A Love Story Of Teen

Chương 96: Chương 96




Một ngày thu lạnh lẽo tháng 8.

Buổi sáng.

Sân bay chộn rộn người qua kẻ lại. Người thì bịn rịn đưa tiễn, người thì hạnh phúc

mừng đón thân nhân. Nước mắt có, nụ cười có.

Nó mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài là chiếc áo da hàng hiệu, tóc để xõa tự nhiên, gương mặt vô cảm, bước vào sân bay. Kế bên là ba nó,lão Quân và nhỏ Lam. Có cả một người thân tín của mẹ Shin, do mẹ Shin sai qua đây để đón nó qua bển. Không có sự xuất hiện của Shin, anh chàng đã về nước trước hai ngày rồi

Theo sau là mấy người vệ sĩ xách vali cho nó.

Nó liếc nhìn đồng hồ. 8.30

9h máy bay sẽ cất cánh.

Đến nơi chiếc máy bay đang tọa lạc. Dòng người lũ lượt bước lên máy bay.

Chỉ còn nó và một số ít người nữa chưa lên.

_Thùy Anh!- Ba nó siết chặt tay nó- Con qua bên đó, phải tự biết chăm sóc cho mình đấy!

Ba nó sợ một cô tiểu thư được cưng được nâng như trứng, hứng như hoa như nó sẽ hok tự lập được.

_Con biết mà.....- Nó cười nhạt

Người đàn ông thân tín của bà Lee, mà ba nó hay gọi ông Park, lên tiếng, tiếng Việt hẳn hoi:

_Ông Trần cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư chu đáo.

Ba nó gật đầu, cười.

Kế đến là anh hai nó, lão bước lên, xoa đầu nó:

_Thùy Anh.....-Lão nhìn nó bằng đôi mắt thông cảm, mà không biết nói jie.

Nó gắng cười, để ông anh yên tâm.

_Em không sao đâu mà.

Ông Park nhìn đồng hồ rồi nói:

_Tới giờ rồi. Chúng tôi nên lên máy bay thôi, thưa tiểu thư.

Nó gật đầu. Con Lam bước đến bên nó, mắt con nhỏ long lanh như sắp khóc:

_Thùy Anh, mình không ngờ bồ lại bị như thế này....

Nó mỉm cười, trấn an con bạn:

_Mình còn cười được thì bồ không dc khóc.

_À….-Nhỏ Lam chợt nói- Thật ra, còn một chuyện, nhưng mà….đợi zụ này lắng xuống , mình sẽ cho bồ biết....

Nó nhìn nhỏ bạn, khó hiểu.

Ông Park bỗng cất tiếng sau khi sai mấy người vệ sĩ xách mấy cái vali lên máy bay:

_Chúng ta đi thôi tiểu thư!

Nó ôm nhỏ Lam như một hành động khi chia tay, nói nhỏ:

_Ba mình cho mình xài lại di động rồi, có jie gọi cho mình nhaz.

Không đợi nhỏ Lam trả lời, nó buông con nhỏ ra, bước lại anh nó và ba nó rồi ôm hai người. Ba nó nhìn nó, trìu mến:

_Mấy hôm nữa, ba và anh hai sẽ qua sau....

_Dạ....

Nó đáp rồi cùng ông Park bước lên máy bay, không quên vẫy tay chào mọi người.

Chiếc máy bay có nó ngồi ở trong bắt đầu chuyển động, nhanh dần, nhanh dần rồi lao vút đi trên đường băng....bỏ lại phía sau cảnh vật và hai hàng cây cứ thế trôi tuột dần....

Cũng như nó.

Bỏ lại phía sau những kí ức đang trôi tuột dần vào quá khứ.....

Bỏ lại phía sau: ..Hắn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.