Hôm nay là lần Thời Niên và Liên Thanh nói nhiều nhất từ khi quen biết tới nay.
Liên Thanh trần thân trên cười nhạo Thời Niên là đồ mê trai, nói thấy avatar cậu sáng lên bèn xem thử có thể hẹn ra hay không, kết quả vừa gửi cơ bụng liền mắc câu.
Nội tâm Thời Niên nội tâm khinh bỉ Liên Thanh tới chết, mình dầu gì vẫn cần một tấm hình cơ bụng, Liên Thanh chỉ cần avatar sáng là được, hắn còn cười nhạo mình như vậy?
“Cậu cho rằng đổi thành ly trà thì tôi không nhận ra cậu sao?” Lúc Liên Thanh nói câu này đang nắn túi zip chứa điện thoại, Thời Niên cũng không biết rốt cuộc hắn thích hẹn chịch thế nào, ngay cả đến vùng đất hoang quê nghèo vùng này đi công tác cũng không quên đem theo “quy tắc quốc tế” của hắn.
Liên Thanh hiếm khi nói nhiều, chủ yếu là hắn rất đắc ý, giống như không phải Thời Niên kéo đen hắn, mà là hắn kéo đen Thời Niên vậy, hắn nói mình tới đây công tác, tình cờ mở ứng dụng thì thấy Thời Niên.
Thời Niên: “Ờ.”
Liên Thanh: “...”
Chịu đựng đến khi “nhỏ máu nghiệm thân” có kết quả, Thời Niên và Liên Thanh chính thức bắt đầu khoa tay múa chân, lần này Liên Thanh có tâm nhãn rồi, mặc dù là mình trần đi mở cửa, nhưng quần áo đã sớm xếp gọn để trên bàn, Thời Niên thì cởi ra ném dưới đất, trông còn nhiều hơn alpha Liên Thanh người ta. Đam Mỹ Hài
Nhưng lên trên giường, còn là trên dưới thấy nau, hai người đã lâu không gặp, đương nhiên là củi khô lửa bốc, nhưng nghĩ đến hai người họ hình như nửa năm mới gặp một lần, lần nào cũng cháy hừng hực, cho nên Thời Niên bị chơi đến không biết tối nay là năm nào luôn.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận hai người tương đối ăn ý không nhắc lại sự kiện trước kia, Liên Thanh cũng không hỏi Thời Niên tại sao lại ở đây, chẳng qua hắn vừa hút thuốc vừa nói thêm phương thức liên lạc đi.
“Làm gì? Theo đuổi tôi à?” Thời Niên trở mình đưa lưng về phía Liên Thanh.
“Phắc, nói vớ vẩn.” Liên Thanh cười khẩy, Thời Niên trong đầu nghĩ may mà là mình đưa lưng về phía Liên Thanh, bằng không có lẽ cậu sẽ nhảy lên tát hắn mấy cái.
“Vậy thì không cho, phương thức liên lạc của tôi chỉ cho bạn trai tôi thôi.”
“Có ý gì?” Liên Thanh đưa tay xoay Thời Niên sang đối mặt hắn, “Ngươi thèm thuồng cơ thể tôi cậu không biết sao?”
“Còn anh thì thèm thuồng gương mặt tôi kìa!” Thời Niên đẩy Liên Thanh một cái, tự xuống đất chuẩn bị mặc quần áo, kết quả vừa mới đứng dậy, eo cứ như gãy vậy lại ngã xuống giường.
Liên Thanh ôm chầm Thời Niên, hôn lên khóe mắt một cái, nói: “Cậu đừng có từ chối, hai ta làm bạn tình không phải rất tốt, cái kiểu cố định á.”
Có lẽ Liên Thanh hôn quả thực quá ôn nhu, có lẽ chỉ là t*ng trùng lên não, Thời Niên bị lạc lối trong nụ hôn Liên Thanh, cậu không chỉ lại cùng đối phương nối lại tiền duyên còn có xu thế cao thêm một bậc.
Sau khi lên một bậc Thời Niên còn đang cố ý ngắm quần núi, Liên Thanh đã lấy điện thoại ra, hắn trực tiếp kéo tay Thời Niên ấn ngón tay lấy vân tay.
“Anh làm gì?” Thời Niên còn ngu ngơ.
“Mở khóa, add WeChat.” Liên Thanh vừa nói vừa mở khóa điện thoại Thời Niên, trực tiếp tìm được WeChat mở ra QR code rồi lấy điện thoại mình quét.
“...” Thời Niên nghĩ cái tên tiện nhân Liên Thanh này, nhưng WeChat của mình là tài khoản phụ, cứ add đi.
“Sao cậu đặt tên là 'Trứng Sắt Kiên Cường'?” Liên Thanh nhìn điện thoại hỏi, “Beta các cậu nổi tiếng tùy tiện vậy sao?”
Thời Niên đưa cánh tay rút điện thoại của mình từ trong tay Liên Thanh về.
“Tên xấu dễ nuôi.” Thời Niên mở WeChat, phát hiện Liên Thanh còn thuận tiện dùng điện thoại của cậu đồng ý kết bạn, WeChat của Liên Thanh là cái chuỗi tên tiếng anh, Thời Niên nhìn một cái cũng lười ghép lại, cậu trực tiếp chú thích thành “py“.
*py: pìyǎn – hậu môn hoặc péngyǒu – bạn bè; thời nay py được hiểu thành giao dịch ngầm, giao dịch hậu môn
“Cậu rất thiếu tiền sao?” Liên Thanh hỏi.
“Thiếu chứ, không thiếu tiền mà còn đi làm chắc?” Thời Niên nhìn quần lót Liên Thanh để một bên, nhãn hiệu còn thuộc cửa hàng cậu từng làm, cái quần lót này đã đủ tiền sinh hoạt một tháng của Thời Niên.
“Vậy bây giờ cậu đi làm ở đây?” Giọng điệu của Liên Thanh rõ ràng có chút giật mình.
“Đúng.”
“Bên này có thể kiếm tiền gì?!”
“Làm ruộng.” Thời Niên lần này ngồi dậy cận thận, cậu vịn eo bắt đầu lượm quần áo dưới giường lên mặc, nhìn cái quần lót mình mua hơn mười đồng ba cái thiếu chút nữa lã chã rơi lệ.
Lần này Liên Thanh không lên tiếng, chẳng qua chỉ hút thuốc.
Thời Niên đột nhiên nghĩ đến Khương Hoán nói mùi trên người mình rất hôi, mùi pheromone rất hôi, có lẽ pheromone của Liên Thanh chính là mùi thuốc lá đi.
Lại nói, mùi của Khương Hoán là gì Thời Niên cũng không biết, nghe nói lúc pheromone AO cực hạn bùng nổ beta cũng có thể ngửi được, nhưng Thời Niên cảm thấy mình không có cơ hội đâu.
Mấy ngày trước Khương Hoán liên lạc cậu hỏi cậu sao không về nhà, Thời Niên đùa rằng không có tiền đi xe, kết quả Khương Hoán liền chuyển tiền tới.
Thời Niên dĩ nhiên không thể nhận, cậu nói mình giỡn thôi, chỉ là không muốn về nhà, hơn nữa bên này đi theo giáo sư làm đề án, bề bộn nhiều việc, sau đó Thời Niên nói với Khương Hoán kêu ba cậu đừng lo lắng, cậu nghĩ Khương Hoán là do ba cậu phái tới hỏi dò tình huống.
Thời Niên nói tiếng “tạm biệt” với Liên Thanh, liền trực tiếp đóng cửa đi luôn.
Gió đêm Tây Bắc rất lớn cũng rất lạnh, Thời Niên đi một mình trên đường vắng, bước chân cậu bay bay, thắt lưng đau, cái mông cũng đau.
Ký túc xa thì không về được, trừ khi leo tường, nhưng bây giờ với tình trạng cơ thể này của cậu đừng nói leo tường, đi bằng cửa cũng phải đi hai bước nghỉ một chút.
Thật ra cậu nên ở chỗ Liên Thanh ngủ đến sáng, dù sao Liên Thanh cơ bản hút thuốc xong thì sẽ đi, mình cần gì cậy mạnh.
Nhưng không nói được tại sao, Thời Niên không muốn Liên Thanh quá coi thường mình, mặc dù bây giờ làm như vậy hình như cũng không có chút ý nghĩa nào, nhưng dù sao vẫn phải làm cái gì đó, coi như vì tâm tư xấu nhỏ nhoi của mình đi.
Cuối cùng Thời Niên tới phố nhà nghỉ ngoài trường.
Thời Niên đi khuya, lại là nghỉ đông, cho nên thuê phòng cực kỳ tiện nghi.
Điều kiện phòng dĩ nhiên là một trời một vực, mùi cũng không dễ ngửi, Thời Niên cho tự đặt cho mình phòng giường tròn, vốn còn muốn đặt giường nước cơ, kết quả nói là vì đang nghỉ đông không có người cho nên giường nước còn đang sửa.
Thời Niên nằm trên giường tròn nhìn tường hoa hồng trên trần nhà trong đầu nghĩ Liên Thanh thật không tình thú, làm tình là phải tới chỗ như thế này mới thích.
Phòng cao cấp của khách sạn cao cấp có là gì chứ? Thoải mái thì thoải mái, Thời Niên lại không dùng tới.
Khách sạn tình nhân trong hẻm, giường lớn lồng khăn trải giường bằng ren hoa, tường giấy hình trái tim cắm mũi tên, còn có đôi tình nhân nhỏ lăn vào nhau dưới ánh đèn màu tím.
Đây mới là tình yêu sân trường.
Trước khi ngủ Thời Niên nghĩ, cậu nhất định phải trước khi tốt nghiệp có một tình yêu sân trường.
Trước khi tốt nghiệp có tình yêu sân trường không Thời Niên không chắc lắm, nhưng Thời Niên trong kỳ nghỉ đông lại làm tình mấy lần.
Liên Thanh và cậu lăn giường mấy lần, cũng không biết Liên Thanh rốt cuộc là đi công tác hay là lưu đày, tóm lại trừ mấy ngày tết tạm ngừng, Liên Thanh và cậu duy trì quan hệ thẳng đến khi đi học lại.
Tới khai giảng Thời Niên không có thời gian quậy với Liên Thanh, cậu còn phải học tập thật giỏi ngày ngày hướng lên kìa, cậu chuẩn bị nói với Liên Thanh hắn phải rời khỏi nơi này đi làm một beta chăn dê, tìm một con chó chăn cừu thuộc về mình, kết quả lời giải thích còn chưa chuẩn bị xong, Liên Thanh liền nhắn WeChat cho cậu, nói mình đi rồi, có duyên gặp lại.
Lúc nhận được tin WeChat này Thời Niên đang xem bản đồ nghiên cứu nên nói với Liên Thanh đi đâu thì ổn.
Thời Niên bình tĩnh trả lời một câu:【Biết rồi.】
Một hồi nữa lại bồi thêm một câu:【Đ*t mẹ anh】