Mưa ở thành phố thường chợt đến rồi chợt đi, nhưng lần nào cũng ào ạt khiến người ta có cảm giác mùa thu nơi thị thành như bị cuốn trôi đi đâu mất. Có lẽ mưa không chỉ cuốn trôi đi mùa thu mà còn vô tình gội rửa sạch sẽ những mảng bụi bặm trong lòng A Mộc. Thế nên vào những ngày chỉ có thể đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ nhà trẻ, Diệp Doanh thường bắt gặp ánh mắt anh phản chiếu một màu ảm đạm gió sương, trên gương mặt non nớt của anh chẳng giấu nổi vẻ trầm tư không hợp tuổi.
A Mộc dùng khoảng thời gian nhàn rỗi vô vị này để dùng vào hai việc. Thứ nhất – trông chừng Diệp Doanh. Thứ hai – suy tư.
Vì chuyện trùng sinh kỳ lạ này, A Mộc mất ba ngày để bình tĩnh suy nghĩ, tính toán.
Việc linh hồn anh lưu lạc và mắc kẹt trong thể xác mười ba năm trước của mình có thể tạm gọi là trùng sinh. Nhưng một khi đã quay trở về, đồng nghĩa với việc chấp nhận cuộc sống sau này sẽ trở thành một biến số. Đây là chuyện ngẫu nhiên không thể kiểm soát.
Có người từng nói – khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng cánh cửa mới này sẽ tốt đẹp hơn cánh cửa trước đó.
Thậm chí, khi cánh cửa hạnh phúc đã khép lại, nhường chỗ cho cánh cửa mới xuất hiện, nhưng cánh cửa này có khóa cũng không biết chừng. Như vậy, anh phải làm nhiều cách để mở khóa, thậm chí phá hủy nó.
Tương lai phía trước có hạnh phúc như vệt nắng dài mong manh.
Mưa cũng ngừng.
A Mộc thở một hơi, ánh mắt phóng về phía chân trời xa xa.
Điều duy nhất có thể làm, đó là bình tĩnh đối mặt. Bình tĩnh vạch nên từng đường đi nước bước.
Chờ đợi Cố Khiêm.
--
Thời gian trôi nhanh như một chiếc thuyền giấy chòng trành trên dòng sông hồi ức. Thoắt cái đã cuốn đi đâu mất. Khung cửa sổ trơ trọi thuở ban đầu đã ngập sắc xanh của tán bằng lăng cao vời vợi. Không khỏi cảm thán. Chà! Mới đó mà cô nhóc Diệp Doanh đã mười một tuổi rồi!
Mọi chuyện diễn ra trong sáu năm này, có thể tóm tắt như sau:
Mùa xuân thứ nhất, Diệp Doanh hào hứng đạp cửa phòng A Mộc: “A Mộc A Mộc! Nhanh! Lì xì lì xì!”
Mùa xuân thứ hai, Diệp Doanh tràn đầy năng lượng lôi kéo vạt áo A Mộc: “Nè nè anh ơi! Chúng ta phải nhanh lên! Nào là ngắm hoa đào! Nào là ngâm suối nước nóng! Đừng để người lớn chờ mà!”
Mùa xuân thứ ba, Diệp Doanh hùng dũng kéo chăn, gương mặt đỏ ửng vì gắng sức, đôi chân mũm mỉm dứt khoát đạp A Mộc rời giường: “A Mộc à A Mộc! Nhanh thức dậy đi chùa lễ Phật! Cùng em ngắm hoa đào rơi! Sau đó rồi tranh thủ ngủ khì cũng được!”
Mùa xuân thứ tư, Diệp Doanh vui vẻ nhìn A Mộc quần áo chỉnh tề, may quá! Dù sao bây giờ người ta cũng lớn rồi, xông vào phòng A Mộc cũng ngại chết đi được!
Mùa xuân thứ năm, Diệp Doanh khí thế bừng bừng gõ cửa nhà A Mộc vào lúc tờ mờ sáng, cái miệng nhỏ không ngừng liếng thoắn: “A Mộc! Mộc đại gia! Mau mở cửa! Thịt kho tàu thương hiệu Diệp cô nương đang chờ anh đây!”
Đêm trước ngày đầu năm của mùa xuân thứ sáu, Diệp Doanh đứng cách anh một dậu tường vi lí nhí tâm sự. Quả thật nói rất dông dài, A Mộc chăm chú lắng nghe. Sau cùng đúc kết thành nội dung ngắn gọn – hãy tự giác thức dậy, đừng để thiếu nữ A Diệp phải xông vài phòng của anh, vì người ta cũng biết ngại mà! Trước khi tạm biệt, người đẹp mười một tuổi còn nghiêm túc cảnh cáo: “Nhớ phải dậy sớm!”
Mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra ở mùa xuân thứ bảy. Năm nay, A Mộc phá lệ dậy sớm, còn đặc biệt chuẩn bị một túi bánh kẹo rất to. Anh và Diệp Doanh có hẹn trước, ngày đầu năm này, bọn họ sẽ đi đến hồ Cẩm phía Bắc ngoại thành ngắm cảnh mùa xuân.
Diệp Doanh mất mẹ từ sớm, tuy cuộc sống được chu cấp đầy đủ nhưng lại thiếu đi tình yêu thương. Cha cô – Diệp Kiến Thành thường xuyên vắng nhà với những chuyến công tác dài ngày. Để lại căn biệt thự xa hoa cùng cô con gái nhỏ, cùng vỏn vẹn vài ba người hầu quét tước nấu ăn.
A Mộc đại khái đoán ra nguyên nhân vì sao Diệp Doanh kiếp trước vẫn một mực giữ cho mình thật khép nép, hiền lành. Tính do tâm sinh, bởi vì trong lòng có nhiều bất an, sợ hãi sự xa lánh, nên tự nhiên cũng hình thành bản năng khiêm tốn, thu mình để không bị ghét bỏ. Ngẫm lại, cô của kiếp trước đúng là cô đơn biết bao, mà A Mộc của kiếp trước dưới góc nhìn của Diệp Doanh – tựa như một kẻ đeo bám phiền phức.
Anh cười thầm tự giễu.
A Mộc rảo bước đến bên ngôi biệt thự. Ngôi nhà kiểu Tây màu trắng biệt lập nằm thẳng hai bên đường. Tạo cho người ta cảm giác rất sáng sủa, sạch sẽ. Đang là mùa xuân, cây cối xanh mơn mởn, nhú ra mấy mầm non. Ánh dương rạng rỡ chiếu lên gương mặt thiếu niên sáng sủa, trông như một bức tranh xuân sống động mà dịu dàng. A Mộc mở ra cánh cổng biệt thự, con chó Tiểu Hoàng hung dữ thấy anh chỉ khẽ ư ử vài tiếng như chào hỏi rồi tiếp tục lim dim. Căn biệt thự này – mùa xuân đã bỏ quên đi đâu mất.
Chưa đầy ba phút, anh đã có mặt trước cánh cửa im lìm nhà Diệp Doanh. Chậm rãi đặt túi kẹo trong tay xuống nền sỏi, anh nhẹ nhàng nhấn chuông. Một tiếng ‘ding’ đột ngột như báo hiệu mùa xuân đến. ‘Cạch’ một tiếng, cửa mở. Như một cơn gió mát lành, Diệp Doanh nhào vào lòng anh, tựa như đã chờ đợi rất lâu. Mặc cho tiếng cười khúc khích “Bất ngờ chưa? Bất ngờ chưa hả?” của Diệp Doanh, A Mộc giả vờ thì thầm than vãn:
“A Diệp à A Diệp, con gái lớn như em mà sao lại thích chơi trò hù ma như thế? Em muốn bổn thiếu gia bị đè chết chắc?”
Đột nhiên, Diệp Doanh cảm thấy thật ấm áp. Cô không nghe rõ anh đã lèm bèm như một cụ già thế nào. Chỉ biết chàng thiếu niên ấy đã rất dịu dàng choàng tay ôm lấy cô vỗ về. Chỉ biết rằng ở thời điểm ấy, người cô có thể không mảy may suy nghĩ mà ôm chầm lấy chỉ có anh. Có lẽ lúc đó anh cũng không nhận ra rằng khuôn mặt anh đã đỏ bừng như sắc hoa đào mùa xuân, đẹp đẽ như một bức tượng điêu khắc. Trở thành ấn kí vĩnh hằng và đẹp đẽ nhất của riêng mình Diệp Doanh.
Không biết cô đã rời khỏi lồng ngực anh từ khi nào, cô mở to mắt nhìn anh, đôi lông mày núi xa nhẽ nhướn cao.
“A Mộc! Lại quên mất kẹo của người ta rồi đấy! Bắt đề nhé!”
Đối với cách gọi trống không này, A Mộc vẫn thường xem nhẹ cho qua. Anh đặt đôi bàn tay lên đình đầu Diệp Doanh, ấn về phía túi kẹo to đùng dưới nên đất.
“Đầu năm mà bố cũng đi công tác hả?”
Diệp Doanh gật gật đầu, đặt túi kẹo lên tay anh. “Sao anh không xách kẹo lên mà đặt dưới đất? Thật kỳ quặc!”
A Mộc đằng hắng giọng. Sắc mặt vừa dịu đi lại tiếp tục không nghe lời mà ửng hồng. Anh nghĩ thầm: Không để kẹo dưới đất thì lấy chỗ đâu mà ôm?
Ánh dương bắt đầu chói lọi, rực rỡ. Tiếng pháo nổ đì đùng đầu phố vọng lại như tiếng hô chúc mừng. A Mộc dứt khoát một tay ôm túi kẹo, một tay kéo Diệp Doanh bước khỏi căn biệt thự trống trải ấy. Chỉ biết rằng hoa đào đã nở, Diệp Doanh đã ở đây, và A Mộc đã hứa rằng, cả đời này – anh ở đây.