Abo - Lãnh Gì Thì Cũng Lên Giường!

Chương 8: Chương 8: Có vay có trả




Trần tộc, Lý tộc, Phạm tộc, ba gia Tộc lớn nhất tại Tây Đảo này, hợp chung lại và đứng sau cùng không ai khác chính là Trần tộc, Chính phủ chỉ là bù nhìn, xây dựng nên cũng từ Trần tộc này mà ra, thâu tóm hầu hết trong ngoài quân đội và luật lệ.

Lại nữa,

Cả một Trần tộc như thế mà khan người tới nỗi chỉ còn mỗi một mình Trần Phong, cũng chính là Alpha duy nhất kế thừa và quản lý cả dòng tộc.

Đừng nói là gặp mặt nói chuyện, ngay cả mặt mũi thế nào, cũng chưa mấy người thấy qua.

Như thế, Trần Phong chỉ vì một chuyện tìm người mà lại ra mặt, khiến mấy tên vệ sĩ đứng êm ru thẳng tưng hai bên không dám cả nhúc nhích.

- ------------

Trong một khu biệt thự bình thường nhất đối với Trần Tộc, nhưng cũng đã đủ để dọa cho Lý Phiên vừa bị kéo tới đã ăn một phen hốt hoảng ra mặt.

Quá đẹp!

Bày trí kiểu cách tân mang nửa phong cách của Tây phương, lại kết hợp chút gì đó rất gần gũi, liếc qua cũng thấy được có bao nhiêu đắt đỏ xa xỉ.

Kia, cả một giá nến trang trí thôi mà cũng như được nạm vàng!

Lý Phiên nuốt đến khan cả nước bọt, vừa sợ hãi vừa cao hứng, thôi thì nếu có bị rape tại nơi này cũng coi như không quá thiệt thòi đi?

- -------

Lý Phiên gần như bị dúi đến trước mặt một người, vốn dĩ bản thân cũng là một người rất lạc quan, cho đến khi vừa bắt gặp sắc mặt lạnh như băng kia phóng đến, khí tức Alpha tỏa ra quá mạnh, ép đôi chân Lý Phiên đứng còn không vững, bất giác trong đầu không khỏi hô lên một tiếng < xong đời>

Trần Phong ngồi trên ghế cách đó khoảng hai mét, đôi mắt màu hổ phách nâu soi tới đâu, Lý Phiên nghĩ rằng mình vừa bị cháy đồ đến đó.

Lấy hết can đảm liếc lên một phát,

Rồi lại liếc lên một phát nữa!

Quen quá...

Quá quen luôn!

Sao cái tên Alpha trước mặt này... lại giống hệt như cái tên Alpha mà Gia Khánh đem về hôm ấy vậy?!

Lý Phiên mắt nhìn xuống mũi giày một đường thẳng tắp.

Không phải chứ? Hay là cái tên Gia Vũ ngu ngốc ấy sau mười mấy năm kìm nén liền bộc phát thú tính “cưỡi” dưa người ta đến gãy rồi? nên họ mới trả thù thế này?

- Nói!

- Mục đích của ngươi?!

Giọng nói vô cùng nặng, từng từ cũng như được đeo đá vào rồi mới ném ra, khiến trong đầu Lý Phiên đang còn tính toán nói dối bỗng như bị loạn thành một đoàn:

- Cái này....cái này....

- Nếu như bạn tôi lỡ làm anh bị thương ở đâu, tôi xin chữa trị miễn phí cho anh đến khi nào khỏi thì thôi!

- Còn như là, thực sự là không phải cố tình đâu!

Hỏi một đằng, lại nhận được câu trả lời chẳng đầu chẳng cuối, Trần Phong đương nhiên không hài lòng,

Đôi chân dài vừa bật dậy khỏi ghế, hai tên vệ sĩ hai bên Lý Phiên lập tức tóm chặt lấy hai cánh tay cậu, một ly cũng không sai lệch.

Đôi mắt màu hổ phách sâu không thấy đáy, sóng mũi thở ra cũng toàn là hương men lạnh ngắt, theo khóe môi bật ra:

- Nói.

- Hoặc là – không cần lưỡi nữa.

- ???!!!!

Trời đất!

Nếu không phải hai cánh tay đã bị tóm chắc, Lý Phiên thiếu chút thì ngã ra đất.

- Này này...

- Này... thực sự chỉ là hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm thôi!

Trần Phong rút bên cạnh sườn một con dao nhỏ sáng loáng, ép mặt dao lên má Lý Phiên:

- Phế hai tay trước. Rồi cắt lưỡi.

- Hả???!!!!!

Trần Phong kéo một khóe môi lên.

- Đưa đi!

Lý Phiên vội vàng lắc đầu tới gãy cổ, ra sức giãy dụa:

- Đừng đưa đừng đưa!

- Tôi nói!

- Cái gì tôi cũng nói!

Trần Phong có một chút hài lòng, ra hiệu để cho hai tên vệ sĩ gần như “ thả” người rơi xuống chiếc ghế gần đó.

Lý Phiên mặt cúi gằm gằm nửa câu cũng không dám giữ lại,

Trần Phong càng nghe, đôi mày càng chau lại thành đường chặt chẽ.

Như vậy, tên trước mặt và cả Omega đó đều không biết cậu chính là Trần tổng?

Lại càng coi như việc làm tình kia chỉ là bất đắc dĩ mà thôi?

Là do chính mình đang đi kiểm tra lại tình hình ở các quán bar, thấy một tên nhóc quá đáng nghi nên mới bước theo muốn tóm gọn, không ngờ lại ra cái chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến vô lý như vậy?!

Lý Phiên kể xong một lượt, mãi mà vẫn không thấy Trần Phong nói tiếng nào,

Cựa cựa người:

- Alpha đại ca, Gia Vũ tên đó nhìn thì già thế thôi chứ quả thật là lần đầu, kinh nghiệm không có lại còn ngu, nên... nếu như mà làm Alpha đại ca đây thấy khó chịu, thì anh cứ coi như là giúp đỡ Omega gặp nạn đi.

- Còn, còn nếu như anh vẫn cảm thấy chưa đủ, tôi sẽ bắt hắn bồi thường.

Trần Phong kéo đôi mắt lại phía Lý Phiên, lạnh nhạt:

- Bồi thường?

- Đúng đúng đúng! Hắn ta như vậy thôi chứ cũng có khá tiền, nhất định sẽ bồi thường đầy đủ!

- Nếu như ngươi dám nói dối, ta đảm bảo ngươi chết sẽ rất khó coi.

Lý Phiên tái mặt:

- Nào dám. Alpha đại ca, ít nhiều gì tôi cũng còn biết được huy hiệu ở đây chẳng phải của Trần Tộc hay sao?

Trần Phong cười nửa miệng:

- Được. Vậy thì ta chờ hắn bồi thường.

Lý Phiên mãi mới lại gom được chút can đảm, đánh liều, hỏi:

- Nhưng mà.. đại ca. Ít nhất anh cũng phải cho tôi biết tên chứ?!

- Trần – Phong.

- Cái... cái gì.. gì Phong?

Trần Phong trước con mắt trợn tròn của Lý Phiên, đương nhiên không trả lời lại, cười mỉa:

- Không phải ngươi có gan chính tay tiêm cho ta một mũi thuốc kích tình liều cao sao?

- Sao vừa nghe đến tên lại đã liền sợ hãi như vậy?

Lý Phiên á khẩu không nói được lời nào.

Trần Phong búng tay một cái, một kẻ tiến đến gần, cúi người chờ lệnh.

Trong đôi mắt màu hổ phách đó, “ nhã ý” đều là lửa.

- Mang thuốc đến đây.

Lý Phiên hết hồn còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ trong thoáng chốc một kẻ trước mặt đã giơ tới một ống kim tiêm.

- Cái này.. này... là cái gì?!!!!

Trần Phong không nặng không nhẹ, chậm rãi từng từ:

- Ta là người có vay có trả.

- ???!!!!

- Thế nào?

- Tự mình tiêm hết ống thuốc đó, rồi rời khỏi đây.

- Hoặc: ta sẽ nhờ vài Alpha khác tiêm giúp ngươi, nhân tiện chơi đùa cùng ngươi thỏa thích một phen?

Lý Phiên nhìn nhìn ống thuốc trước mặt.

Tưởng gì!. Chuyện nhỏ!.

Ta chính là Omega vẫn còn đang cắm ống ức chế bí mật, một mũi này cùng lắm cũng chỉ khiến cơ thể nổi lên chút khó chịu hoặc phản tác dụng quá liều dẫn đến chảy máu cam mà thôi! Nhiều nhất cũng chỉ nằm nghỉ hai ngày là hết chuyện!

Phập.

Mũi kim đâm sâu vào tới da thịt, dòng thuốc lạnh ngắt truyền tới.

Trần Phong quả thực phất tay, hai tên vệ sĩ lập tức rời khỏi, đứng sang hai bên nhường đường.

Lý Phiên vừa xoay người muốn bước, liền đã bị tóm chặt lấy từ đằng sau.

Trên tuyến thể sau gáy, chiếc ống ức chế một mảnh bị bóp chặt, mũi dao lạnh xoạt qua một đường nhỏ, máu hai ba giọt rơi xuống cổ áo.

Phốc,

Kẻ vệ sĩ thành thục rút một đường, ống ức chế lập tức nằm gọn trong tay.

Lý Phiên thêm một lần gần ngất:

- Ngươi... các ngươi... làm sao mà biết?

Làm sao... biết ta là Omega! Còn nữa! Làm sao mà biết ống ức chế ta giấu ngay trong tuyến thế??!!!!

Một ngàn câu hỏi muốn bật ra, lắp bắp rụng rời!

Trần Phong lại chỉ gõ nhịp tay, bình thản:

- Đừng quên ta là ai?!

- Còn nữa, nếu ngươi không mau chóng đi tìm Alpha, e rằng bộ dáng của một Omega phát tình quằn quại giữa đường sẽ không dễ nhìn đâu.

- ???!!!!!!!!

Lý Phiên đến hoảng cũng không còn thời gian mà hoảng nữa!

Giật mình co chân chạy!

Trong lòng chửi một trăm, một nghìn lần!

Tên Trần Phong chết tiệt!

Không đúng, là tên Gia Khánh chết tiệt! Nếu không vì tên nhóc ngu ngốc ấy, nào ta phải chịu khổ sở như ngày hôm nay!

Vác cái gì về không vác!

Lại vác đúng một tên Tổng tài ác nhất Tây Đảo!

- ---------

Bắt vội chiếc taxi, cả người Lý Phiên chao đảo, trong đầu chỉ còn lại hai từ, Gia Khánh.

Tìm kiếm hắn, mùi lá non.

Bắt tên nhóc chết tiệt đó phải chịu trách nhiệm!

Đúng vậy!

Cưỡi gãy dưa của hắn!

Hiếp chết hắn!

- ----------

Lý Phiên vừa rời đi, một kẻ cúi đầu hỏi nhỏ:

- Trần tổng, có cần cho người theo dõi không?

- Không cần, vậy là đủ.

Trần Phong vuốt lại vạt áo. Cứ coi đó như bài học nhỏ cho hắn. Để hắn nhớ rằng, không có bất cứ một kẻ nào dám đem ta ra mà đùa giỡn, dù chỉ là vô tình cũng không được!

- Người ta cần, Gia - Vũ.

Hai kẻ đứng sau quay sang nhìn nhau, như đồng thanh hô lên cùng một loạt:

- Đã hiểu, thưa Trần tổng.

Sải từng bước chân dài, Trần Phong hít một hơi men rượu của chính mình.

Rượu trầm hương.

Rất ngọt, cũng rất thơm.

Dừng bước chân, Trần Phong hiếm khi nào dặn dò tỉ mỉ như vậy:

- Đưa hắn danh thiếp của ta. Tối nay dẫn hắn đến biệt thự K. L

- Nhớ, không được làm thương người.

- Vâng!

- ----------

Trên bàn trà, ở một tòa biệt thự khác,

Bà Lý Loan thở dài một hơi, nói với người quản gia già:

- Ngươi xem, nếu cứ thế này, có phải chúng ta nên tìm một Omega mang thai hộ không?. Bí mật một chút là được, cũng không lo xấu mặt.

Người quản gia già cười thành tiếng:

- Định mệnh khi đã tìm tới rồi, có tránh cũng không được.

Bà Lý Loan không khỏi buồn rầu:

- Định mệnh trước giờ chỉ là lời đồn thổi mà thôi.

- Cái ấy, vẫn còn chưa biết được.

- Ngươi có ý gì?

Người quản gia vui vẻ:

- Phu nhân, hôm nay, Trần Tổng tự mình chọn quần áo, nghe người hầu phòng nói, là đã thay ra thay vào hơn mười bộ.

- ???!!!

Bà Lý Loan tưởng mình vừa nghe nhầm!

Nếu mà để cho ai thấy được bộ dạng của Trần Phong mà đứng soi gương quay ngang quay ngửa ngắm quần áo. Có lẽ... kẻ đó sẽ nghĩ là mắt mình mọc lệch rồi!

- Kìa, phu nhân, phu nhân,

- Người rót trà... tràn hết ly rồi.

- ???!!!

Bà Lý Loan khóe miệng giật giật. Vẫn không thể tin tai mình vừa nghe thấy điều gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.