Hôm nay là ngày mẹ Thường Khánh xuất viện. Tuy vẫn còn khá yếu và mệt mỏi, nhưng “thần sắc” của bà có vẻ đã khá hơn nhiều.
Trong số những người đón bà Yến xuất viện, có cả Hy Vân- trên danh
nghĩa là con dâu tương lai, chứ không còn là con gái của một người bạn
nữa.
Chiều nay, ba Thường Khánh sẽ tổ chức họp báo công bố dự án
mới của Tập đoàn, và cũng là để chính thức công nhận Hy Vân sẽ là con
dâu.
Tất nhiên là Thường Khánh và Hy Vân sẽ đến dự. Có cả ông Luân, ba cuả cô ả, mới bay từ Đài Loan về nữa.
Vì bà Yến, Thường Khánh đã không còn phản kháng nữa.... Bây giờ anh
chàng như con cá nằm trên thớt rồi. Nên ông Duy muốn làm jie mà chả
được....
-----------------------------------------------
Seoul. Tại ngôi biệt thự khủng của gia đình Shin.
Nó vừa tới nơi thì đã thấy Shin, dì Tư và mẹ anh chàng đang đứng chờ nó.
Nó bước xuống xe, nét mặt có phần mệt mỏi sau một chuyến bay dài mấy
tiếng đồng hồ, nhưng vẫn mỉm cười, cúi đầu 90 độ, chào mẹ Shin và dì Tư.
Mẹ Shin nắm tay nó, ánh mắt lấp lánh, nói gì đó.
Dì Tư dịch lại:
_Chị ấy báo rằng cháu đến là tốt rồi, dù jie chị ấy và cháu cũng sắp trở thành mẹ con, nên không cần phải lễ nghĩa như thế....
Nó gật đầu lễ phép:
_Dạ....
Dì Tư nói:
_Thôi, chắc cháu cũng mệt rồi.- Rồi Dì quay lại bảo Shin- Shin, đưa Thùy Anh lên phòng nghỉ đi...
_Dạ.- Shin giật cái thót, vì nãy giờ anh chàng đang mãi suy nghĩ một chuyện, nên giật mình khi bị kêu.
Shin xách vali cho nó. Hai đứa bước lên cầu thang. Nó có vẻ xanh xao hơn hồi trước nhiều. Shin nhìn nó đầy lo lắng….
Nhưng nó cố “bơ” ánh mắt của Shin, vờ vui vẻ như không có chuyện jie.
Nó cũng không hiểu tại sao mình phải làm như zậy, chắc là… tại nó không
muốn người khác lo lắng vì nó nữa.
_Anh Shin nè- Nó bắt chuyên- Em gái anh đâu?
_À, nó đi học bale, cũng gần về rồi....- Shin đáp.
Nó đảo mắt nhìn xung quanh, lí lắc nói:
_Whoa.....Nhà anh đẹp thật đấy....
Vừa nói xong thì hai đứa lên tới phòng nó. Shin mở cửa phòng, xách đồ đạc của nó zô. Nó bườc vào theo.
Phòng nó ở đây rộng gấp đôi phòng của nó ở nhà. Dù phòng nó ở nhà cũng
phải nói là rộng lắm rồi....Tất nhiên, trong phòng có đầy đủ tiện nghi:
salon, máy lạnh, quạt, lò sưởi, tủ lạnh, TV,......
Và cái giường của nó ở đây thì....cứ như một cái giường công chúa vậy. Rất sang trọng, với một màu trắng ngà trang nhã....
Bình thường thì chắc nó đã chóang ngợp đến mức đờ người ra rồi. Nhưng
trong hoàn cảnh này, nó chẳng màng quan tâm tới chuyện cái giường này
đẹp cỡ nào, cái phòng này tiện nghi cỡ nào.....
Thế nhưng, trước mặt Shin, nó vẫn cố tỏ ra là một con nhóc vui vẻ, hồn nhiên của ngày xưa. Nó tía lia:
_Woaaaaaa Phòng em đẹp thật đó, Nhìn cái cửa này coi [Nó chạy đến vịn
vào cánh của phòng]...Đảm bảo là gỗ quý, phải hok anh Shin?...Còn cái
giường này nữa [Nó lại chạy lại chỗ cái giường, thả phịch người xuống]
Chắc phải trên dưới trăm triệu tiền Việt Nam....Với lại cái lò sưởi....
Nó cố làm ra vẻ thích thú, chạy lại cái lò sưởi thì Shin chợt kéo tay nó lại....Anh chàng nhìn thẳng vào mắt nó, giọng ấm áp:
_Đừng cố tỏ ra mình vẫn bình thường nữa...Em không giỏi đóng kịch đâu-
Ngừng một lát, Shin tiếp -Anh biết em đang rất đau...Xin lỗi vì anh
chính là nguyên nhân.....
Nó giật tay ra khỏi Shin, lảng tránh ánh
nhìn của anh chàng. Nó nghĩ jie vậy chứ. Shin là diễn viên, còn nó thì
lại múa rìu qua mắt thợ….
_Em nghỉ đi! Anh ra ngoài đây- Shin lên tiếng phá tan sự im lặng.
Anh chàng nhanh chóng bước ra ngoài, với dáng vẻ như là....anh chàng đang tự trách mình vì đã đem lại đau khổ cho nó....
Thật sự lúc đó, nó chỉ muốn gọi Shin lại và nói rằng....nó không trách
Shin.....Nhưng cổ họng nó cứng đờ i, đầu óc nó trống rỗng...Nó không làm được.
Shin đóng cửa phòng lại. Nó ngồi phịch xuống nệm, mệt mỏi….