_Thùy Anh....-Gịong ba nó phía sau lưng
Nó giật mình quay lại.
_Ba...
Ông Nghĩa bước lại, ngồi xuống bên cạnh nó, lên tiếng:
_Cả tuần rồi, con không nói một lời nào, ba lo lắm....
Nó cười chua chát:
_Con không sao đâu ba, con sẽ cố gắng mạnh khỏe cho đến khi lễ đính hôn diễn ra. Con không để ba thất vọng về con đâu....
Ông Nghĩa nhìn nó, đôi mắt đượm buồn:
_Ba xin lỗi...Nhưng vì hạnh phúc lâu dài của con, ba đành phải làm như thế....
_Hạnh phúc của con ư?- Nó ngắt lời ba mình- Nếu vậy thì, thật là lạ vì con không hề cảm thấy hạnh phúc.
Nó ráng cầm nước mắt khi nói đến đó.
_Đó là bây giờ thôi...-Gịong ba nó lại vang lên, đều đều- Sau này, khi con quen rồi, mọi chuyện sẽ khác....
Nó cố cười, nụ cười không đúng nghĩa:
_Con cũng hy vọng là vậy, vì dù jie bây giờ, con cũng không còn đường
thoát. Chỉ là....- Nó ngước lên nhìn bầu trời đầy sao- Chỉ là, con cảm
thấy có lỗi vì đã không thể mãi mãi ở bên tên ngốc ấy như đã hứa...
_Con đang nói về thằng bé Thường Khánh đó sao?- Ba nó chợt hỏi- Nó không xứng đáng để con nhắc đến như thế nữa đâu....
Nó nhìn ba nó khó hiểu.
_Chờ ba một chút!- Ba nó nói rồi đi nhanh vào nhà.
Một lát sau, ba nó trở lại với một tấm thiệp màu vàng nâu trên tay.
_Thằng nhóc đó sẽ đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn T.O.P vào ngày 2 tháng tới. Con chưa biết sao?
Nói rồi ba nó đưa tấm thiếp cho nó. Nó nhìn ba nó trân trân, nó vừa
nghe lầm chăng....Không lẽ nào, Thường Khánh lại khuất phục nhanh đến
thế?
Không thể nào....Hắn còn ương ngạnh và kiên trì hơn cả nó, hắn không đời nào quỵ ngã dễ dàng như vậy....
Nó run run mở tấm thiếp. Dòng chữ dát kim tuyến màu vàng đậm đập vào mắt nó. “Âu Thường Khánh~đính hôn cùng~Giang Hy Vân”
Nó cắn môi. Một tay vịn chặt vào thành ban công. Tuy rất sốc, nhưng nó không còn nước mắt để khóc nữa rồi....
Cả đêm hôm đó, nó không ngủ được. Suốt đêm, nó giương mắt nhìn lên trần nhà. Chuyện giữa hai đứa kết thúc thật rồi sao????? Nó không muốn
tin...Quãng thời gian hai đứa từng có. Quãng đường hai đứa từng đi. Bao
nhiêu thăng trầm sóng gió xảy ra, hai đứa vẫn nắm tay nhau...Vậy mà,
đùng một cái....Tất cả vụt tan. Như một giấc mơ.
Bấy lâu nay, nó có thể dũng cảm đấu tranh như vậy, là vì có hắn tiếp sức, Tuy đã bị dồn
đến bước đường cùng. Nó vẫn chưa thấy thật sự tuyệt vọng, vì nó biết,
bên cạnh nó vẫn còn có hắn....Vậy mà.....
Mắt nó long lanh....
Bất chợt, những kỉ niệm ngày xưa ùa về. Lần đầu hai đứa gặp nhau. Những lần hai đứa đi chơi với nhau, những câu chuyện dở khóc dở cười....Tất
cả hiện lên trong tâm trí nó...
Nó nhắm mắt như để xua đuổi những
kí ức đó, nó không muốn mình mãi chìm đắm trong chuyện này nữa...Nó biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc thật rồi....Ngày Thường Khánh đính hôn với Hy Vân có lẽ cũng là ngày nó trở thành vị hôn thê chính thức của
Shin....Mọi chuyện đã thật sự kết thúc.......
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó...Nóng hổi.