Jeremy ngã trở lại giường với một tiếng rên, nhận ra giọng nói ngoài cửa. Anh đã nghĩ sẽ có được một hoặc hai ngày trước khi cha anh trở lại thành phố. Nhưng không nghi ngờ gì là George đã lôi James trở về ngay khi cô nghe tin tàu của anh trai cô đã cập cảng. Và từ những gì James vừa nói, Jeremy đã hoàn toàn đúng khi nghĩ rằng những người họ hàng của anh đã quá quan tâm về cách cư xử của anh đến mức không thể không nói ra. Hoặc là lưu ý của Percy đã đến tai James, hoặc cha anh đã được nghe rằng anh đang ngủ với cô hầu trên gác. Có thể cả hai. Tuy anh thắc mắc làm thế quái nào mà chúng đến tai James nhanh thế.
"Trốn sau con mắt bầm tím hả, thằng chó con?"
Jeremy ngồi dậy và chỉ vào má trên của mình. "Cha nhìn xem. Nắm đấm của cô ấy đã đậu xuống đây này, nhưng mắt con đúng là hơi đau một chút, cha nghĩ nó có trở nên bầm tím không?"
"Điều ta nghĩ," cha anh nói "là mi đã mất trí rồi, vướng vào một cô nàng tung ra những cú đấm thay vì những cái tát."
Jeremy cười nhăn nhở. "Cha không nghĩ như thế chút nào. Cha nhìn thấy cô ấy rồi. Cha biết chính xác tại sao con lại vướng vào cô ấy, bất kể cô ấy tung vào con cái gì."
"Ngoài chủ đề," James nói, nhưng vẫn đi đến bên cạnh chiếc giường, giữ lấy cằm Jeremy để nâng khuôn mặt anh lên theo một góc khác, và kiểm tra vết bầm đang sưng lên một cách nhanh chóng trên gò má anh.
"Sẽ không phải là một vết bầm lớn đâu, nhưng có thể mi sẽ có đủ vết bầm ở đó để ngăn con gái của của Albert Bascomb lại, để cô ta sẽ đi chụp mũ ai đó khác."
Jeremy lùi lại và than vãn. "Quỷ thật, cha thậm chí đã nghe về cô ta?"
James di chuyển thân hình to lớn đến một trong hai chiếc ghế nhồi đầy gối trong phòng và tự giúp mình thoải mái. "Để ta kể cho mi nghe về buổi sáng của ta nhé, chàng trai thân mến. Ta về đến nhà vào giữa buổi sáng, trong sự vui sướng của George, chỉ để thấy nhóc Eddie đã làm cháy một lỗ trên tấm thảm trong phòng làm việc của ta bởi sự sốt ruột vì muốn gặp ta. Ba mươi phút sau vị huynh trưởng tuôn ra khỏi đó, không thỏa mãn với câu trả lời của ta, dĩ nhiên."
"Tự nhiên thôi." Jeremy nhăn nhở.
Cha anh là độc nhất trong dòng họ Malory, luôn luôn như vậy, đi theo con đường riêng của mình và phá vỡ các quy tắc theo sở thích, con cừu đen trong gia đình. James đã từng bị các anh em trai từ trong suốt hơn mười năm khi đi theo con đường làm hải tặc trên các đại dương. Giờ đây tuy đã trở lại với gia đình, James vẫn tiếp tục đạp lên các quy tắc chuẩn mực.
James đơn giản là thích sự khác biệt. Ngay cả đến những cái tên cũng trở nên khác biệt đối với anh. Phần lớn gia đình gọi Regina là "Reggie", nhưng James khăng khăng gọi cô là "Regan", trong sự bực tức của tất cả các anh em trai. Ngay đến con gái của anh, Jacqueline, anh cũng gọi là Jack, trong sự khó chịu của các chú bác của cô bé.
"Rồi Tony đến với lời tiên đoán là những người làm của mi sẽ sớm bị bỏ rơi trên con thuyền vì mi đang lên giường với một trong số họ," James tiếp tục.
"Con nghĩ đáng nhẽ ít nhất chú ấy cũng hiểu," Jeremy nói.
"À, nó tương đối thú vị đối với phần lớn câu chuyện. Em trai ta tiếp nhận vai trò làm cha khá tốt nên giờ đây cũng đang suy nghĩ như một người cha, mi biết đấy."
"Có nghĩa là chú ấy đã hoàn toàn quên mất thế nào là còn trẻ và không bị xiềng xích?"
"Chính xác."
"Nhưng cha không-"
"Chúng ta sẽ nói đến đó, thằng chó con," James cắt ngang. "Và rồi Regan, con mèo con thân yêu, bước vào trước khi Tony kết thúc và bắt đầu thêm một chủ đề mới, nói cho chính xác là Quý cô Bascomb, vào cái danh sách đang tiếp tục phình ra của những vẫn đề đáng lo ngại."
"Làm thế quái nào mà chị ấy biết được về cô nàng đó? Con chỉ nhắc đến với Drew và Percy - đừng để tâm. Percy và cái mồm rộng ngoác chết tiệt của hắn."
"Thật ra thì, cô gái nhà Bascomb đã tự mình lan truyền tin đồn rằng cô ta sẽ kết hôn với mi cuối năm nay. Nhưng theo Regan, con bé đã nghe thấy cô ta nói với một người bạn rằng cô ta sẽ có được mi - cách này hay cách khác."
"Cách này hay cách khác?" Jeremy cau mày. "Và câu chết tiệt đó nghĩa là gì?"
"Chính xác cái mi đang nghĩ. Luôn luôn có một vài trái thối trong rổ táo, những kẻ sẵn sàng nói dối và thao túng để đạt được những gì chúng muốn. Mi có đang theo đuổi con bé đó không?"
"Cô ta mới ra mắt mùa đầu tiên. Con tránh bọn họ như tránh bệnh dịch."
"Ta cũng nghĩ vậy. Ta khuyên mi nên giữ khoảng cách với cô ta, một khoảng cách thật xa, tuy rằng có thể nó chẳng giúp được mấy. Những lời đồn đại bịa đặt kết án đàn ông cũng dễ dàng như sự thật."
"Con có thể tránh khỏi những giao tiếp xã hội một thời gian, cho đến khi cô ta để mắt đến ai đó khác. Những kẻ săn chồng trẻ tuổi không có tiếng về sự kiên nhẫn, họ có vẻ như nghĩ rằng phải kết hôn ngay mùa ra mắt đầu tiên, khiến họ không thực sự có mấy thời gian để thực hành những mưu mẹo của họ. Và giờ khi George đã trở lại thành phố, cô ấy sẽ lôi anh trai theo đến những dịp vui với cả đàn những cô mới ra mắt đó."
"Cắn lưỡi mi đi, thằng chó con. Thế có nghĩa là ta cũng sẽ bị lôi đi theo họ."
Jeremy cười khùng khục. Nếu có thứ gì cha anh không ưa nhất, đó chính là cơn lốc của xã hội London.
"May mắn thay, Drew thích những kiểu giải trí tương tự như của con, những nơi anh ấy có thể được đảm bảo một cô nàng cho một đêm. Anh ấy sẽ cáo lỗi với George như anh ấy vẫn làm."
"An toàn hơn là để cô ấy được như ý một vài lần. Cô vợ yêu quý của ta luôn luôn thế, mi biết đấy. Nhưng không cần bận tâm, ta đã có sẵn lí do để không tham gia với vợ và anh rể của ta rồi. Giờ-" Sự tạm ngừng kéo dài đủ để Jeremy rên lên bên trong, biết trước điều gì sắp đến. "Việc quái gì khiến mi lao vào tận trong lòng đám tội phạm của thành phố hả?"
"Con không," Jeremy vội vàng trấn an cha anh. "Thì, chỉ ngoài rìa thôi, nhưng vì một lý do rất chính đáng."
Anh nhanh chóng giải thích rắc rối mà Percy vướng phải và anh đã tình nguyện giúp đỡ như thế nào.
Khi anh kết thúc, James cười nhăn nhở. "Trộm lại cặp nhẫn, hả? Không cho rằng ta cũng nghĩ đến cách đó."
"Không, cha sẽ mời Heddings lên võ đài cho một hai hiệp đấu."
James nhún vai. "Đó là giải pháp tốt mà, mi biết đấy. Tuy nhiên ta không nghĩ mình thích sự thật rằng Heddings có vài đồ trang sức của Diana. Trộm của cháu gái ta cũng như trộm của ta vậy, chết tiệt ta đi nếu không phải vậy."
"Vậy đó, chúng con vét sạch của hắn, hay đúng hơn, tên trộm của chúng con. Con đã hoàn lại tất cả những món con nhận ra cho chủ nhân thực sự của chúng và gửi tất cả phần còn lại cho vị quan tòa gần nhất. Hi vọng ông ta có thể tìm ra cái gì là của ai và hoàn trả chúng."
"Không muốn dùng chúng để tố cáo Heddings à?"
"Không thể làm thế mà không thừa nhận đã tìm thấy chúng trong nhà hắn khi đang ăn trộm của hắn."
James ho. "Rất đúng. Ta cho rằng họ sẽ yêu cầu bằng chứng về nơi những đồ trang sức đó được tìm thấy. Rồi, có lẽ hắn sẽ thấy kẽ hở trong hành động của mình và ngừng không trộm thêm nữa, khi giờ hắn đã biết có ai đó để mắt đến mình."
"Nhưng hắn ta không làm thế. Hắn chỉ đơn giản cho rằng hắn bị trộm bởi một tên trộm thông thường và việc đó không dẫn đến đâu cả. Rất không có khả năng hắn nghĩ rằng tên trộm có thể nhận ra món đồ nào trong đó, hay thậm chí biết mình đang trộm đồ đã bị ăn trộm."
James thở dài. "Ta nghĩ tốt nhất là ta nên giết quách hắn đi, để đảm bảo hắn sẽ không trộm của ai trong gia đình nữa."
Giờ đến lượt Jeremy ho. "Cha thực sự không cần can thiệp vào. Con đã định sẽ để mắt đến hắn. Con sẽ tìm ra những nơi hắn thường lai vãng và cũng sẽ thường xuyên đến đó. Con không biết chắc hắn ăn trộm bằng cách nào, nhưng con dự định sẽ tóm hắn tại trận. Sau đó sẽ không có vấn đề gì với việc tố cáo hắn nữa."
James yên lặng trong một lúc. Câu tiếp theo của anh cho thấy anh đã cho qua chuyện này trong lúc này. "Nhân đây, làm thế nào mi thuê được em gái của tên trộm nếu không quay trở lại cái ổ cướp đó?"
Jeremy ước gì anh có thể nói dối với cha anh một lần, thực sự, nhưng anh chưa bao giờ làm thế và cũng không định sẽ bắt đầu lúc này. "Cô hầu mới của con là tên trộm. Và con đã không phải đến tìm cô ấy lần nữa, cô ấy đến tìm con, vì con chịu trách nhiệm về việc cô ấy bị tống cổ ra khỏi băng của cô ấy."
James nhướng một bên chân mày. "Ta đoán là tên bạn thân Percy của mi không biết chuyện đó."
"Không. Cô ấy giả trang làm đàn ông, rõ ràng đã làm thế gần suốt cuộc đời. Percy chưa bao giờ nhìn thấy được người phụ nữ bên trong cô ấy nên khi anh chàng nhìn thấy cô ấy tối qua, cậu ta liền kết luận đó là anh trai song sinh của cô ấy mà cậu ta đã gặp trước đó."
"Ta hiểu rồi. Chết tiệt - không, ta không hiểu. Mi vừa thuê một tên trộm thông thường vào làm trong nhà?"
Jeremy chùn lại trước sự lên giọng đó. "Chẳng có gì là thông thường ở cô gái này cả. Cha đã thực sự nhìn vào khuôn mặt cô ấy chưa? Cô ấy có khung người đẹp đến nỗi có thể làm một công chúa! Cô ấy nói năng như một tên bụi đời, nhưng tất nhiên thôi, vì đó là nơi cô ấy đã lớn lên. Cô ấy mồ côi, không biết chút gì về việc cô ấy đến từ đâu hay được sinh ra với tên gì. Nhưng cô ấy muốn cải thiện bản thân. Con không nghi ngờ cô ấy có thể, bởi vì cô ấy thông minh như một người điều khiển thú. Cách nói năng của cô ấy thậm chí đã khá hơn rất nhiều chỉ sau vài ngày ở đây. Cô ấy đuổi theo con chỉ vì cô ấy đổ lỗi cho con khiến cô ấy không còn nhà nữa."
"Đó là lỗi của mi?"
"Hiển nhiên. Chính xác là con đã không cho cô ấy lựa chọn nào về việc đi theo bọn con đêm đó. Cái băng móc túi nhỏ của cô ấy có những luật lệ phải tuân theo, và cô ấy kết thúc phá vỡ vài trong số đó bằng cách giúp bọn con."
"Vậy là mi thuê con bé vì cảm thấy mi nợ nó?"
"Dĩ nhiên không," Jeremy nói, và với một cái đỏ mặt thêm vào, "Con thuê cô ta vì cô ta không cho con lựa chọn nào khác. Co ấy dọa sẽ đến gặp Heddings và kế tất cả với hắn."
James cau mày. "Để ta nói lại cho đúng nhé. Thay vì tống tiền mi để đổi lấy sự im lặng, con nhóc yêu cầu mi cho nó một công việc? Ta nhớ mi bảo nó thông minh cơ mà?"
"Cô ấy đúng là thế. Một công việc tốt là một phần trong kế hoạch cải thiện bản thân của cô ấy."
"Tiền có thể làm việc đó," James chỉ ra khô khan.
"Con biết. Quỷ quái là cô ấy lại không chọn cách ấy. Nhưng rồi con bắt đầu nghĩ đấy chỉ là một trò bịp."
"Có thể. Nếu con nhóc thông minh như mi nói, vậy thì nó phải biết tố cáo với Heddings cũng là tự chỉ điểm chính mình."
"Chính xác. Nhưng cô ấy đã thực hiện công việc của một người hầu khá tốt. Không nghĩ cô ấy sẽ, nhưng cô ấy đang làm thế, và hơn nữa, con vẫn định sẽ mang cô ấy lên giường."
"Vậy thế quái nào mà mi không làm đi rồi để con bé đi con đường của nó?"
"Vì con nghi ngờ một lần sẽ là đủ, và, thôi được, cô ấy không hứng thú với những khoái cảm."
"Chúa nhân từ, đừng nói với ta một tên trộm và là kẻ đe dọa lại đang giữ gìn cho hôn nhân nhé!"
"Không, cô ấy chỉ không muốn dính dáng đến con thôi."
James đảo mắt. "Thật là một lời tuyên bố kì quái. Ta chắc chắn mi tin rằng đã từng tuyên bố như thế, nhưng mi không khiến ai tin được đâu."
"Đó là sự thất. Chỉ là con vẫn chưa tìm ra tại sao thôi."
"Mi đã từng nghĩ đến việc hỏi con bé chưa?"
"Làm thế là đặt lên bàn quá nhiều quân bài, đúng không?"
James khịt mũi. "Với việc tại sao con bé làm mi bị sốc, ta sẽ nói là mi đã quăng cả cỗ bài lên bàn rồi. Hỏi con bé, đối phó với nó, mang con bé lên giường, rồi để con bé rời khỏi ngôi nhà. Bên cạnh đó còn việc con bé có thể trộm của mi mà mi không biết nếu giữ con bé ở đây đủ lâu-"
"Cô ấy từ bỏ trộm cắp rồi."
"Chắc chắn rồi," James đáp khô khan.
"Không, thật tình, cô ấy nói là ghét việc ấy, và nghĩ đến đó, có thể đấy là lý do cô ấy không đòi tiền của con. Cô ấy coi nó như trộm cắp."
"Coi như thế, bố trí con bé ở đâu đó nếu mi muốn vui chơi với nó một thời gian, nhưng đưa nó ra khỏi đám người làm. Mi cũng có thể để con bé lại đây nếu bắt buộc, nhưng hãy làm cho đúng cách. Giữ con bé làm người hầu và mang nó lên giường cùng lúc sẽ tạo ra một căn nhà không vui vẻ gì đâu."
"Đấy là suy nghĩ của cha hay những gì cha được thì thầm vào tai sáng nay?"
James cười khùng khục, "Nhà Malory không thì thầm những lời phàn nàn, nhóc con. Nhưng mi đúng đấy, với ta chẳng ảnh hưởng gì nếu mi làm cả nhà đảo lộn lên bởi những tranh cãi. Điều ta phản đối là bị các huynh trưởng càm ràm về những chuyện đó, đặc biệt là Jason. Vậy nên hãy làm hài lòng cả gia đình rằng mi không dẫm đạp lên những quy tắc và đang điều hành căn nhà một cách hoàn hảo, rồi họ sẽ không đến mách với Jason, và ta sẽ không phải nghe thêm bài diễn văn nào của anh ấy nữa."
Jeremy thở dài. "Reggie là người duy nhất thường xuyên ghé qua. Con tự hỏi liệu có thể cấm cửa chị ấy. Cha có nghĩ một tay quản gia có thể đương đầu được với chị ấy và giữ chị ấy ở ngoài không?
James phá ra cười. "Không có cơ hội đâu, không một cơ hội nào mi sẽ thực sự muốn. Con bé cưng đó luôn cân bằng giữa thao túng và mai mối, và luôn với những ý định tốt đẹp nhất, và nó vẫn thường chọc ngay đúng vấn đề. Chết tiệt là nó phải cưới một tên vô duyên như Eden."
Jeremy nhăn nhở cười. Dạo này quan hệ giữa cha anh và Nicolas Eden khá tốt, cho đến khi nào James vẫn chiến thắng những cuộc chọc ngoáy bằng lời của bọn họ, và James thường chiến thắng. Hai người đó đã quay lại như cái thời trước đó trên biển. Jeremy đã bị thương trong trận hải chiến giữa hai người đàn ông, đó là lý do James từ bỏ làm cướp biển. Nick đã lái tàu rời đi mà không bị vết sẹo nào và hếch mũi về phía họ, điều người ta không làm với James Malory.
James cuối cùng cũng săn bằng tỉ số, đập cho Nick một trận ra trò - ngay trước đám cưới của của anh với Reggie, khiến anh suýt chút nữa lỡ nó. Đến lượt Nick tống James vào tù vì vụ đó, việc sau cùng lại xoay ra là cơ hội tốt nhất, để James có thể sắp xếp cái chết của thuyền trưởng hải tặc Hawke, cái tên mà James được biết đến trên biển, khi đã trốn thoát, cho phép anh quay trở lại London mãi mãi.
"Nhắc đến quản gia," James nói khi đứng dậy để rời đi, "mi có muốn mượn một người của ta không?"
"Quỷ thật." Jeremy sung sướng nhăn nhở. "Con vẫn đang chờ cha gợi ý đấy."
"Mượn, thằng chó con, không phải giữ luôn, nên mi vẫn cần kiếm một người cố định. Thật ra là Artie đã gợi ý. Vì hắn và Henry chia sẻ công việc ở nhà ta, thực sự không có đủ việc cho cả hai tên đó."
"Vậy con nhận được ai?"
James cười lăn. "Cả hai. dĩ nhiên. Hai tên đó sẽ thay phiên nhau ở đây cũng như ở nhà. Hai tên chó biển già đó đã chia sẻ công việc quá lâu rồi, ta không nghi ngờ chúng nghĩ đó là cách thông thường của công việc."