Tóm tắt chap trước: Giữa lúc tình cảm giữa nó và Thường Khánh đang phát triển tốt đẹp, thì sóng gió một lần nữa ập tới. Mẹ Shin đến VN và thong báo rằng cuối tháng sẽ đưa nó qua HQ chuẩn bị đính hôn với Shin. Nó và Shin ngơ ngác. Không ai ngờ mẹ Shin và ba nó đã lên kế hoạch này từ lâu. Nó suy sụp, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười và làm ra vẻ không có jie trước mặt Thường Khánh.
Như thường lệ, người mà nó tin tưởng và tâm sự chuyện này không ai khác chính là nhỏ Lam và Mạnh Khoa. Tuy luôn tỏ ra mạnh mẽ để làm ‘chỗ dựa tinh thần’ cho nó, nhưng thật ra, chính Mạnh Khoa cũng đang phải một mình đối mặt với căn bệnh có thể làm anh bị mù. Anh chàng không nói chuyện này với ai vì sợ mn lo lắng cho mình.
Chiều. Đi học zìa, nó dắt xe zô nhà thì Shin zắt con SH từ nhà nó đi ra. Anh chàng nhìn nó như muốn nói jie đó, nhưng lại thôi, chỉ cười, chào nó rồi đi. Ra là con Nouvo của lão Quân mới dắt ra đến cổng trường thì đạp máy hok nổ, nên lão phải gửi zào tiệm rùi kiu Shin chờ zìa zùm.
………………………
Tối hôm đó. Học bài xong, không có chuyện gì làm, nó bèn online để giết thời gian. Vào chơi game cũng đỡ chán….Nó mở yahoo lên, để chế độ ẩn [thói wen của nó], thì thấy có tin nhắn của Shin. Mới gởi tức thì. Nhìn xuống, Avatar của anh chàng đang sáng đèn: Shin online.
Nó mở tin nhắn ra đọc “Thùy Anh..Anh xin lỗi”- Chỉ có một dòng duy nhất.
Phân vân một lát, rồi nó “Buzz” Shin
Nó hok nói jie.
Mà một lần nữa, sr e nhá, anh thật sự hok ngờ mẹ a lại làm như zậy,
nhưng e yên tâm ik, a hok để e đánh mất h/p cả đời mik` bên một thèng zô tích sự lại đào hoa như a âu >
Nó chưa kịp nói jie thì
Devil is now offline. Hix, làm jie mà Shin phải tự sỉ vả mình như thế, đào hoa thì có nhưng zô tích sự thì hok hề, Shin tốt nghiệp đại học SKĐA, lại đang học kinh tế và luôn là học viên xuất sắc nhất nhì lớp chứ chả chơi !
------------------------------------
Trường nó. Ra zìa.
Nó thong dong đạp xe ngon trớn trên con đường thêng thang đầy là vàng. Cảnh vật rất thơ mộng. Đang thả hồn theo gió thì Thường Khánh với con ngựa ô [nó gọi chiếc martin đen của anh chàng thế T.T] xuất hiện, anh chàng thắng cái két làm vỡ tan giấc mộng, chặn ngang đường đi của nó.
_Đi ăn zới tui!- Mời ăn mà làm như ra lệnh
_Hok!- Nó phùng mang trợn mắt đáp, rùi toan đạp tiếp, lách qua cái con ngựa ô đáng ghét thì Thường Khánh tiếp tục lia xe qua chắn đường nó.
_Hok đi thì tui hok cho cô zìa!
Nó nổi cáu:
_Anh điên à?
_Uh- Hắn đáp.
Pó tay zới tên này thật rùi~! Nó cô len qua con ngựa ô nhưng Thường Khánh một mực chặn ngang nó. Thế là nó phải đi zới anh chàng~
------------------------------------
Ăn xong, Thường Khánh đưa nó zìa tới tận cổng. Ngoài cái zụ chặn đầu xe của nó, hôm nay Thường Khánh bỗng dễ thương đáng ngờ.
Nó zui lắm, coi như cũng được an ủi phần nào, cho dù sau này hai đứa có hok dc ở bên nhau đi chăng nữa....Nghĩ đến đó, nó bất giác lắc đầu nguầy nguậy, chùi ui, nó vừa nghĩ jie zậy, mọi chuyện vẫn chưa tới nỗi nào, sao nó có thể tự trù ẻo mình như thế....hix, lạ thật....
_Tới nhà rùi, tui zô nhà đây- Nó cười, vẫy tay chào Thường Khánh.
Anh chàng gật đầu. Ánh mắt anh chàng ánh lên sự hạnh phúc. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười hoa hướng dương ấy, lòng Thường Khánh lại cảm thấy ấm áp....anh chàng lại thầm hứa rằng, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh chàng vẫn sẽ luôn bảo vệ nó, mãi mãi ở bên nó, mãi mãi giữ cho nụ cười của nó luôn tươi tắn như thế, mãi mãi.......
Ba nó đứng trong nhà nhìn ra và đã thấy hết mọi chuyện. Khi nhìn vào ánh mắt hai đứa, ông hiểu rằng bọn nhỏ hok thick nhau đơn thuần theo kiểu “tình học trò” nữa, mà tụi nó đã quá yêu nhau mất rồi.
Ông lắc đầu thở dài. Tuy rất thương con, cái gì cũng chiều nó được nhưng riêng chuyện này thì ông không thể.
Mối thù zới ông Duy- ba Thường Khánh, có chết ông cũng không quên. Đúng! Ba Thường Khánh đã cướp của ông quá nhiều thứ. Ông không thể để con gái của ông ở bên con trai của ông Duy, ông không thể để con trai ông Duy hạnh phúc, vì ông ấy đã hạnh phúc nhiều rồi, nên con trai ông ấy phải trả giá thay cho ba nó...Dù biết làm như thế, ông cũng sẽ chính tay cướp đoạt luôn hạnh phúc của con gái mình...Nhưng chỉ trong một thời gian nhất định thôi! Vì.....ông biết Shin là một thằng bé tốt, nó sẽ biết cách làm con gái ông hạnh phúc trở lại và quên đi Thường Khánh....Ông tin chắc như thế!
Thế nên.......Ông sẽ làm bất cứ chuyện gì, để tách hai đứa ra khỏi nhau.....
Thường Khánh về tới cổng nhà. Anh chàng có vẻ rất zui. Đây là một trong số rất ít lần Thường Khánh tỏ ra hí hửng như thế. Khỏi nói lí do nhỉ, các bạn cũng biết vì sao rồi mà.
Vừa vào đến nhà, anh chàng đã khựng lại khi nhận ra sự có mặt của Hy Vân trong phòng khách, cô nàng đang ngồi đối diện với ông Duy trên chiếc sofa sang trọng.
Thường Khách bước vào, cúi đầu chào ông Duy:
_Thưa ba!
Rồi cô tình lãng đi như không để tâm đến sự xuất hiện của Hy Vân. Ông Duy cau mày:
_Con làm gì vậy hả? Không thấy Hy Vân đang ngồi đó sao, đến phép lịch sự tối thiểu mà con cũng không biết à?
Miễn cưỡng, Thường Khánh đứng lại, quay đầu nhìn Hy Vân:
_Chào!
Nói rồi anh chàng toan bước lên cầu thang, nhưng ông Duy đã kịp cản lại:
_Ngồi xuống đây! Ba có chuyện cần nói!
Thường Khánh đành bước lại, ngồi xuốnh chiếc sofa còn lại. Ông Duy liền nói:
_Không phải ở đây! Qua đó ngồi zới Hy Vân!- Ông chỉ tay vào chiếc sofa dài mà Hy Vân đang ngồi.
Ngồi ở đâu mà chả là ngồi. Như một con rô-bốt, Thường Khánh bước qua chỗ Hy Vân, ngồi xuống, cô nàng đưa ánh mắt gian xảo nhìn Thường Khánh, anh chàng hững hờ quay đi. Hy Vân cười thầm “Anh không còn cứng đầu được lâu nữa đâu, baby à….”
Vừa lúc đó, bà Yến- mẹ Thường Khánh từ trên lầu đi xuống. Trông bà có vẻ mệt mỏi. Thường Khánh và Hy Vân đứng dậy. Thường Khánh gật đầu chào “Mẹ…”. Hy Vân đon đả:
_Bác gái…bác không khỏe ạ?
_Không! Bác chỉ hơi nhức đầu thôi….Hai đứa ngồi xúông đi!- Nói rồi bà bước đến ngồi vào chiếc sofa cạnh ông Duy.
_Sẵn đang có mẹ con ở đây! Ba nói luôn…-Ông Duy chậm rãi - Hôm qua ba có nói chuyện với ông Luân, ba và ông ấy đả quyết định hai đứa nên đính hôn ngay trong hè này. Cuối tháng là hợp nhất, thế nên hai đứa chuẩn bị tinh thần đi là vừa!- Nói rồi ông đưa tách trà lên, nhấp một ngụm…
Hy Vân biết trước là ông Duy sẽ nói chuyện này, vì ngày hôm qua, chính cô nàng đã gọi cho ba mình- tức ông Luân- để đốc thúc lễ đính hôn của mình và Thường Khánh. Cô ả giả vờ bất ngờ, vui mừng nói:
_Thật thế ạ?~ Cháu cảm ơn bác! Thế mà ba cháu chẳng nói gì với cháu, chắc đây là món quà bất ngờ ông ấy dành cho cháu….[Cáo già quá ik]
Bà Yến mỉm cười nhân hậu:
_Hè này cũng tốt…Hôm nào để mẹ đưa hai đứa đi chọn lễ phục, còn thiệp mời và đặt nhà hàng nữa, để mẹ phụ với hai đứa.
Hy Vân cúi đầu lễ phép:
_Cháu cảm ơn bác!
_Đừng gọi là bác nữa –Bà Yến siết tay Hy Vân, nói- Con tập gọi là mẹ dần cho quen!
_Bà ấy nói đúng đấy!- Ông Duy đặt tách trà xuống bàn.
Hy Vân mừng húm. Nếu không có ai ở đây thì cô ả có thể nhảy cẫng lên được ấy chớ. Nhưng có mặt ba mẹ chồng tương lai, Hy Vân phải giữ ý giữ tứ, dù gì cô nàng cũng là một đại tiểu thư mà, dẫu có hơi giả tạo.
_Con cảm ơn ba mẹ!
Thường Khánh nãy giờ ngồi im như một tên câm, liền đứng bật dậy:
_Không bao giờ con đính hôn với cô ta.
Ông Duy nổi nóng, gắt lớn:
_Con ăn nói kiểu gì vậy hả?
_Con không yêu con rắn độc này! Con không bao giờ yêu được thứ con gái giả dối và hiểm độc như cô ta!- Thường Khánh cũng gắt lên.
_Mày nói gì?- Ông Duy gằn từng chữ, mặt đỏ gay, cơn giận đã lên đến đỉnh đầu.
Thường Khánh chả thèm để tâm đến thái độ bừng bừng lửa của ba. Anh chàng cứng rắn đáp:
_Con không yêu Hy Vân! Con chỉ yêu Thùy Anh, chỉ yêu một mình cô ấy thôi!
“BỐP!”. Một cái tát thật mạnh từ ông Duy giáng xuống mặt Thường Khánh. Bà Yến và Hy Vân bật dậy. Bà Yến ôm chồng lại:
_Đừng mà ông!
Ông Duy đẩy vợ ra, chỉ tay vào mặt bà, thét:
_Bà im đi! Tất cả cũng tại bà cưng chiều nó quá, thế nên nó mới chẳng coi ai ra gì như ngày hôm nay.
Thường Khánh dù vừa bị tát, nhưng thái độ của anh chàng vẫn lạnh như băng, chả tỏ ra tức hay đau gì cả.
_Tất cả những gì cần nói con đã nói rồi! Xin phép, con lên lầu đây!- Nói rồi anh chàng quay đi.
_Mày đứng lại cho tao!- Ông Duy nạt lớn.
Như không nghe thấy gì, Thường Khánh tiếp tục bước về phía cầu thang, bỏ lại đằng sau người mà anh chàng vẫn hay gọi là “ba”, với cơn đau tim đang tái phát và sắc mặt xám dần vì giận dữ.
Bất thình lình, ông Duy cầm cái lọ hoa thủy tinh đặt trên bàn lên rồi ném xuống đất. Vỡ tan tành, mấy bông hoa còn tươi văng *** khắp nơi. Ông ngồi thụp xuống
_Thằng bất hiếu!