Lý Phiên thực ngồi như đống lửa, đáng lý giờ này thì Gia Vũ đã phải lết bông cúc tàn tới tận nhà mình vấn tội, chứ sao lại bình an như thế cũng xong?. Gia Khánh cũng đã búng tay cái tách nói rằng Gia Vũ thực sự cũng không hỏi tới một câu luôn!
Không ổn không ổn, thà là đến đó chừa đầu ra ăn đập trước, còn hơn để đến lúc nước sôi lên rồi mới nhúng tay vào, ắt là bỏng đến rục xương!
Nghĩ nghĩ, liền kéo theo cái hộp thuốc bên người, lao xe đến, trên đường đi còn không quên mua một hộp bánh mặn nhân trứng muối mà Gia Vũ thích ăn nhất.
- ------------
Nhà Gia Vũ,
Gia Vũ thực sự có hơi tàn thật, mà xét cho đến cùng không tàn thì cũng không xong. Cái eo đã đỡ đau nhức, nhưng chỗ nào đó lần đầu đã hoạt động quá độ, rách rưới cũng là điều dễ hiểu.
Gia Vũ đứng dậy một chút thì thấy quả thực dáng đi vạn phần bất ổn, nên quyết định xử lý mọi việc tại nhà luôn.
Cụ thể thì khi Lý Phiên bước qua cánh cửa phòng, đã thấy Gia Vũ chống tay dựa lên chiếc bàn nhỏ đặt Laptop ngay tại giường.
Gia Vũ thấy người đến thì mặt không biểu tình gì, ngoảnh ra hai giây rồi lại cắm mặt vào cái máy tính.
Lý Phiên nuốt một ngụm nước bọt to, vừa cười vừa mếu tiến tới.
Gia Vũ có võ, là một loại võ truyền thống của gốc rễ Việt Nam cổ xưa gì gì đó. Tóm lại thì nếu muốn đánh cho cậu nằm viện ba ngày thì chính là ba ngày không hơn không kém.
- Ai nha!. Gia Vũ của chúng ta thật có tinh thần.
- .....
- Xem xem, tôi mang cái gì đến đây?
Gia Vũ hơi ngẩng mặt lên, thấy hộp bánh mặn yêu thích của mình liền chuẩn xác được việc phát sinh hôm trước chính là có chủ mưu sẵn chứ chẳng phải ngẫu nhiên gì, gõ nốt vài chữ dặn dò thư ký xong, gập máy tính cất sang một bên, nhìn Lý Phiên:
- Cho cậu 2 phút để giải thích.
- .....
Lý Phiên nịnh nọt ngồi xuống bên giường, gỡ bánh ra khỏi hộp:
- Cái này cũng tốt cho tiêu hóa nữa,
- Một lát tôi sẽ làm súp rau xanh, hay là cậu muốn ăn chút gì đó mặn?
Gia Vũ khoanh tay lại:
- Còn một phút.
- ???!!!
Lý Phiên chưa kịp há mồm ra nói thì Gia Khánh ở đâu đã nghe thấy súp rau xanh liền như gió mà tạt thẳng vào phòng, từ sau đu lấy cổ Lý Phiên kéo lắc:
- Ôi!. Có thật một lát anh Lý Phiên sẽ ở lại nấu ăn không?
- Anh Gia Vũ bị dập mông không nấu nướng được khiến em khổ quá!
- ???!!!
Lý Phiên chật vật gỡ tay Gia Khánh ra khỏi người mình:
- Còn lắc nữa có tin tôi đập cậu luôn không?!
Gia Khánh ủy khuất nhưng cũng không dám nháo nữa:
- Hôm trước ngủ chung anh còn ôm em chặt thế mà hôm nay đã trở mặt rồi!
- Cậu! Cút ra ngoài kia.
- Không cút!. Đây là nhà em mà?!
Gia Vũ bị một màn này khiến cho chán ghét không thôi, gõ gõ lên mặt bàn:
- Lý Phiên, cậu còn chưa nói?!
Lý Phiên hít một hơi dài, nói dối không chớp mắt:
- Tôi đã tiêm cho cậu thuốc ức chế nhưng cơ thể cậu lại không tiếp nhận, tôi cũng đâu còn cách nào khác, thấy cậu như vậy tôi đau lòng chết đi được!
Gia Vũ suýt thì ói, xua xua tay:
- Thôi thôi thôi. Tấm lòng cậu thế nào tôi đều biết cả. Giờ thì nói cho rõ đi. Anh ta là ai?
Gia Khánh vừa kéo được cái bánh về phía mình gặm được một miếng liền tạp vô:
- Ý, hai anh đang nói đến chuyện trung hòa Phermone đó hả?!
Gia Vũ nhíu mày:
- Em biết sao?
- Đương nhiên là biết!
- Anh ta... ư... ư....
Lý Phiên vội vàng ấn cả cái bánh dở vào miệng Gia Khánh, nói nhanh:
- Anh ta là người trong đội hỗ trợ của Chính Phủ. Vì tình huống lúc đó thực sự quá khẩn cấp, chỉ đành thiệt thòi cậu.
Gia Vũ gật đầu, lấy một chiếc bánh đưa lên miệng, bình thản ăn.
- Ừm, đã biết.
Lý Phiên trố tròn cả mắt, nghĩ bụng: không lẽ đợi ăn xong có sức mới đánh mình sao?
Thế nhưng Gia Vũ ăn hết một cái lại ăn thêm cái nữa rồi bảo:
- Lát cậu nấu súp rau xanh đi,
Gia Vũ nghĩ thêm, liền bổ sung:
- Còn nữa, lấy giúp tôi thuốc tránh thai.
- ???!!!!!
- ---------------
Đội cứu hộ khẩn cấp do Chính phủ thành lập nhằm hỗ trợ các Omega ĐÃ rơi vào kỳ phát tình, lúc này thuốc ức chế không còn tác dụng. Các Omega bắt buộc phải có Alpha để giải tỏa về mặt sinh lý.
Trai bao là Alpha thường chiều khách và đẹp trai hơn rất nhiều nhưng lại quá khan hiếm và đắt đỏ. Các Omega bình thường, khó có khả năng chi trả.
Do đó, Chính phủ tập hợp các Alpha tình nguyện ở khắp Tây Đảo, Các Alpha này đều không để lại tên tuổi hoặc bất cứ một manh mối nào, thậm chí là đến khuôn mặt cũng thường được bịt kín.
Họ có hiểu biết rất rõ về sức khỏe, sinh lý của Omega, và đương nhiên là cả việc ngừa thai cũng chính là nguyên tắc tối thiểu.
Thế nhưng Gia Vũ vẫn không yên tâm.
Việc hôm trước quá điên dại, nằm ngoài tầm tưởng tượng và kiểm soát của cậu, Alpha kia rõ ràng là không mang bao, trần trụi mà làm, kết cũng đã mở rất nhiều lần, an toàn vẫn là trên hết.
- -------
Lý Phiên ngạc nhiên quá, không ngờ không bị Gia Vũ xử thịt mà còn làm như chẳng sao cả luôn, làm dấu ok rồi lủi ra khỏi phòng.
Làm với “ hàng thật “ thực sự thích đến như vậy sao?
Hay là, lần sau không tự xử nữa, mà sẽ gọi trai bao thử xem?
Còn làm tới mức đứng cũng không đứng nổi nữa?
Gia Khánh đã từ đâu choàng tới, ở bên tai mà lại thì thầm thì thầm:
- Anh đang nghĩ muốn thử với Alpha đúng không?
- Em rất sẵn lòng nha!
- Của em lại còn rất lớn luôn, anh nhìn thử không?
- .....!!!
Lý Phiên giật cả mình, trơ mắt. Tên nhóc này vì sao lại biết mình nghĩ cái gì?
Đoán bừa sao?
Gia Khánh bị hất tay ra liền hục hặc:
- Anh đừng có nghĩ tới Alpha khác. Em ghen đấy!
- ???!!!!!
- Em đã quyết định rồi. Em sẽ chính thức chấm anh làm “ vợ “.
- ????!!!!!
Lý Phiên vừa lôi thuốc ra khỏi hộp y tế mang theo, vừa oán thán. Kiếp trước ăn ở quả là không tốt. Kiếp này gặp nạn nguyên cục 75 kg.
- ---------
Nhìn Gia Vũ nuốt xuống vài viên thuốc,
Lý Phiên cũng đỡ nguyên cả tảng đá nặng trong lòng, đương nhiên chẳng ai muốn có thai với Alpha chịch một đêm cả, nếu là cậu cậu cũng không muốn!
Gia Vũ uống xong, ăn một tô súp ấm bụng rồi mới bắt đầu lạnh giọng:
- Sau này, đừng tự tiện như vậy nữa.
- Với lại sắp xếp một chút, sáng mai tôi sẽ qua bệnh viện đặt lại ống ức chế.
Lý Phiên biết kiếp nạn thế là đã qua, liền thở phào:
- Được được được.. Sau này sẽ hỏi ý cậu trước.!
- Ống ức chế cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần cậu tới ký tên liền có thể đặt.
Gia Vũ như thế nào còn đẩy qua một chiếc hộp nhỏ:
- Cái này cho cậu.
Lý Phiên giật mình mở ra,
Là một viên đá ngọc bích màu xanh cực kỳ cực kỳ đẹp!
Có nói tham thì tham. Chứ mà thực sự Lý Phiên cậu thích nhất trên đời này chính là tiền!
Lý Phiên sướng tới nở hoa trên mặt, nâng niu viên ngọc trong tay ngắm nghía suýt xoa.
- Oao. Ngày xưa lén đem cơm chia nửa cho cậu, quả là sáng suốt nha!
- Thấy tôi không? Đầu tư có lời từ bé!
Gia Vũ buồn cười:
- Cảm ơn.
- -------
Tình bạn đẹp nhất là khi hiểu nhau đến không cần phải nói ra trên miệng.
Dẫu là bóng lưng kia vừa ôm viên ngọc quý rời đi khỏi có bao nhiêu phần chướng mắt, nhưng những việc Lý Phiên làm, đều là vì chính bản thân cậu đây.
Gia Vũ mỉm cười nhẹ một cái.
Với lại, quả thực việc làm tình kia, thực sự tốt. Ngoài cái mông còn đau nhức ra, cả cơ thể tới từng tế bào đều sảng khoái tới tươi tỉnh, tinh thần làm việc cũng trôi chảy không hề có chút nào vướng mắc.
Y như một cái cây khô héo lâu ngày được tưới tràn những bọt nước mát dịu.
Đến cả những cơn ho mệt hay những cơn sốt dằn vặt gần đây, cũng tự dưng tan đi hết.
Gia Vũ suy tư một chút, vẻ mặt cao lãnh ngày thường giờ đây vương chút mềm yếu của bản chất Omega.
Không biết, kẻ Alpha đó sau khi tỉnh lại, liệu còn nhớ chút gì hay không?
Nói thế nào, đối với cậu đó cũng là lần đầu tiên.
Men rượu kia... quá nồng, lại quá ngọt ngào.
- -------
Lý Phiên đặt cả viên ngọc xanh biếc vào hộp cất cho thật cẩn thận mà lái xe, vừa đi vừa huýt sáo.
Nhưng mà nạn không ở chỗ Gia Vũ mà tới, mà nạn lại ở chỗ khác mọc ra.
Xe vừa đỗ tới cửa nhà liền bị dọa chết!
Ngón chân chưa kịp chạm nhón tới mặt đất đã bị hai tên vệ sĩ cao to tiến tới nhấc bổng,
Miệng ứ á được đến đúng câu thứ hai thì đã lại bị nhét thẳng lên xe.
Cái gì vậy?!
Này là bị bắt cóc?
Này là sắp bị rape chết?!
Hay cướp của giết người?!
Lý Phiên còn chưa kịp phân tích tình huống, chiếc xe đời mới che kín rèm đã lao đi vun vút được cả đoạn đường!
Ngồi trên xe, Lý Phiên không rét mà run, nhìn hai bên hai kẻ cao hơn mình cả gang tay, nép mình chèn vô giữa, nguyên dọc đường cậy hàm không nói được lời nào.
Phải không?!
Mình gần đây cũng không tiêm chọc bị thương ai, cũng không phẫu thuật chết người?! Cũng không bỏ quên dao kéo gì trong bụng bệnh nhân?!
Chỉ là nhầm thuốc khiến một kẻ rụng hết tóc mà thôi?!
Làm sao lại gây thù chuốc oán rồi?!
Trong lòng, loạn thành một mớ!