Sáng hôm sau, khi Danny đang ở lưng chừng cầu thang trên đường xuống dọn dẹp mấy căn phòng dưới nhà vì không còn gì để dọn dẹp trên gác cho đến khi hai tên sâu ngủ nướng thức dậy, ngoài cửa chính vang lên tiếng gõ cửa. Carlton không ở quanh đó để trả lời. Cô biết anh ta đã rời nhà sáng nay với bà Robertson để giúp mấy việc vặt, và có vẻ như họ chưa về. Cô vẫn không ra cửa ngay lập tức. Trong tâm trạng hiện giờ, cô sẽ không phải một người đón khách nhã nhặn.
Cô không tức giận với Jeremy về những gì xảy ra tối qua. Những kẻ say rượu, rốt cuộc, vẫn luôn làm những việc ngu ngốc trong trạng thái đó. Nhưng cô tức giận với chình mình. Cô không có lý do nào để bào chữa cho những gì cô đã để xảy ra. Cô có thể nghĩ đến rất nhiều cách để dứt mình ra lập tức khỏi nụ hôn tối qua, nhưng cô đã không sử dụng chúng chỉ đơn giản vì cô không thực sự muốn thế. Và đó là điều làm cô tức giận. Không tính đến chuyện cô có nhiều hiểu biết hơn. Không tính đến chuyện cô biết nụ hôn đó sẽ dẫn đến đâu. Không có chuyện gì được tính đến ngoài những khoái cảm mà Jeremy Malory có thể mang lại.
Claire không xuất hiện để mở cửa. Và những tiếng gõ trở nên to hơn, thể hiện sự sốt ruột của người gõ cửa.
Với một tiếng thở dài bực bội, Danny kéo cánh cửa mở ra và gắt, "Bọn họ đều đang ngủ. Quay lại sau đi."
"Xin lỗi?" người đàn ông nói với giọng châm biếm hàm ý rằng ông ta sẽ không làm một việc như thế.
Lòng bàn tay Danny bắt đầu rịn mồ hôi. Người đàn ông to lớn đang đứng đó trên ngưỡng cửa rõ ràng là người đáng ngại nhất cô từng gặp.
Ông ta to lớn, rắn chắc, với đôi cánh tay vạm vỡ, bộ ngực đặc biệt rộng và cơ bắp săn chắc, nhưng không cao hơn cô là mấy, có lẽ chỉ khoảng 6 feet. (khoảng 1m82, trời, thế đã là cao lắm rồi, nhỉ) Đâu đó giữa khoảng bốn mươi và năm mươi tuổi, cô phỏng đoán. Và không thể nói chắc ông ta có phải một nhà quý tộc hay không. Khung người của ông ta thể hiện rằng có, nhưng ông ta ăn mặc quá bình thường: không ca vát. cái áo sơ mi trắng vải gai mịn mở cổ, áo khóac đen, quần bằng da, và đôi bốt cưỡi ngựa màu đen. Tuy nhiên, mái tóc vàng của ông ta quá dài để là một thành viên của giới quý tộc, những kẻ vẫn tự hào về khiếu thẩm mĩ của họ. Mái tóc dài đến mức buông xuống trên vai ông ta với những lọn dày, mang lại cho ông ta dáng vẻ của một tên cướp biển. Biểu hiện của ông ta, mặt khác, nói lên rõ ràng rằng ông ta không phải là người có thể bị cho qua. Ông ta có mùi đặc biệt nguy hiểm, đó có lẽ chính là điều khiến Danny đột ngột trở nên căng thẳng. Cô chưa bao giờ phải đối mặt với người nào tỏa ra thứ khí chất như thế, không một giây nào nghi ngờ rằng ông ta có thể hoàn toàn không khoan nhượng nếu bị khiêu khích - và nguy hiểm chết người.
Cô đang định sẽ đóng sập cửa vào mặt ông ta và khóa lại. Cô có lẽ cũng nên làm vậy nếu ông ta không xông thẳng qua cô vào trong sảnh, nơi giờ đây ông ta đang đứng với hai tay khoanh trước ngực.
Cô co rúm người lại vì nghĩ đến việc phải ngăn ông ta lại. "Họ thật sự vẫn còn đang ngủ. Ngài muốn gặp ai trong hai người họ?"
"Jeremy."
"Tôi nghi ngờ anh ta sẽ tỉnh dậy ngay lúc này. Tối qua anh ta say quắc cần câu và vẫn đang ngủ mê mệt."
Một bên chân mày vàng óng nhướng thật cao. "Hoàn toàn rắc rưởi. Jeremy say sượu? Đó là điều không thể. Nó có ý chí mạnh mẽ từ hồi còn bú sữa. Thằng nhóc chắc chắn không thể uống quá chén. Ta đảm bảo với cô. Vậy nên lên đánh thức nó và bảo nó bê cái mông của nó xuống đây."
Danny chạy lên cầu thang, quên không nhấc váy và lảo đảo một chút, nâng váy lên cao, và ngừng chạy khi đã ở ngoài tầm nhìn. Cô không chạy để đến chỗ Jeremy, mà chỉ để tránh xa khỏi người đàn ông kia. Nhưng khi đã ở trên gác, sau một cái thở dài nhẹ nhõm, những gì ông ta vừa nói mới ngầm dần.
Malory không có khả năng say rượu? Vậy là tất cả việc ngu ngốc tối qua đều chỉ mà mưu mẹo nhằm mang cô lên gác và vào giường của anh? Tên khốn chết tiệt! Sao anh ta dám lừa cô?
Cô không gõ cửa phòng anh, quá giận dữ cho việc đó. Cô xăm xăm xông vào và thấy anh ở trên giường, tỉnh như sáo, chỉ nằm đó, trông hoàn toàn vênh váo và tự mãn. Tuy vậy, anh cũng ngạc nhiên bởi sự đột nhập không báo trước của cô, và ngồi dậy. Thái độ của anh trở nên cảnh giác khi nhận thấy biểu hiện của cô.
Cô dừng ngay trước mặt anh, hai tay chống bên hông, và hét lên, "Anh là đồ khốn kiếp! Anh mà còn dùng mánh khóe để thò tay vào trong váy tôi lần nữa là tôi sẽ bóp cổ anh đấy. Tôi không thèm quan tâm là tôi sẽ bị đuổi việc vì làm thế đâu!"
"Mánh khóe nào cơ?"
"Say rượu. Tối qua anh không hề say. Anh không thể uống say!"
Anh thật sự cười nhăn nhở. "Tôi đã nói thế mà, phải không. Rõ ràng nhớ là có nói."
"Và rằng anh không thể tự tìm thấy cái giường chết dẫm của anh? Anh có nhớ là cũng đã nói thế hay không?"
Anh cười khùng khục. "Danny, cưng, em cũng phải để cho một người đàn ông vài sự lựa chọn chứ. Vậy là tôi đã tuyệt vọng đến mức lợi dụng cái kết luận mà em đã rút ra. Một vài sự bịa đặt nho nhỏ, nhưng chúng hoàn toàn xứng đáng để cuối cùng được nếm thử em."
"Thật á?" cô gầm gừ ngay trước khi nắm đấm của cô trúng má anh.
Cô đã dự đoán anh sẽ tránh được. Anh đã từng làm việc đó rất dễ dàng trước đây. Cô không dự đoán những khớp ngón tay của mình giờ đang nhức nhối. Nhưng đó là một sự nhức nhối đầy thỏa mãn.
"Anh có còn nghĩ thế không?" cô hỏi anh một cách vênh váo. "Và đó là sự tha thứ dễ dàng cho anh đấy, anh bạn. Từ giờ hãy giữ những cái hôn của anh cho chính mình đi!"
Cô xông ra khỏi căn phòng và đâm sầm vào một bức tường gạch. Ừ thì, cái gì đó giống như vậy. Người đàn ông nguy hiểm cô đã bỏ lại trên sảnh vào đã đi lên gác, hiển nhiên là sự kiên nhẫn của ông ta đã cạn kiệt.
"Đi đi, nhóc. Ta sẽ tiếp tục từ chỗ cô kết thúc, cô có thể tin tưởng vào điều đó."
Câu đó nghe hết sức đáng ngại. Malory chuẩn bị nhận được không chỉ một con mắt bầm tím, cô đánh cuộc. Không có gì xứng đáng hơn cho một tên phóng đãng khốn kiếp.