[Abo Hệ Liệt] – Đinh

Chương 2: Chương 2: Xin chào!




Lão Ngũ vốn là đứa nhỏ thích nghi vô cùng tốt và từ chương này, sẽ không gọi là lão Ngũ nữa mà gọi là Điềm. Lão Nhị giúp em trai mang đồ vào xong, phụ dọn dẹp này nọ xong, dặn dò kĩ càng xong thì ôm chặt em trai, khẽ than thở “dẫu gì cũng là Omega, nếu được thì ráng kiếm Alpha cho mình, đây là cơ hội tốt để em kết thân và mở rộng quan hệ, cố gắng lên bé con”.

Vẫy tay tạm biệt lão Nhị, ló đầu ra khỏi cửa chờ thang máy kia hoàn toàn đóng lại, cậu mới quyến luyến trở vào phòng. Cậu đi lanh quanh xem rõ hơn về căn hộ. Phòng khách với thảm lông dày phủ kín sàn nhà, mỗi tháng phải nhờ người đến dọn vệ sinh rồi nhỉ? Sofa rất là êm, ban công có tầm nhìn rất tuyệt, những chậu cây trồng sẵn rất xanh, Điềm nhủ thầm có lẽ nên nuôi một con mèo ú nụ cho vui nhà vui cửa. Phòng bếp đủ tiện nghi, cậu có thể làm bánh, nướng BBQ, lại có quầy pha chế như ở quán bar, mở tủ lạnh ra thì thấy nguyên liệu đủ cho cả tuần, mắt cậu sẽ đỏ lên, sụt sịt cái mũi, cậu thầm cảm kích lão Nhị lo lắng cho mình (mà không biết rằng bản thân đang bị bán đi).

Phòng ngủ cũng lót thảm lông, đầu giường là kệ sách với những cuốn sách quen thuộc của cậu, trên giường còn có con gấu bông cậu hay ôm, gối đầu, gối kê chân…v…v… Tiểu Điềm lao vào phòng tắm mà xem, bồn tắm, bồn đứng, bệ rửa tay sạch sẽ, mùi hoa lài thoang thoảng, những chai dầu tắm, sữa tắm nhãn mác quen thuộc.

Tiểu Điềm hoàn toàn bật khóc nức nở.

Khóc đến mệt nhoài, cậu quyết định xốc lại tinh thần, dẫu gì cũng đã sống một mình thì phải mạnh mẽ! Cậu xắn tay áo lên, lục trong Vali cái tạp dề gấu Pooh màu vàng, đi vào bếp để làm bánh mang qua thăm hỏi hàng xóm, kết giao bè bạn.

Tiểu Điềm chưa bao giờ tự đắc vì tay nghề nấu ăn của cậu do lão Đại dạy nên, cậu hưởng thụ điều đó, thích gì nấu đấy, chẳng cần tốn tiền mua đồ ăn. Mẻ bánh thơm lừng ra lò, cậu đựng trong những cái túi nhỏ xinh xắn. Tháo tạp dề, mang dép kẹp, tiểu Điềm ghé qua những căn hộ chung quanh.

Phòng cậu là 505, sát bên là 507 và 503, đối diện là 506. Trên tay có nhiều hơn 3 túi bánh, cậu hào phóng mà đi hết cái hành lang có bảy hộ riêng biệt.

Hộ đầu tiên 501, bà lão hoà nhã cười nhẹ chào hỏi và nhận bánh. Hộ thứ nhì 502, đôi vợ chồng trẻ, cặp song sinh Beta nhận bánh và tặng cậu lại hũ kẹo dẻo. Hộ thứ ba 503, một cô gái Châu Âu, mang mùi hương của hoa hồng khiến tiểu Điềm hơi đỏ mặt, cô bé đang trong thời kỳ phát tình… Tặng bánh rồi vội rời đi với nụ cười ám muội sau lưng, may quá, tiểu Điềm vừa qua thời kì phát tình rồi. Hộ thứ tư, hộ thứ sáu và cuối cùng là hộ thứ bảy 507. Gõ cửa đến mai cũng chẳng ai ra mở, cậu dứt khoát treo giỏ bánh nhỏ ở nắm cửa, với mẩu giấy note màu xanh “xin chào! Tôi vừa chuyển đến hộ 505, xin giúp đỡ lẫn nhau!”.

Mệt mỏi cả một ngày, cậu tự thưởng cho mình bằng cách ngâm cả cơ thể trong bồn tắm lớn với dược liệu mà lão Thất nhét vào túi cậu trước lúc đi, cô nói dược liệu này giúp thư giãn, lại giúp bảo dưỡng mùi hương và da dẻ của Omega. Ngâm đến khi nước lạnh đi, tiểu Điềm quyến luyến đứng lên lau người.

Buộc chặt áo ngủ rộng thùng thình, cậu không có thói quen mặc quần dài đâu.

Pha sữa ấm trước khi ngủ, có tiếng chuông cửa vang lên. 23 giờ tối, ai có thể đến thăm lúc này? Tiểu Điềm chưa kịp mở cửa thì dưới khe đã luồn qua mảnh giấy nhỏ với note đáp lời “xin chào, hàng xóm mới, ngủ ngon”.

Mang khuôn mặt 囧 nhặt mảnh giấy lên, tiểu Điềm đã nghĩ, hẳn là chủ căn hộ 507 nhỉ? Tại sao có thể… Bấm chuông rồi mới đưa giấy như này, chẳng phải phá chuông cửa sao?! Vừa lầm bầm vừa dán tờ giấy lên tủ lạnh, giữa những tấm hình chụp cùng gia đình, bạn bè, thắng cảnh, những dòng nhắn cũ ố vàng..v..v..

Nằm trên cái ghế nệm ở ngoài ban công, vừa ngắm sao vừa uống sữa, cái thói quen này từng bị cậu bỏ đi chỉ vì lão Nhị và lão Thất hay lên cơn mà chiếm lấy ban công đứng hút thuốc, hiện tại có thể thực hiện thói quen rồi.

Có một sự gọi là niềm vui chưa được bao lâu, mùi thuốc lá quen thuộc bay sang khiến cậu hắt hơi liên tục.

“Ồ? Bên kia chưa ngủ sao?”, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm, vô cùng nam tính.

“A… Chưa, xin chào, anh là chủ hộ 507?”, nhà bên kia không bật đèn ban công nên dù có cố sức nhìn, tiểu Điềm đáng thương vẫn chỉ thấy cái người đen thui mà không nhìn rõ mặt, trong khi họ thì nhìn rõ cậu nha! Đèn ban công màu vàng đang bao lấy cậu kia kìa!! Không công bằng!!!

“Ừ, chào em, không chịu được mùi khói thì đi ngủ đi”, đây là đuổi khéo.

“Ách, em cũng tính đi ngủ đây…”, lần thứ hai 囧, tiểu Điềm vẫy tay tạm biệt, trước khi đóng cửa ban công, cậu đã nghe giọng của người kia vọng đến “ngủ ngon, cảm ơn những cái bánh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.