhà nó. Đang đùng đùng giáng từng “bước ngọc” thì......nó đạp trúng một cái zỏ chuối ai ăn rùi vứt bậy xuống đường. [Con gái gì mà chả biết ý tứ....]

Nó trượt chân lên cái vỏ chuối đáng nguyền rủa ấy và tiếp đất một cái “Rầm!” Ê hết bàn tọa.

Đau phát khóc lên được, xuýt xoa xong, nó cầm cái vỏ chuối lên, tức tối liệng một cái vèo. Cái vỏ bay ra xa.

_Đáng ghét! Đang bực mà ông trời cũng không tha!!!!!!!- Nó hét lên.

Thấy điệu bộ của nó, Thường Khánh không giấu nổi nụ cười. Anh chàng đưa tay ra trước mặt nó.

_Đứng lên nào. Đừng la ầm lên thế, người ta cười cho đấy!

Nó định gân cổ cãi lại, nhưng vừa ngước mặt lên, nó đụng ngay nụ cười tỏa nắng của hắn. Phải công nhận khi cười, hắn đẹp trai hơn ngàn lần bình thường. Nụ cười ấy còn toả sáng và ấm áp hơn cả các tia nắng Mặt Trời nữa.....

Nó đưa tay cho hắn kéo lên trong vô thức. Tự nhiên mọi bực dọc nãy giờ tan biến hết. Nó định thần lại, hí hửng như trẻ con, huých vai hắn:

_Cuối cùng anh cũng cười rồi nhé! Thỉnh thoảng anh cũng nên cười như thế, zậy sẽ đẹp trai hơn đó!

Thường Khánh không nói gì, nó đâu biết anh chàng đang “e thẹn” vì câu nói của nó. Nó tiếp tục hồn nhiên:

_Thôi tui zô nhà đây, cảm ơn về buổi đi chơi nhá!

Nói rùi nó vẫy tay chào hắn và nhí nha nhí nhảnh chạy vào nhà. Chợt, trong lòng Thường Khánh dâng lên một xúc cảm lạ kì.

----------------------------------------

Trên chiếc limousin màu trắng quý phái và sang trọng đang chở nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc Lee Son Jin.

Bà nhìn chiếc đồng hồ nạm ngọc đang đeo ở tay rồi lấy di động từ trong giỏ xách ra, gọi cho Shin.

_Con đang ở đâu vậy?

- Shin đáp.

_Con quên là mẹ đã dặn con gì sao?

Shin ngơ ngác:

Bà Lee lắc đầu thở dài:

_Cái thằng bé này, dặn trước quên sau! Con về liền đi nhé! Hôm nay ta đi ăn tối với bạn mẹ tại Grace mà.

Shin vỗ trán mình cái chát:

-Anh chàn ngập ngừng-

_Con có tật hỏi nhiều từ khi nào vậy hả? Đến đó ngay đi, mẹ đang trên đường, sắp đến nơi rồi…..Lúc đó mà không thấy con là con tiêu với mẹ!

- Shin đành gật đầu ngoan ngoãn

--------------------------------------

Grace- một nhà hàng danh tiếng.

Dù thời tiết ở Việt Nam rất nực nội, oi bức, thế nhưng, để trốn paparazzi, bà Lee phải kéo khăn quàng cổ trùm kín mặt, đeo cặp kiếng mặt to xụ, cho đến khi vào tới phòng V.I.P.

Thật ra, bà Lee và ông Nghĩa hẹn hai bên ăn tối lúc 6h. Nhưng sợ thông tin mật này lọt đến tai bọn nhà báo, bà phải đến trước giờ hẹn gần cả tiếng.

Bước chân vào phòng đã thấy con trai cưng ngồi chờ sẵn, bà mỉm cười:

_Đến rồi sao?! Tưởng con lại giở thói trễ nãi như mọi hôm

_Con đâu muốn bị “tiêu” với mẹ- Shin nhe răng cười, đáp.

Hai mẹ con ngồi một lát, Shin lại bắt chuyện:

_Sao mẹ qua VN mà không cho Eun Ji đi theo? Hôm qua con mới gọi điện về cho nó, con nhỏ có vẻ mệt mỏi lắm.

Eun Ji chính là em gái Shin.

_Mẹ đã bảo là tiện đường từ Hollywood bay về nên ghé qua đây thăm con...Vả lại, con bé Eun Ji vừa học vừa đóng phim, thời gian nghỉ ngơi còn không có thì lấy đâu ra thời gian đi đó đi đây!

Shin khịt mũi:

_Thì mẹ đừng bắt nó đóng phim nữa, để nó tập trung học, con thấy em gái con suy nhược lắm rồi.

Bà Lee liền châu mày:

_Danh tiếng thì phải gây dựng từ bây giờ, sau này sự nghiệp mới vững bền được. Mẹ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó....Cậu cả đừng có mà lên giọng với mẹ- Bà nhéo iêu Shin một cái.

Shin xoa xoa mặt mình:

_Con đâu dám, nhưng nhìn cái thời khóa biểu của nó là con đã choáng rồi, con trai như con chưa chắc chịu nỗi, huống chi nó.

Kể ra Shin cũng may. Thời anh chàng còn ở Hàn Quốc, mẹ thì bận lưu diễn suốt, ba thì tối tăm mặt mũi với tập đoàn, chẳng ai trông chừng Shin, nên anh chàng muốn lộng hành thế nào cũng được. Zậy mới có chuyện Shin là đại ca của trường suốt mấy năm cấp III. Đến thời Eun Ji, mẹ đã rãnh rỗi hơn nên luôn để tâm và quản giáo con bé rất nghiêm khắc, từ chuyện học đến chuyện ăn chuyện uống, rồi còn sắp xếp cho con bé cả đống hợp đồng quáng cáo, đóng phim…..

_Con đừng lo chuyện con bò trắng răng đó nữa…..Mẹ đã dặn bà quản gia chú ý chăm sóc tẩm bổ cho nó rồi…Không đổ bệnh được đâu mà sợ…

Shin đành gật đầu cho qua chuyện, rồi nói:

_Mẹ ở đây nhé, con đi “giải quyết” một chút!

Bà Lee gật, dặn thêm:

_Nhanh lên! Bạn mẹ sắp tới rồi đó.

……………………

Từ toilet trở ra. Vừa đặt chân bước vào phòng thì Shin nhận ra, người đang ngồi đôí diện với bà Lee- mẹ mình, hiện đã đeo kiếng mát vào- chính là thằng bạn chí cốt của anh chàng- lão Quân.

Shin ngạc nhiên nhìn sang thì thấy nó- trong bộ trang phục lộng lẫy với gương mặt xinh đẹp rạng ngời và bác Nghĩa- tức ba nó. Gia đình nó cũng vừa tới, mới chào hỏi người đàn bà quý phái mà nó không biết là ai rồi ngồi xuống gì thì Shin bước zô.

Anh chàng tròn mắt, cuối đầu chào ông Nghĩa, nháy mắt chào lão Quân và cười tươi nhìn nó. Nó và lão hai cũng trong trạng thái giống Shin- mắt chữ A mồm chứ O. Chỉ có ba nó là cười cười đầy ẩn ý. Xong, Shin ngồi xuống ghế. Một đống dấu chấm hỏi quay mòng mòng quanh đầu anh chàng. Shin quay sang hỏi nhỏ mẹ:

_Bác trai là…bạn mẹ sao?

Bà Lee nháy mắt:

_Gọi là sui gia tương lai thì đúng hơn.

Shin đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng chưa kịp hỏi thì cánh cửa phòng bật mở, Dì Tư của Shin bước vào. Dì ấy ghé vào tai bà Lee thì thầm gì đó, bà Lee gật đầu.

Khỏi cần bàn cãi Shin cũng biết, Dì Tư đến đây trong vai trò Thông Dịch Viên là cái chắc. Dì ấy ngồi xuống, tươi cười nhìn nó và lão Quân

_Giới thiệu với 2 cháu, đây là mẹ của Shin!

Lúc này, bà Lee mới từ từ tháo kiếng mát ra. Người đầu tiên hoảng hốt trợn ngược lên, chính là nó. Qúa bất ngờ, nó reo như hét:

_Đại minh tinh Lee Son Jin!!!!!!!!!!!!

Trời ơi, không thể tin nổi. Nãy giờ nó đang ngồi kế bên nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc sao? Chóang thật. Nó mê xem phim của bà từ khi 15 tuổi. Gặp được bà, đến trong mơ nó còn không dám mơ đến, huống chi là ngoài đời. Vậy mà, bây giờ, đùng một cái, bà ấy là mẹ Shin….Nó đang hí hửng, định lát nữa ăn xong sẽ xin chữ kí của bà. Nó đâu biết rằng, lát nữa đây, nó đứng còn hok vững, huống chi là lon ta lon ton xin chữ kí.

Lão Quân cũng kinh ngạc không kém gì nó. Lão quay sang Shin:

_Sao cậu không nói chuyện này từ trước?

Shin gãi đầu:

_Thì tớ đã nói mẹ tớ cũng là diễn viên còn gì!

_Nhưng cậu không nói mẹ cậu là đại minh tinh Lee Son Jin.

Thấy mọi người có vẻ kích động, dù không hiểu mọi người nói gì nhưng nghe thấy tên mình được nhắc đi nhắc lại, bà Lee mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi, nói bằng tiếng Hàn một câu gì đó. Dì Tư của Shin liền “phiên dịch” lại:

_Chị ấy nhắc mọi người nên im lặng, vì đây là một nhà hàng nổi tiếng, có thể bọn phóng viên đang rình rập xung quanh, nên….

Sau đó, dì tư quay sang nói với bà Lee gì đó rồi lại nhìn mọi người, mỉm cười:

_Chị Son Jin không thông thạo tiếng Việt, nên hôm nay tôi sẽ là người thay thế chị ấy trình bày một việc quan trọng.

Ánh mắt của ông Nghĩa thóang ánh lên niềm vui. Dì tư hướng mắt sang anh nó:

_Theo dì biết thì thằng Shin nhà dì là bạn thân của cháu phải không Quân?

Anh nó gật đầu:

_Dạ…

Dì tư nhìn sang nó:

_Cháu và Shin cũng quen nhau từ trước rồi chứ?

_Dạ- Nó ngây ngô gật, rồi giải thích thêm- Cháu quen anh í trước khi cháu biết anh ấy là bạn của anh hai nữa ạ!

_Vậy thì quá tốt rồi!

Thấy lạ, Shin chõ họng zô:

_Tốt jie cơ ạ?

Dì tư không trả lời Shin, chỉ nhẹ nhàng nói với ba nó:

_Thằng Shin nhà tôi cũng hay qua nhà anh chơi chứ ạ?

_Tất nhiên rồi! Thằng con nhà tôi là bạn thân của cháu Shin mà, cả con bé Thùy Anh cũng thân với cháu Shin nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.