_Mẹ...-Thường Khánh lên tiếng, định ngăn lời nói của bà.
_Để cho mẹ nói hết...-Bà Yến ngắt lời anh chàng- Mẹ biết...ai mắc bệnh này mà bị
tái phát thì đều khó sống nổi....Nhưng mẹ không muốn ra đi như thế
này...mẹ còn quá nhiều điều chưa thực hiện được.....Nhất là chuyện của
con....-Bà siết chặt lấy tay Thường Khánh, tiếp- Trước khi chết, mẹ muốn được tận mắt chứng kiến lễ thành hôn của con và Hy Vân...có được không?
Thường Khánh nghe như sét đánh ngang tai.
Trời ạ, phải làm
sao đây? Thường Khánh không hề yêu Hy Vân, nhưng từ lâu bà Yến đã thầm
xem Hy Vân là con dâu rồi...Bây giờ, bệnh tình của mẹ anh chàng như thế
này, nếu anh chàng quyết tâm không đồng ý hôn ước đó, chăng khác
nào....anh chàng đang tâm để mẹ mình chết mà không nhắm mắt.
Đầu óc Thường Khánh đang rối bời vì không biết tính làm sao thì bà Yến tiếp tục lập lại câu hỏi:
_Có được không con?
Là con, Thường Khánh không thể bất hiếu cãi lời mẹ vào lúc này. Bất đắc dĩ, anh chàng gật đầu, mỉm cười nhưng trong lòng buốt nhói:
_Dạ được, con sẽ kết hôn với Hy Vân...Mẹ yên tâm...
_Cảm ơn con-Bà Yến cười mãn nguyện, rồi tiếp- Thật ra, hồi còn khỏe, mẹ và một người bạn có đi coi ngày cho con rồi...Ngày 2 tháng sau là hợp
nhất cho hai đứa đính hôn đó...Con bảo nó rồi hai đưa chuẩn bị đi...
Phía sau, ông Duy cũng đang khấp khởi mừng thầm. Điều khiển Thường
Khánh được lần này, thì chắc chắn sẽ còn có được những lần sau. “Rốt
cuộc”- Ông nghĩ thầm “Điểm yếu của thằng bé ương bướng này chính là mẹ
nó...”
------------------------------
Mấy hôm nay. Nó như một
con câm, không nói không rằng. Một con bé vốn năng động, hoạt bát như
nó, vậy mà bây giờ, mặt lúc nào cũng như cái bánh bao, hết ăn rồi ngủ,
hết nằm rồi lại đi ra vườn... Cứ luẩn quẩn wanh nhà thế cho đến hết
ngày....
Ba nó tuy xót con lắm, nhưng vì chuyện “đại sự”, ông đành tạm thời hy sinh hạnh phúc của nó.
Kể từ hôm nó bị cấm vận nào là điện thoại, rồi internet,....Cứ lần nào
ra khỏi nhà, đi mua đồ hay đi học thêm, nó cũng được đưa bằng xe hơi, có vệ sĩ theo sau. Riết rồi nó chẳng muốn đi đâu. Vì đi đâu, người ta cũng hiếu kì đổ con mắt nhìn theo nó, với hai ông vệ sĩ lù lù đi sau. Hòan
toàn mất tự do. Vào lớp, cứ nói chuyện với mấy thằng con trai là 2 ông
vệ sĩ lại nhìn nó chặm chặp, khó chịu lắm cơ. Nhưng nó chả làm gì được.
Chỗ học thêm mà nó học chung với Thường Khánh, ba nó cũng đã cho nó nghỉ và đăng kí chỗ học khác. Nói chung là cách li toàn tập với anh chàng.
Suýt nữa là ba nó mướn gia sư về nhà kèm riêng rồi, nó năn nỉ dữ lắm mới được đi học thêm như bình thường.
Nếu không học lớp hè tăng cường, thì chắc cả tháng nay nó cũng không được gặp Thường Khánh....
Một buổi tối. Nó ngồi một mình trên sân thượng. Trời đêm nay nhiều sao quá. Lâu rồi nó không lên đây ngắm sao...
Gío thổi nhè nhẹ, mơn trớn da thịt nó. Nó khẽ rùng mình. Lòng nó đang
rối bời vì không biết tính sao....Hôm nay là ngày 17 rồi, cuối tháng
này, nó phải bay qua Hàn để chuẩn bị đính hôn với Shin. Chết mất!
Mà không biết giờ này hắn đang làm gì nữa....Nó đâu biết rằng, hắn cũng
đang vướng phải một đống chuyện rối nùi như mới bòng bong, không có lối
thoát...