Ngày hôm sau, khi A Tử lấy Thần Mộc Vương Đỉnh ra để luyện công thì Âu Dương Khắc ở bên cạnh nhìn rất lâu.
Đừng nhìn không cũng không tốt cho nên liền mở miệng nói nhảm.
“Lá Minh Linh Chá còn đủ dùng không? Ta lại bảo người lên núi tuyết lấy một chút nhé?”
“Nếu được vậy thì tốt.”
“Băng tằm này là trùng độc ngàn năm khó gặp, xem ra Hóa Công Đại Pháp của muội muội sắp có thể luyện thành rồi.” Âu Dương Khắc nói xong, thừa dịp A Tử nhắm mắt luyện công thì đưa bàn tay của mình vào trong Thần Mộc Vương Đỉnh. Băng tằm trải qua nhiều ngày uống máu người đã trở nên vô cùng khát máu, nhìn thấy ngón tay thì lập tức cắn.
Âu Dương Khắc nhịn đau, không một tiếng động nói: “Vậy thì ta sẽ không quấy rầy muội muội luyện công nữa.” Dứt lời nhanh chóng trở về phòng của mình.
Âu Dương Khắc dùng thuốc giải độc của mình để ổn định lại độc tính sau đó sai người mua một đống dược liệu tới, trước sau điều phối bảy tám phương thuốc, cuối cùng cũng có thể giải độc. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong độc, thân thể không giống với Vương Xử Nhất kia, nếu như để cho lão đạo sĩ kia dùng thuốc khong đúng đường thì rất có khả năng sẽ trở thành họa vô đơn chí.
Vừa rồi trúng độc, toàn thân đều mất đi cảm giác, chỉ có vết thương cảm thấy đau nhức đến tận tâm can. Nghĩ đến A Tử ngày nào cũng phải chịu khổ như vậy, Âu Dương Khắc càng cảm thấy hối hận khi cho nàng lá của Minh Linh Chá.
Bận rộn nửa ngày, Âu Dương Khắc để phương thuốc vào trong ngực rồi đến gặp Dương Khang ở tửu lâu đã hẹn trước.
Dương Khang cầm phương thuốc nhìn một chút: “Ta đưa phương thuốc này về cho sư thúc sau đó sẽ theo ngươi trở về.”
“Tiểu Vương gia quả nhiên là anh hùng hào kiệt biến tiến biết lui, tại hạ bội phục.”
Trên gương mặt chán nản của Dương Khang tràn đầy châm chọc: “Hừ, Âu Dương công tử, lúc này ngươi lập được công lớn, phụ thân ta sẽ càng nể trọng ngươi hơn rồi.”
“Nào có, tại hạ phân ưu cho Vương gia và Tiểu Vương gia, không dám lười biếng.”
Lúc Dương Khang trở về đưa phương thuốc thì Âu Dương Khắc trở lại khách điếm nhưng lại không thấy A Tử . Tiểu nhị nói: “Có người đưa một phong thư đến, nói mời A Tử cô nương đến rừng trúc ngoài thành gặp mặt.”
Âu Dương Khắc đuổi đến rừng trúc chỉ thấy A Tử ngồi đối diện một người, sắc mặt trắng bệch không ngừng ho khan. Lại gần thì thấy chính là Tướng quốc của Đại Lý, Cao Dục.
Còn chưa đợi Âu Dương Khắc nói chuyện thì Cao Dục đã run rẩy đưa tay chỉ vào hắn nói: “Âu Dương công tử, ngươi đã đáp ứng với ta chuyện gì hả?!”
Âu Dương Khắc mang vẻ mặt vô tội cười cười: “Tại sao Cao Tướng quốc lại nói như vậy? Tại hạ đã đáp ứng người chuyện gì sao?”
Cao Dục lại ho khan mấy tiếng: “Lúc trước khi ta để ngươi đưa A Tử đi, ngươi nói sẽ chăm sóc nàng thật tốt.... Nhưng mà hiện tại ngươi lại để cho nàng luyện loại công phu tự hại mình này sao?”
A Tử nói: “Hóa Công Đại Pháp này là do ta tự muốn luyện, không liên quan gì đến hắn.”
“Muội muội... Ta gần đất xa trời, kéo dài hơi tàn từ phương Nam chạy đến phương Bắc này chỉ muốn trước khi chết nhìn thấy muội sống bình an vô sự... Nhưng mà, muội vậy mà lại....” Cao Dục nói xong lại bắt đầu ho khan, thở gấp, thở hổn hển mà lại không thở được.
Người Cao Dục mang theo ngoại trừ người đánh xe ra thì chỉ có ba người, một người là quản gia, một người là người lúc trước đến Thiên Long Tự khám xét, Tướng quân Cao Viễn, hắn vốn là người của Cao gia, xem ra là từ quan đi theo Cao Dục. Một người còn lại chính lại đại phu, lúc này thấy Cao Dục ngất đi, mọi người vậy mà lại không hề hoảng loạn. Đại phu kia ung dung lấy túi châm ra liên tiếp châm xuống, Cao Dục tỉnh dậy.
Lúc trước khi A Tử rời khỏi Đại Lý thì Cao Dục nói hắn không sống được quá nửa tháng nhưng mà qua hai tháng vậy mà hắn lại có thể tìm đến đây. A Tử thấy dáng vẻ hấp hối của hắn trong lòng cũng có mấy phần khó chịu. Người này nhốt mình trong phủ tướng quốc đúng là rất đáng ghét nhưng mà về sau cũng thả mình ra, thấy hắn tuổi trẻ mà đã phải chết cũng rất đáng thương.
“Được rồi, thù của Liễu Trần ta sẽ không tìm ngươi để báo nữa nhưng mà Hóa Công Đại Pháp này là chuyện của ta, không ai trong số các ngươi có thể xen vào.”
Sắc mặt của Cao Dục từ trắng biến thành vàng rồi lại biến thành đen, tiếng nói chuyện càng thêm yếu ớt: “Muội muội, ở Trung Đô hay Lâm An ta đều có nhà cửa và cửa hàng, Hạ quản gia sẽ nói rõ ràng cho muội.”
“Ta cũng không cần nhà cửa và của hàng của ngươi....” A Tử ngập ngừng nhìn Hạ quản gia ở bên cạnh chăm sóc hắn, ông lão kia đang dùng vẻ mặt chính nghĩa nhìn mình, ánh mắt vô cùng kiên nghị gióng như đang nói “muốn cũng phải lấy mà không muốn cũng phải lấy“. A Tử trợn trắng mắt, ông lão kia cũng không hề chớp mắt một chút.
“Ta chỉ là muốn đến thăm muội một chút... Tâm nguyện đã xong... Hiện tại, cũng nên trở về nơi của ta rồi....” Cao Dục nhìn bầu trời xanh biết trên cao, cười yêu ớt.
Không biết tại sao Âu Dương Khắc cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, tiến lên giữ chặt A Tử lôi đi.
Một mạch ra khói rừng trúc, A Tử vùng thoát khỏi hắn: “Ai cho phép ngươi túm tay ta?!”
Âu Dương Khắc cố gắng kìm chế nhưng làm thế nào cũng không kìm chế được lửa giận trong lòng: “Ai cho phép ngươi đi gặp hắn?!”
“Ta muốn gặp ai chẳng lẽ còn phải được ngươi đồng ý sao?! Ngươi là ai của ta chứ?! Ngươi quản được ta sao?!”
“Ta...” Âu Dương Khắc đỏ mắt nhìn nữ nhân mà mình đã tiêu phía rất nhiều kiên nhẫn trước mắt này, nàng đặc biệt, nhưng mà không nên đặc biệt đến mức này. Khi nào thì một nữ nhân lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình rồi? Nghĩ đến đôi tay của hắn giữ chặt khuôn mặt đối mặt với mình, nhắm chuẩn khuôn miệng của nàng, hôn lên.
“Buông ra -- ưm-” Đôi tay của A Tử đẩy hắn ra, hơi cong lại, khi Âu Dương Khắc buông tay ra thì trên cổ của hắn đã có thêm vài vết máu.
Một tiếng vang thanh thúy, bàn tay A Tử vung lên má trái của Âu Dương Khắc.
Lại một tiếng vang nữa, lần này là má phải.
Âu Dương Khắc vẫn không hề nhúc nhích cũng không phải cảm thấy hổ thẹn vì mình mạo phạm cô nương nhà người ta mà là không ngờ, bản thân hắn trở nên không bình tĩnh như vậy từ lúc nào?
A Tử đánh hắn hai bạt tai, thấy Âu Khắc không phản kháng thì càng tức giận hơn, cùng cả tay cả chân đấm đá lên người hắn, vừa đánh vừa mắng: “Họ Âu Dương kia, ngươi đánh lại xem! Ngươi không đánh lại, hôm nay bản cô nương đánh chết ngươi! Róc xương của ngươi cho chó ăn!”
Rốt cuộc Âu Dương Khắc cũng phản ứng lại, bắt lấy đôi tay đang đánh loạn của A Tử: “Đủ rồi!”
A Tử hung hăng trừng mắt với hắn: “Ngươi đừng cho rằng ta không đánh lại ngươi là có thể bắt nạt ta, ta cho ngươi biết, đợi ta luyện thành Hóa Công Đại Pháp thì người đầu tiên ta lấy mạng chính là ngươi!.... Không, ta muốn hút hết nội lực của ngươi, chặt đứt gân tay gân chân của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”
Âu Dương Khắc nghe nàng nói lời độc ác như vậy đột nhiên trong lòng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn. Hắn muốn nói đừng luyện Hóa Công Đại Pháp kia nhưng khi nói ra miệng lại thành: “Tốt, tại hạ sẽ cho người tiếp tục hái lá Minh Linh Chá tới, đợi cô nương luyện thành, bất cứ lúc nào cũng xin đợi.” Lời nay đã khôi phục lại vẻ bình tính thường ngày, khóe miệng Âu Dương Khắc nở một nụ cười đắc thắng: “Có thể bị nàng hành hạ, ta cầu còn không được.... Nhưng mà trước đó, thân phận huynh muội giả này của chúng ta vẫn phải diễn tiếp, phải biết rằng Thần Mộc Vương Đỉnh của nàng là do ta cho.” Dứt lời thì buông tay A Tử ra, xoay người rời đi.
A Tử thấy Âu Dương Khắc đi xa, yên lặng ngồi dưới đất ôm đầu gối ngẩn người.
“Tiểu thư, Tướng quốc đã quy thiên rồi.”
Hạ quẩn gia không biết ở sau lưng nàng từ lúc nào, khẽ nói một câu như vậy.
ATử ngẩng đầu nhìn gương mặt không biểu tình của ông lão kia.
“Tướng quốc có lệnh, cửa hàng ở các nơi và phòng ở đều thuộc về tiểu thư, ảnh vệ của Cao gia sẽ đi theo bảo vệ tiểu thư, tiểu thư có lệnh gì đều có thể nói với tại hạ.”
“Ta đã nói rồi, không cần cửa hàng gì đó của các ngươi! Đừng có đi theo ta!” A Tử đang buồn phiền, giọng nói đương nhiên có hơi lớn một chút. Thiếu nợ sẽ phải trả, đây là giáo huấn nàng nhận được từ Du Thản Chi.
“Tiểu thư yên tâm, cửa hàng không cần người phải quản lý, chỉ cần lúc người cần dùng tiền thì đến lấy là được. Còn lão hủ, sao khi giao phó mọi chuyện xong thì đương nhiên cũng không đi theo tiểu thư. Ảnh vệ sẽ ở nơi tiểu thư không nhìn thấy, tiểu thư không cần lo.” Ngữ điệu của Hạ quản gia bình tĩnh như nước nhưng vô cùng kiên định không cho người khác phản bác.
“Được rồi được rồi... Vậy ngươi còn chuyện gì nữa, nói xong thì mau đi đi!”
“Đây là phương thức liên lạc với cửa hàng ở các nơi, tiểu thư cất kỹ đi. Tướng quốc sẽ được an táng tại Sùng Thánh Tự của Đại Lý, nếu như tương lai tiểu thư có rảnh có thể tới đó thăm người.” Hạ quẩn gia đưa một cuộn da dê đầy chữ cho A Tử, cung kính hành lễ xong cuối cùng cũng đi.
Khi A Tử trở lại khách điếm thì Âu Dương Khắc đã thu thập hành trang xong đứng trước cửa chờ nàng, trên mặt vân đạm phong khinh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. “Thu dọn một chút, chúng ta lập tức khởi hành, Vương gia sắp tới rồi.
A Tử nhu thuận cười: “Vâng, ca ca.”
Không cần biết khi đối diện thì trong ánh mắt có bao nhiêu ánh đao bóng kiếm hay mạch nước ngầm mãnh liệt, ít nhất trong mắt người ngoài thì đôi huynh muội này rất hòa thuận.
Âu Dương Khắc hội họp với Dương Khang xong thì cùng ở chỗ mười dặm ngoài thành nghênh đón Hoàng Nhan Hồng Liệt.
Sau khi Âu Dương Khắc đi rồi Hoàng Nhan Hồng Liệt vẫn không yên lòng, quyết định tự mình đến mời vợ con về. Đường đường là một vương gia lại khép nép đến chỉ mong người vợ mà mình cung phụng như bồ tát suốt mười tám năm hồi tâm chuyển ý, chuyện này trong mắt đám tướng lĩnh nước Kim thì chỉ như phân chó, tuy nhiên không ai dám nói ra.
Nhưng mà, Hoàng Nhan Hồng Liệt biết, ông ta không thể có được người phụ nữ kia, có lẽ khắc tinh của cả cuộc đời ông ta chính là bà ấy. Cho nên khi ông ta thấy Bao Tích Nhược và Dương Thiết Tâm cùng nhau xuất hiện trước mặt ông ta thì cũng không hề tức giận mà là bình tĩnh hòa nhã vươn tay về phía Bao Tích Nhược: “Tích Nhược, trở về bên cạnh ta đi, nàng xem, Khang Nhi cũng đã trở về.”
Giống hệt như Âu Dương Khắc đã đoán, Bao Tích Nhược thà chết không theo hơn nữa còn rút dao găm muốn ám sát Hoàng Nhan Hồng Liệt, cùng chết dưới mưa tên với Dương Thiết Tâm.
Nhưng hắn không đoán được là Dương Khang thấy cha mẹ chết thảm thì cũng rút mũi kiếm đánh về phía Hoàng Nhan Hồng Liệt.
Hoàng Nhan Hồng Liệt bị Bao Tích Nhược đâm trúng ngực, tuy có áo giáo bảo vệ nên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng hiển nhiên là vô cùng thương tâm, ôm ngực không nói nên lời, lúc này Dương Khang đâm một kiếm thức hai, lại một lần nữa đâm trúng ngực.
Âu Dương Khắc vội vàng ngăn cản Dương Khang, trong quá trình chiến đấu, Dương Khang giống như phát điên sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Âu Dương Khắc không thể không dốc hết sức để chống dỡ. Không quá mấy hiểm, Dương Khang bị quạt sắt của Âu Dương Khắc đánh trúng phun ra một ngụm máu tươi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ở trên ngựa hô to: “Dừng tay!”
Lúc này Dương Khang ôm thi thể chỉ cha mẹ hết lên với Hoàng Nhan Hồng Liệt: “Ngươi giết ta đi ! !”
“Khang Nhi...” Hoàng Nhan Hồng Liệt muốn nói cái gì nhưng chung quy cũng không nói thành lời, quay đầu nói với Âu Dương Khắc: “Thu binh đi. Còn nữa, ai cho phép ngươi nặng tay với Khang Nhi như vậy hả?”
Giờ phút này Âu Dương Khắc càng thêm hối hận vì quản chuyện nhà người ta, đành phải mệt mỏi nói: “Vương gia.... Hắn muốn giết người....”
“Cho dù Khang Nhi muốn giết ta thì các ngươi cũng không được đụng đến một sợi lông của hắn!”
Âu Dương Khắc ngơ ngác đứng tại chỗ, A Tử ở bên cạnh nhìn thật lâu, lúc này lại đi qua vỗ vỗ bả vai hắn, dựa sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Ca ca, có phải là huynh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với Dương Khang hay không? Huynh lặng lẽ giết hắn, tự mình nhận lão già ngốc kia làm cha nuôi chẳng phải là tốt rồi sao?”
“Không nên nói lung tung, đi thôi!” Sắc mặt Âu Dương Khắc hơi khó coi, vung roi đuổi theo đội ngũ phía trước.
A Tử nhìn dáng vẻ tức giận của Âu Dương Khắc, cười ha ha. Rốt cuộc này cũng bắt đúng được điểm yếu của người ca ca này rồi, thì ra không phải là nữ nhân mà là phụ thân.