[Abo Hệ Liệt] – Đinh

Chương 1: Chương 1: Tự lập




Mùa hè là quãng thời gian ăn bám của những sinh vật lười đến cùng cực. Mà đã lười biếng ở nhà thì thường sẽ sinh sự gây chuyện với nhau. Lão Bát không thèm ôm ấp lão Cửu nữa mà vòi vĩnh lão Nhị xay đá bào, lão Thất cảm thông mà vỗ vai lão Cửu, vì cô cũng chẳng được ôm bảo bối của mình.

Cả đám vật vờ nằm chết trong phòng máy lạnh thì cửa bị bật tung ra, lão Ngũ hào hứng phe phẩy tờ giấy, vui mừng đến quên cả oi bức, hét lớn vang vọng khắp nhà “Anh chị ơi!! Cả nhà ơi!! Điềm đậu phỏng vấn rồi!!!!”.

“Đậu rồi?! Thật là đậu rồi?!”

“Cái công ty nổi nổi chuyên tổ chức event đó hả?!”

“Thiệt sao?! Chúc mừng cưng!!!”

Lão Ngũ đáng thương bị đám anh chị và lũ cháu đè ngã ra sàn, tờ giấy cầm trên tay cũng bị cướp đi mất. Tuyến lệ hoạt động, lão Ngũ oà khóc vì bị đè muốn ngộp thở.

Lão Thất dở khóc dở cười ôm ôm anh trai, xoa xoa lưng dỗ dành “ôi ngoan ngoan, lão Ngũ giỏi quá! Tối nay chúng ta đặt bàn ở nhà hàng ăn mừng nhé!”. Lão Ngũ lau lau nước mắt, gật gật đồng ý cùng cả nhà, dẫu gì cũng lâu rồi cậu không được đi làm, thật nhớ các chương trình a…

Lão Nhị nhìn tên công ty, khẽ liếc sang lão Đại đang cười cười hưởng thụ lây niềm vui của em mình, lão Nhị huýt sáo, lão Đại nhìn qua.

Khẩu hình “cái card visit cũ”.

Lão Đại cau mày, lục trong ví vài ba cái card, thảy cho lão Nhị. Lão Nhị tìm ra được một cái card đơn giản màu đen, khẽ nhếch môi, hảo duyên phận nghen.

“Lão Ngũ, công ty của em khá là xa nhà, anh sẽ tìm một căn hộ thật tiện nghi gần công ty để em đi lại dễ hơn”, cất đống card vào ví mình, lão Nhị ngoắc ngoắc em trai.

“A? Không cần đâu anh, em ngồi xe cỡ 45 phút là đến nơi à, huống chi có thể mượn moto của lão Tứ nha”, lão Ngũ ngây ngô cười, đến ngồi vào lòng lão Nhị.

Lão Nhị nhẹ nhàng xoa tóc của lão Ngũ, lão Ngũ là Omega thuần nên chiều cao đều thua kém anh em mình, đến TaeKyo còn có vẻ cao hơn cả lão Ngũ cơ. Được cái tính tình nhu thuận, hơi nhát gan một chút, may mắn không ỷ lại vào ai cả, suốt hai mấy năm đều một mình chẳng có mối tình nào vắt nổi qua vai, lão Nhị khẽ thở dài

“Điềm ngoan, nghe lời Lee, em sẽ không thiệt thòi”. Mỗi lần xưng hô tên là cưỡng ép cấm cãi lại. Lão Ngũ tròn mắt ngạc nhiên, nhu thuận gật đầu chấp thuận. Lão Nhị cưng chiều mà vỗ về lưng lão Ngũ “vậy mới là bé ngoan”.

Tối đến, đại gia đình kéo nhau đi ăn ở nhà hàng sang trọng, tiểu Phàm ra dáng anh cả, tay dắt tiểu Phi, tay dắt bé út vào trong theo sau những người lớn. Lão Đại đi nhận chỗ, là một bàn riêng biệt trên sân thượng, vào buổi tối gió lùa mát đến thỏa mãn xua tan cái nóng mùa hè.

Buổi tiệc mừng toàn những món ngon, lão Ngũ ăn đến cả người đều cao hứng, lão Thất liền tay gắp cho vợ mình, lão Bát thì vừa chơi game vừa hé môi đón lấy con tôm lão Cửu gắp đến, lão Tứ cũng ôm bảo bối trong lòng mà cưng sủng đút những món ngon, lão Thập thì lo con gái ăn không quen. Tiểu Phàm chặn đũa của baba, hùng hổ nói “lo mà gắp thức ăn cho bố, hai đứa này con quản cho!”.

Lão Tam nín nhịn cùng lão Lục âm thầm nuốt đồ ăn cùng nước mắt, nhìn sang lão Ngũ đang ăn đến quên trời quên đất quên cả cuộc đời trong khi đối diện lão Ngũ còn ác liệt hơn… Lão Đại cùng hai Alpha của lão kèm cặp hai bên, dù mang khuôn mặt đen xì vì không được động đũa nhưng những món được đút lại là những món yêu thích của lão Đại, không cao hứng là nói dối!

Lão Lục khẽ thở dài huých nhẹ cùi chỏ lão Ngũ “này, ra ở riêng thì ráng kiếm Alpha cho mình nhé, không là ăn ngọt đến rụng hết răng rồi chết trong đơn độc đấy!”, lão Ngũ suýt phun đồ ăn ra hết… “R… Rõ rồi…”.

Ở góc nào đó trên sân thượng, lão Nhị tay ôm eo mỹ nhân ngoại quốc, tay nghe điện thoại.

“Chào, chúng ta lại gặp nhau, tôi muốn nhờ vả anh một chút, đương nhiên là có lợi cho đôi bên, tin tưởng tôi, lỗ là tôi lỗ chứ không phải anh”.

Hôm chính thức đi làm cách hôm dọn vào căn hộ mới là một tuần, lão Nhị lo ổn thỏa đâu vào đấy, chỉ chờ cuộc chia li ngày một kéo qua ngày hai này kết thúc thì mang đồ ra xe giúp em trai.

“Điềm… Điềm ơi, đi rồi nhớ giữ mình, lão Tam không thể qua bảo vệ em được…”, lão Tam nức nở ôm chặt lão Ngũ, mọi người xung quanh đã 囧

“Ôi ôi em sẽ về thăm nhà mỗi cuối tuần mà, cũng không phải sinh li tử biệt nga”, lão Ngũ cười hắc hắc vỗ vỗ lưng lão Tam, nhìn lão Tam bị lôi vào trong, nhìn gia đình mình, quán bar, cảnh vật xung quanh lần cuối rồi leo lên xe hơi lão Đại cho mượn, cùng lão Nhị đến khu căn hộ cực kì sang trọng, suýt nữa thì ngẩn tò te trước sự tiện nghi bên đây công viên bên kia siêu thị, còn có trạm xe và chỗ thuê xe đạp… Theo chân lão Nhị đi vào thang máy cực kì sang trọng, hoàn toàn câm nín khi biết mình ở tầng thực cao… 50.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.