1.Hôm nay là ngày nó phải đi phụ ở Violet.Res. Nó đang muốn gặp con Lam
lắm lắm. Bạn thân cần nhau nhất là vào lúc hoạn nạn hay buồn bã mà!
Thay đồng phục đi làm, nó bước xuống nhà. Ba nó đang ngồi trên salon:
_Con đi đâu đấy?
Nó nhoẻn cười, chỉ zô chữ Violet.Res. in trên cái nón đang cầm ở tay:
_Con đi phụ việc cho nhà hàng của mẹ nhỏ Lam!
_Ở nhà đi!- Ông ngắn gọn.
Nó ngây ngô:
_Sao zậy ba?
_Ba đã nói với con bé Lam là con bắt đầu nghỉ việc ở nhà hàng từ hôm nay...Con không cần đi làm nữa...
Nó nghe như sét đánh ngang tai:
_Nhưng tại sao ạ?
Ông Nghĩa không trả lời câu hỏi của nó, chỉ nghiêm giọng:
_Từ hôm nay trở đi, đi đâu, đi với ai, con cũng đều phải báo cho ba, ba sẽ cho vệ sĩ đi theo. Ba cũng đã thuê người giúp việc rồi, muốn mua gì
cứ bảo chị ấy đi mua...Con tuyệt đối không được phép ra khỏi nhà khi
chưa có sự cho phép của ba.
_Ba...ba làm vậy là sao?
_Không
sao trăng gì cả. Và trong lớp, con hok được tỏ ra thân thiết với bất cứ
ai, nhất là thằng bé đó! [có tên đàng hoàng mà cứ bị gọi là “thằng bé
đó” mới đau!]
_Ba....
_Còn nữa, phải ngoan ngoãn tuân theo sự
sắp đặt của ba, không được cãi lời...Nghe rõ rồi chứ? Còn bây giờ thì
lên phòng đi!- Ba nó nói như ra lệnh.
Vụ đính hôn chưa đủ làm nó
nhức đầu hay sao mà ba nó còn tống cho nó thêm zụ này....Nó điên mất
thôi! Lê bước lên lầu mà lòng nó quặn lại...tại sao ba nó nhất quyết
không chấp nhận Thường Khánh chứ?!!!
Lên phòng, nó mới chợt nhớ là
hồi nãy mình hok có bỏ chiếc iPhone bé bỏng vào túi. Nó chồm tới cái tủ
đầu giường nhưng....hok thấy cái di động của nó đâu. Nó hoảng hồn, xới
tung cả căn phòng lên, vẫn không thấy.
_Ba ơi ba!- Nó chạy xuống nhà, tiếng chân nện thình thịch trên cầu thang.
Ba nó xoay người lại:
_Có chuyện gì à?
_Ba có thấy cái iPhone của con đâu không?- Nó thở hỗn hễn
_À...ba quên mất! Còn một điều nữa, từ nay con không được sử dụng di
động, muốn liên lạc với ai thì nói với ba, nếu ba cho phép thì con mới
được gọi, và mọi cuộc gọi của con đều được ba theo dõi bỡi một thiết bị
tự động, vả lại ba cũng cho người cắt mạng rồi, con không liên lạc bằng
đường đó được đâu!
_Ba! Ba nhẫn tâm tước mất tự do của con như zậy sao?- Nó la lớn đầy bất bình
Ba nó không trả lời.
_Để ngăn cách con và Thường Khánh, ba đã làm tất cả những việc này ư?
_Con đừng suy nghĩ nhiều...Cuối tháng này con sẽ trở thành cô dâu của
thằng Dương, tất nhiên là con không được nghĩ đến bất cứ ai ngoài nó
rồi!
_Ba!- Nó hét lên- Ba thừa biết là con không yêu anh Shin mà!
_Vợ chồng sống với nhau dần dần cũng hạnh phúc, cũng yêu nhau thôi!- Ba nó tiếp tục hạ giọng
_Không!Không bao giờ ba à - Nó lắc đầu- Con chỉ yêu Thường Khánh, chỉ
yêu một mình Thường Khánh thôi!- Nó khẳng định chắc nịch.
_Con....-Ông Nghĩa bật đứng dậy, trừng mắt nhìn nó. Nhưng ông cố ghìm
cơn giận vào lòng, điềm tĩnh ngồi lại xuống salon- Tùy con, nhưng một
khi ba đã không cho phép, thì con và nó sẽ không bao giờ tới với nhau
được đâu!
Nó cố gắng mạnh mẽ để không khóc, rồi chạy lên lầu.
---------------------------
Thế nhưng vừa lên tới phòng là nó đã oà lên tức tửơi.
Tiếng xe máy chạy vào.Dưới nhà, Shin và anh nó đi học về. Biết nó đang buồn, Shin xin phép ba nó lên phòng nó.
Trước cửa phòng.
_Thùy Anh! Em có ở trong đó không?- Chất giọng ấm áp của Shin vọng lên
đằng sau cánh cửa. Nhưng nó đang khóc, không kìm lại được, thế nên nó
hok trả lời.
Shin nghe tiếng “hức hức” vọng ra từ trong phòng thì đủ hiểu~
Anh chàng đẩy của bước zô.
_Thùy Anh...-Hiện Shin đang đứng trước mặt nó.
Ghét ghê! Thêm một tên con trai nữa được chứng kiến nó khóc. Nó rất
ghét mình yếu đuối. Trứơc kia nó luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng từ khi gặp
tên Thường Khánh chết bầm đó, bao nhiêu rắc rối xảy ra, nó không thể
giấu được bản chất bên trong của mình nữa.....
_Anh đi đi!- Nó nói trong tiếng nấc.
_Nếu em nín anh sẽ đi!- Shin ngồi xuống.
Nó nhìn anh chàng bằng đôi mắt ngấn nước đỏ hoe, hét lên:
_Đi đi! Em không cần anh quan tâm! Em ghét anh! Em hận anh!- Nó cũng
chả hiểu sao mình có thể thốt lên những câu tàn nhẫn như vậy. Nó biết
rằng Shin không có lỗi trong chuyện này.
Shin bối rối:
_Anh xin lỗi….Tất cả chỉ vì anh….
_Anh đừng nói nữa….Em không có ý trách anh đâu...Em chỉ...- Nó ngắt lời Shin nhưng không nói được hết câu thì tiếp tục khóc.
_Anh….-Shin ngập ngừng
Vừa lúc đó, anh hai nó bước vào phòng, lão nhẹ nhàng tiến lại phía nó và Shin.
_Nè…- Lão Quân ngồi xuống cạnh Shin, rồi đưa mắt nhìn nó- Nín đi, mày định khóc đến lúc nào nữa đây….
Một khoảng lặng, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào của nó khẽ khàng vang
lên trong không khí. Shin lén trút tiếng thở dài, cúi đầu nhìn xuống.
Lão Quân thì tiếp tục an ủi nó :
_Mày khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu…..Đừng khóc nữa, sẽ có cách mà…
Nó ngẩng mặt lên nhìn ông anh mình…Lão Quân mỉm cười, ân cần tém mấy
lọn tóc phất phơ trước mặt nó qua một bên, rồi áp tay lên má nó:
_Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy mà nhóc!
Bất ngờ, nó lao người đến ôm chầm lấy lão Quân, thổn thức:
_Anh hai ơi! Tại sao ba lại làm zậy? Tại sao ba lại quyết ngăn cản tụi em? Tại sao vậy anh???
Nó úp bộ mặt nhòe nhoẹt nước mắt của mình vào ngực lão Quân và tiếp tục khóc. Lão Quân xoa đầu nó, dịu dàng:
_Ba là người cố chấp, em biết mà...Đừng khóc nữa, anh sẽ cố thuyết phục ba....Nín đi, con bé ngốc nghếch này…
Shin lặng lẽ ngồi phía sau lão Quân, ngậm ngùi nhìn nó. Tính tình Shin
vốn ích kỷ từ nhỏ, nhưng đột nhiên hôm nay, nhìn thấy nó như thế này,
cái bản tính chỉ biết lo cho mình kia biến đâu mất tiêu. Lúc đó, Shin
chi còn biết rằng, anh chàng không thể vì hạnh phúc riêng, mà để mẹ mình tàn nhẫn chia cắt nó và Thường Khánh. Dù hình như, Shin iêu nó
thật….nhưng có thế đi chăng nữa, thì anh chàng cũng sẽ cạnh tranh công
bằng, chứ hok bao h dùng cái cách nhơ nhớp này để có được nó…
Bất giác, Shin mỉm cười.