Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ tắm, những hạt nước ẩm ẩm từ từ lướt qua làn
da trắng hai vị mỹ nam. Chảy từ những cơ bắp rắng chắc, toát ra vị nam
tính mãnh liệt, nàng thật ghen tị với làn nước chết tiệt kia. (NP *gật
đầu* : Ừ, ta cũng ghen tị,ước gì ta là làn nước, tha hồ ăn đậu hủ mỹ nam *cười chảy nước miếng* ! Tiêu Tinh Tinh: * đồng tình, gật đầu* Ừ, thật hảo ghen tị)
Nếu nàng có thể hóa thành bọt nước , tha hồ ăn đậu hủ hai vị tuyệt sắc mỹ
nam. Người thật gợi cảm, khiến nàng ẩn nấp nhìn cũng chết mê chết mệt.
Nước ơi, ta thật ghen tị với ngươi.
Ôi body thật chuẩn, dáng người mê hồn khiến lòng nàng chao đảo. Ô ô, kiếp
trước dù xem diễn viên nam nhưng chẳng có ai đẹp bằng nam nhân cổ đại,
quả thật trong tiểu thuyết tả không sai tý nào, hèn gì mà nữ nhân thế kỷ 21 điều ao ước có xuyên không một lần.
Dù kiếp trước nàng chết vì bị chặt đầu, đến h tuy vẫn còn ám ảnh vụ chặt
đầu kiếp trước. Nhưng quả thật không tồi, ôi mỹ nam của lòng ta, ở cổ
đại nàng gặp bốn mỹ nam đẹp nhất trong đời, cha nàng và ca ca, thậm trí
hai vị mỹ nam đang tắm trong kia.
Ô ô nhưng số nàng thật không may mắn, ca ca và phụ thân lại là đoạn tụ,
thậm trí Lạc Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ cũng là đoạn tụ. Ô ô, số nàng hảo
xui xẻo, tuy nàng cũng thích đam mỹ nhưng mà nam nhân tuyệt sắc thế này
lại là đoạn tụ, ô ô ông trời hảo không có mắt (NP: *điên tiết* Toàn là
ngươi nghĩ bậy ! Tiêu Tinh Tinh: *khóc thương tâm* Ô ô ta biết, ô Ô !
NP: * hét* Câm miệng ! Ngươi vẫn còn hiểu lầm là sao ? )
Nàng càng nghĩ càng muốn khóc, bổng Lạc Thiên Kỳ phát hiện tiếng động, hắn
cảm nhận được có ai đó đang nhìn lén. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nheo lại, hai mắt nổi lên sát khí, cùng tia đề phòng, hắn trầm giọng nói:
– Ai ! Mau ra đây !
Nhìn nhị đệ đề phòng, Lạc Thiên Vũ cũng đề phong theo, hắn cũng nhận như ái đó đang theo dõi, chẳng lẽ ..
Lạc Thiên Kỳ nhìn quanh, sát khí càng tăng:
– Ai, mau ra đây ! Nếu không đừng trách ta..
Áck, nàng dừng màn khóc thương tâm cái đã. Định thần, nàng cảm nhận được sát khí phát ra từ hai huynh đệ Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ. Chẳng lẽ nàng bị phát hiện, khoan , chiêu Vô Hình Thân Pháp là một loại kỹ thuật ẩn
nấp, tựa như vô hình vậy. Không có bất kỳ sai sót nào trong chiêu thức,
trên đời e rằng ngoài sư phụ nàng ra chứ không ai có thể phát hiện ra
nàng.
Lạc Thiên Kỳ lạnh khốc nói, trên gương mặt ngưng trọng, hàn khí xẹt qua đôi mắt:
– Ai, nếu không ra thì đừng trách !
Áck, chẳng lẽ bị phát hiện thật sao. Không hiểu sao, người nàng đổ cả mồ
hôi, lòng thấp thỏn, sợ hãi, chẳng lẽ hai vị mỹ nam phát hiện nàng nhìn
lén rồi sao. Định bước ra thì bổng một tên thích khách áo đen xẹt vào,
cầm kiếm hướng thẳng tới hai vị mỹ nam.
Lạc Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ tránh được. Nhìn tên thích khách võ công cao
cường, nhất định là một cao thủ, thân pháp hắn dùng chắc là…
Lạc Thiên Kỳ lãnh khốc nói:
– Chiêu thức này là…. ! Ngươi là người của Thiên Sát Môn.
Tên thích khách cười mỉa mai:
– Quả thật không hổ là vương gia Lạc Thiên Quốc! Nhưng tiếc hôm nay ngươi và tên cẩu hoàng đế phải mất mạng.
Dứt lời, tên thích khách áo đen cầm kiếm hướng tới nhưng Lạc Thiên Vũ và
Lạc Thiên Kỳ tránh được. Tên thích khách dùng nội lực , phát ra chưởng
thật mạnh, hướng tới đánh thẳng hai người. Lạc Thiên Kỳ âm thầm kinh
ngạc, đề phòng, tên thích khách võ công quả thật cao cường, nếu hắn và
hoàng huynh không phải võ công cao cường, chỉ e sợ chết dưới chưởng tên
thích khách kia.
Là ai phái hắn tới giết hắn và hoàng huynh, chẳng lẽ….
Tên thích khách cũng thầm khen ngợi, võ công e rằng ngang ngữa hắn. Quả
thật đối thủ lần này có thể e sợ là sát tất thành. Hắn cố dùng chiêu Hồn Đoạt Mạng, một nội công tà môn, tiến đánh thẳng Lạc Thiên Kỳ và Lạc
Thiên Vũ.
Chưởng pháp nhanh, bất ngờ khiến Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ không đề phòng.
Bị trúng một trưởng, làm cả người bị nội thương khá trầm trọng. Dù bị
một thân nội thương, Lạc Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ cố đánh tên thích
khách, Lạc Thiên Kỳ cố nén sợ hãi, lãnh khốc nói:
– Chiêu thức này.. ! Chẳng lẽ ngươi chính là Lâu Chủ Nhầm Hoàng Tà, của Thiên Sát Môn
Tên thích khách một thân hắc y đen, cái khăn bịt mặt rơi ra, lộ ra một
gương mặt tuấn mỹ kinh hồn, tóc vàng hoàng kim, trên khóe miệng ẩn ẩn
tán thường cùng tia đùa giỡn:
– Không hổ danh là Vương gia, có thể đoán được là tại hạ ! Chỉ tiếc hai vị hôm này phải chết…
Nói xong vừa dứt lời định tiến đánh thì bổng một cánh hoa xẹt qua làm hắn phải tránh, Nhậm Hoàng Tà ánh mắt lóe lên sát khí:
– Ai ? Là cao thủ phương nào…
Nhậm Hoàng Tà âm thầm kinh hãi, là kẻ nào, kẻ nào làm hắn không thể phát
hiện. Thậm chí hắn không thể hiện có kẻ đang theo dõi, nội lực của tên
này hắn không thể phát hiện. Hắn đề phòng.
Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ cũng thầm ngạc nhiên, là cao nhân phương nào
giúp bọn hắn, trong phòng từ từ lóe thân ảnh một tiểu tử thất tuổi,
khuôn mặt có chút tuấn tú:
– Xin hỏi các hạ, vì sao lại muốn sát hai vị này ….
Nhậm Hoàng Tà kinh ngạc, tiểu tử này là…, hắn là kẻ nào, sao có thể đứng bên cạnh hắn làm hắn không thể phát hiện, hắn nhịu mày hỏi:
– Cánh hoa vừa rồi là ngươi xuất ra…
Tiêu Tinh Tinh tỏ vẻ ngượng ngùng, gật đầu. Trong lòng lại thầm than, hảo
hảo, lần nay vận may của nàng thật không tệ, gặp một nam nhân tuấn mỹ
kinh hồn, tuyệt luân tà mị. Cực phẩm, cực phẩm a..
– Đúng là tại hạ..