[Abo] Thức Thời

Chương 12: Chương 12: Nguyên nhân tiền bạc là vạn ác




Sau khi Thời Niên tựu trường lại lấy nhiệt tình cực lớn ném vào học tập, mặc dù chuyên ngành đào tạo là chuyên gia ủ rượu, nhưng mục tiêu của Thời Niên lại không phải đi làm một chuyên gia ủ rượu, dù sao trong nước chuyên gia ủ rượu đãi ngộ phổ biến, hơn nữa nơi trồng nho đều là vùng vô cùng xa xôi, nghĩa là có kiếm nhiều tiền cũng không có chỗ để tiêu, lại nói tương đối thực tế một chút chính là khoa rượu vang trong nước sau khi tốt nghiệp đến hãng rượu phổ thông, người ta coi bạn thành người lao động khỏe mạnh, đến những trang trại rượu xin việc người ta lại chê bạn không có du học nước ngoài, bạn chưa đi Pháp, dù sao cũng phải đi Ý chứ? Dầu gì cũng phải ở Châu Úc rửa thùng rượu mấy năm mới được.

Nhưng Thời Niên không có tiền ra nước ngoài, cậu cũng không có thời gian ra nước ngoài, cậu muốn ở lại trong nước, ở lại quê nhà của cậu Giang Châu, sống bình an.

Cậu đặt mục tiêu cho mình là khi một giảng viên đào tạo rượu vang hoặc là đi thi bằng sommerlier*, vậy thì cậu có thể tìm được một công việc tốt, có một thu nhập ổn định, cũng không cần nữa rửa thùng rượu nữa.

*sommerlier: chuyên gia thử nếm và phục vụ rượu vang, là người có vai trò “chuẩn hóa” quy trình chọn lựa, phục vụ rượu và định hướng gu thưởng thức rượu vang cho khách hàng

Cậu muốn trước tiên thi WSET* cấp ba, tiền đăng ký mấy ngàn tệ, cậu thấy hơi khó.

*Viết tắt của Wine & Spirit Education Trust, là chứng chỉ trong lĩnh vực rượu vang và rượu mạnh dành cho người yêu rượu và có mong muốn trở thành sommelier. Thường được coi là một trong những khóa học hàng đầu thế giới về giáo dục rượu, chương trình có 4 level

Lão đại trong ký túc xá không giống Thời Niên, Thời Niên ban đầu vào khoa rượu vang thuần túy là vì số điểm, mà lão đại chính là trong nhà làm cái này, nhà có mỏ chờ cậu ta thừa kế, lão đại kiến thức rộng, nói thẳng: “Sau cải cách thi cấp ba cũng không có ý nghĩa, đều là đầy phố, cậu lại là người Giang Châu, bằng cấp ba ở Giang Châu không mười ngàn cũng chín ngàn, bây giờ một năm phát bằng ít nhất 3500 người, cậu đi thi cái này có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa chúng ta học công nghệ rượu vang, mặc dù không giống người ta cho lắm, nhưng thật ra là không có background, cậu thi bằng cấp ba tiếng Trung không có ý nghĩa gì lớn, thi bằng cấp ba tiếng Anh, không bằng cậu trực tiếp cân nhắc, tôi nói cho mà nghe cậu cứ trực tiếp thi cấp bốn, giải quyết duy nhất, dù sao đều là tiêu tiền.”

“Cấp bốn có khó thi không không nói, nhưng tiền mua rượu tôi cũng không ra nổi.” Thời Niên thở dài, cậu sao lại không biết cấp bốn, nhưng thi cần rượu thật sự quá nhiều, cấp ba thì có đội cung cấp rượu, bốn cấp có hay không thì không biết, thậm chí có, cậu cũng không có nhiều tiền để liều mạng, cấp ba cấp cậu đi thi trừ tiền đăng ký, tiền mua rượu, còn có phí đào tạo, thôi, lớp đào đạo không học đâu, cắm đầu tính thử, cũng chừng một hai chục ngàn, mà cấp bốn thì trực tiếp nhảy lên mấy trăm ngàn, Thời Niên có tiền còn không bằng ra trường rồi tính.

A, không có tiền thiệt khổ mà.

Thời Niên nằm trên giường nhớ tới những ngày mình ở cửa hàng xa xỉ phẩm, có lúc cậu nhìn khách hàng tới lui không khỏi sẽ nghĩ: Sao bọn họ có tiền vậy chứ?

Ví như omega làm thần tượng đó, đúng rồi, lúc nghỉ đông trở về còn có người hỏi cậu có xem chương trình tìm kiếm tài năng có biết cái cậu tên Diệu Nhiên đó không, nói Thời Niên có hơi giống anh ta, nhất là đôi mắt.

Thời Niên nói không biết.

Bạn học còn tìm hình trên điện thoại cho cậu xem, Thời Niên giả vờ nhìn một cái, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: “Tôi biết anh ta, hình in trên xe buýt có phải hay không? Anh ta có trắng như vậy sao? Có lẽ là xe buýt ngày ngày ăn khói xe cho nên nhìn không đẹp lắm.”

“Bạn gái tôi thích anh ta, tôi cũng cảm thấy anh ta không đẹp, đều là photoshop gạt người.” Bạn học nhếch miệng nói.

Mà trên thực tế, Thời Niên nhìn thấy người thật rồi còn đẹp hơn hình đã qua chỉnh sửa.

Còn có Liên Thanh.

Liên Thanh trông cũng không lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng phòng khách sạn được đặt dài hạn, còn có trang phục của hắn, à, chính là quần áo bị mình mặc tất cả đều là hàng xa xỉ, cái thun đầy mùi thuốc lá kia, Thời Niên tra thử cũng hơn mười ngàn, Thời Niên sợ quá vội vàng giặt tay, phơi khô xếp gọn, bây giờ còn đặt trong phòng mình.

Ôi, cuộc sống thật con mẹ nó gian nan, nhất là nếu như có vài mơ ước, thì còn khó hơn.

Lão đại ký túc xá còn ở bên kia nói không bằng xem thử CMS*, nếu có thể học hệ thống CMS, còn tốt hơn WSET.

*Viết tắt của Court of Master Sommeliers, tổ chức đào tạo cải tiến tiêu chuẩn trong dịch vụ ăn uống của sommelier, đặc biệt là kết hợp rượu và thức ăn

Thời Niên thật thà gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng cậu biết vô luận là loại nào, giai đoạn này cậu cũng không có tiền thi, cho nên bây giờ nhiệm vụ thiết yếu vẫn là tiền, đại học năm hai kết thúc cậu phải về Giang Châu nghỉ hè, không biết đến lúc đó bên chỗ chú của Khương Hoán còn nhận cậu không, nếu như còn, cậu sẽ qua từ ngày nghỉ đầu tiên, sau đó kiên trì làm đến ngày cuối cùng, mấy ngày trước lão nhị ký túc xá còn nhận một việc viết bài phê bình rượu cho một tài khoản doanh nghiệp, tiền không nhiều, thắng ở chỗ viết tốt, lão nhị bây giờ có đối tượng rồi, không rảnh làm cái này bèn chuyển tay cho Thời Niên, Thời Niên vì tiền mỗi ngày đều cảm xúc mạnh mẽ mà sáng tác, chỉ một tuần liền viết ra bài đăng trong một tháng cho tài khoản doanh nghiệp đó, với bài viết đã đăng tải hiện tại, lượt click vào gì đó cũng không tệ lắm, Thời Niên cũng kiếm được một khoản nho nhỏ.

Bây giờ Thời Niên đổi mục tiêu thành khi tốt nghiệm năm tư đại học có thể kiếm được tiền đi thi, cũng thi đậu trong một lần, sau đó tìm việc làm thăng chức tăng lương gả cho cao phú soái lên làm CEO đi lên đỉnh cao cuộc sống.

Trước khi gả cho cao phú soái, phải hẹn hò với cao phú soái đã.

Gần đây Liên Thanh lại liên lạc với cậu, đợt trước có nói phải qua đây mấy ngày, hẹn Thời Niên đến khách sạn dũng cảm leo lên đỉnh núi chế tạo kỷ lục mới.

Thời Niên vốn không để ý tới hắn, lần trước lại để hắn chiếm nước trên khiến Thời Niên khó chịu một hồi, nhưng Thời Niên nghĩ lại, hắn không xem mình ra gì, mình cũng cũng không coi hắn ra gì, coi hắn thành một cây gậy massage xài bền không được sao.

Nhưng mà gậy massage cũng không tự mình đi trước, trời ui.

Nhưng lần này thái độ Liên Thanh không tệ, mở miệng khép miệng là nhóc beta, Liên Thanh có hỏi cậu tên gì, Thời Niên nói gọi tôi là Khăn Quàng Đỏ, Liên Thanh nói hai ta làm cũng không phải chuyện vinh quang gì cậu lại không thể đổi cái tên khác? Thời Niên lúc ấy bày tỏ không thành vấn đề, gọi là Trứng Sắt cũng được, trên WeChat không phải tên đó sao? Bộ không đọc được hả? Có cần ghi chú pinyin không?

Sau đó Liên Thanh bèn gọi cậu là nhóc beta, như lái máy bay vậy.

Thời Niên nghĩ mặc dù cậu không biết lái máy bay, nhưng cậu biết thủ dâm, hình như cũng không khác lắm, vì vậy cứ theo Liên Thanh đi.

(chơi chữ giữa lái máy bay kāi fēijī và đả máy bay dǎ fēijī =thủ dâm)

Lần này Liên Thanh nói rất chân thành, biểu đạt mình đã nhiều ngày không cùng Thời Niên thân mật gối chăn rồi, rất quan tâm sức khỏe của Thời Niên, chắc hẳn Thời Niên nhất định cũng thèm mình muốn chết, cho nên hắn phát huy tinh thần Bồ Tát tốt bụng hạ phàm, còn xuống cái phàm trần địa giới chim không thèm ị này, rắc chút ánh sáng cho Thời Niên.

Lúc Thời Niên thấy tin WeChat thì đang giúp bạn học bên khoa nông học gặt lúa, đương nhiên không phải vì ăn, là vì nghiên cứu... nhỉ? Èm, dù sao cuối cùng vẫn sẽ ăn.

Cậu trả lời thẳng chữ “Hẹn”, sau đó tạm biệt bạn học, gọi xe đi hẹn chịch.

Khách sạn vẫn là khách sạn kia, thậm chí phòng vẫn là căn phòng kia, Thời Niên cũng hoài nghi Liên Thanh có phải căn bản chưa trả hay không.

Sau khi gõ cửa đi vào, theo lẽ thường vẫn đen ngòm, Liên Thanh từ phía sau lưng ôm lấy Thời Niên, miệng đặt lên cổ Thời Niên.

“Trên người cậu có mùi gì thế...”

Liên Thanh lại gần lại ngửi một cái.

“Mùi phân bón hữu cơ.” Thời Niên thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.