Dì tư tươi cười nhìn mọi người:
_Hôm nay chị Son Jin đến đây, mục
đích chính là xem xem tình cảm của hai đứa nhỏ -tức thằng Shin và cháu
Thùy Anh- tiến triển đến đâu rồi. Và như tôi thấy, thì bọn nhỏ đã rất
gắn bó với nhau. Vậy là chị tôi có thể yên tâm bay về Hàn Quốc, sắp xếp
ngày làm lễ đính hôn cho hai đứa được rồi.
Sét đánh ngang tai, anh
nó, nó và Shin đờ người ra. Có nghe lộn không đây trời? Nó và Shin
sắp….đính hôn sao? Hai đứa chưa kịp phản ứng sau màn tuyên bố “gây sốc”
ấy thì đột nhiên, dì tư nắm tay nó và tay Shin đặt lên nhau:
_Hai đứa cũng chuẩn bị đi là vừa!
Ông Nghĩa nảy giờ im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt ông luôn ánh lên
vẻ hài lòng. Nó đâu biết rằng, ba nó và bà Lee đã cùng nhau sắp xếp
chuyện này từ lâu…
Rồi hầu bàn dọn đồ ăn ra, mọi người bắt đầu ăn
tối. Nó đang sốc, nên không ăn được gì cả, bị ba nó nhắc nhở mấy lần
nhưng….nó vẫn cứ như đang nồi trên mây. Ăn xong, dì Tư cười, nói:
_Xin phép mọi người Chị Son Jin sắp phải bay về Hàn nên phải về nhà xếp
đồ đạc….Nên mong mọi người thứ lỗi….Chúng tôi phải vê trước!
Ba nó đứng dậy, gật đầu, hạ giọng:
_Vâng….Cô và chị yên tâm, chuyện hai đứa nhỏ để tôi lo.
Dì tư và bà Lee kéo túi xách đứng lên, bà Lee ghé vào lỗ tai của Shin, nói:
_Con dâu của mẹ xinh quá!
Theo phép tắc, nó, Shin và anh nó phải đứng lên theo ba nó, tiễn Dì tư
và bà Lee ra cửa. Bà Lee nói với nó gì đó, dì tư liền dịch lại:
_Chị ấy bảo cuối tháng này, chị ấy sẽ cho người rước Shin và cháu qua
Hàn để chuẩn bị cho lễ đính hôn, và, chị ấy gọi cháu là...con dâu!
Shin trố mắt nhìn mẹ mình. Nó thì bàng hoànng đứng không vững. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó chưa định thần lại được.
Sau khi dì tư và mẹ Shin ra về, nó ngồi thụp xuống ghế....hoang mang.
Shin nhìn nó đầy tội lỗi, cho dù anh chàng không có lỗi.....Shin thầm
trách mẹ, rằng anh chàng đã bảo mình có thể tự lo liệu chuyện tình cảm
riêng, rằng không cần bà can thiệp....nhưng sao mẹ vẫn nhúng tay
vào.....
---------------------------------
LỚP HỌC HÈ TĂNG CƯỜNG.
Nó bước vào lớp với bản mặt không thể nào buồn hơn. Phát khóc lên được
ấy chứ. Nó biết phải làm sao? Làm thế nào để đối diện với Thường Khánh
và kể cho anh chàng nghe chuyện này đây. Nó không đủ can đảm.
Cả
buổi học, nó cố tỏ ra bình thường, vui vẻ, thỉnh thoảng vẩn cãi nhau vì
mấy chuyện zớ zẩn zới Thường Khánh. Anh chàng cũng đang zui, nên chả để ý lắm. Nhưng….thái độ vui vẻ thái quá của nó không qua khỏi cặp mắt Nhị
Lan Thần của Mạnh Khoa. Anh chàng cũng đang giả vờ bình thường để giấu
đi bệnh tình của mình, thế nên anh chàng hiểu tâm trạng và sắc thái hiện giờ của nó.
Ra chơi.
Nó đang hí hoáy chép nốt mấy đề lí trên
bảng thì Mạnh Khoa đi ngang qua bàn nó, đặt một tờ giấy nhỏ được gấp làm 4 trước mặt nó. Nó ngẩng lên, anh chàng nháy mắt mỉm cười rồi khuất
dạng đằng sau mấy lớp áo trắng trong lớp.
Nó giở tờ giấy ra, vỏn vẹn mấy chữ : “Gặp nhau ở sân sau nhé! “