Nhậm Hoàng Tà
Đêm hoa tuyết nguyệt, tương tư sầu
Say nhân chìm đắm trong ảo tượng
Ảo mộng tương kiến cố nhân, luyến càng sầu
Lao tới nhưng tỉnh mộng, cố nhân chẳng còn
Bên quanh ta chỉ còn hắc đêm lạnh lùng vô tận
Nhậm Hoàng Tà âm thầm cả kinh, ánh mắt nhìn chằm chằm đánh giá Tiêu Tinh
Tinh. Tiểu tử này bất quá chỉ thất (7) tuổi, gầy gò ốm yếu, hắn không
thể tin tiểu tử này võ công cao cường như thế, đến ngay cả hắn không
phát giác. Tiểu tử này là ai, nếu thật sự cánh hoa từ tiểu tử này phát
ra, thì hắn tuyệt đối không tin tưởng, trừ phi hắn là cao nhân lâu tuổi, trong hình hài đứa trẻ.
Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ âm thầm kinh ngạc, là tiểu tử háo sắc này. Hai người không khỏi âm thầm kinh hải, một trận trầm mặt. Rốt cuộc tiểu tử
này lai lịch thế nào, chẳng lẽ là cao nhân lánh đời lâu năm, ruốt cuộc
tiểu tử này là thần thánh phương nào. Võ công không thể suy đoán được,
chiêu thức quỷ dị, tiểu từ này là ai ?
Nhìn ba vị mỹ nam đang trầm mặt sâu xa, như đang ngẫm gì đó. Nàng buồn bực, giả bộ e hèm:
– Khụ …
Tiếng khụ làm ba vị mỹ nam trầm mặt định thần lại. Nhậm Hoàng Tà lãnh khốc nhìn Tiêu Tinh Tinh, giọng chứa đầy sát ý:
– Ngươi là cao nhân phương nào !
Tiêu Tinh Tinh ngượng ngùng đáp:
– Tại hạ chẳng phải là cao nhân, hay thần thánh gì cả? Tại hạ là Tiêu Nhất Kiếm, mới xuống núi đễ lịch lãm giang hồ…
Nhậm Hoàng Tà không tin, tiếp tục hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi là tiền bối !
Áck, ta có già thế sao. Rõ ràng bề ngoài của ta cũng chỉ mới có thất (7) tuổi a. Nàng tiếp tục khụ, ngượng ngùng nói:
– Khụ, tại hạ chẳng phải tiền bối ! Tại hạ năm nay bất quá chỉ bảy tuổi…
Nhậm Hoàng Tà, Lãnh Thiên Vũ và Lãnh Thiên Kỳ bất khả tư nghị xem Tiêu Tinh
Tinh. Ba cái nam nhân không thể tin được lời nàng nói. Làm sao có thể
một tiểu tư bảy tuổi lại có võ công quái dị, cực cao, nội lực cơ hồ
không thể phát giác ra, khinh công quái dị. Chỉ e sợ tiểu tử này là quái vật bất thành, không thì không ai tin có thể một tiểu tử lại võ công
quái dị khủng bố thế này (Tiêu Tinh Tinh: *bất mãn* Sao ta có thể là
quái vật chứ, không chịu đâu ! NP: *lắc đầu, cười tà tà* Mấy ca ca ấy
nói đúng đây ! Ngươi là quái vật đầu thai, hắc hắc ! Tiêu Tinh Tinh:
*sinh khí* Ngươi … ngươi… ! NP: *cười tà tà* Thế nào, cà lăm rồi à.. !
Tiêu Tinh Tinh: *bổng dức khóc oa* Oa oa.., hức hức, ta không chịu đâu,
không chịu làm quái vật đâu ! NP: *ngồi uốn trà nhàn nhã, xem kịch vui
trước mắt*)
Nhìn ba cái nam nhân tròn mắt không tin. Nàng thập phần bất đắc dĩ, tuy hiện tại thân thể chỉ bảy tuổi, nhưng hai mươi mấy năm ở hiện đại, một đầu
trí thức hiện đại thì .. thì…
Aizz.., nàng không biết nói sao nữa. Nàng bày ra bộ dạng bất đắc dĩ:
– Ba vị huynh đài không tin ! Tiểu đệ đành chịu, nhưng tiểu đệ thật là bảy tuổi.. , không phải tiền bối gì hết..
Nhìn ngữ khí thành thật, ba cái nam nhân tuy có chút nghi ngờ, nhưng nhìn
tiểu tử có vẻ không nói láo. Thật sự tiểu tử này bảy tuổi sao, không thể tin được, nếu thế, tiểu tử này quả thật là quái vật. Tiêu Tinh Tinh
cười ngốc ngốc, dáng ngây ngồ, khờ khạo thập phần bất đắc dĩ.
Nhậm Hoàng Tà nhìn Tiêu Tinh Tinh, ngữ khí có chút tò mò, hàn khí:
– Sư phụ ngươi là ai ?
Câu nói cũng như Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ muốn hỏi, điều nhìn chằm vào Tiêu Tinh Tinh. Nàng ngượng ngùng đáp:
– Áck, thất lễ ! Sư phụ của ta vốn ẩn cư chốn rừng sâu, không màn đến thế sự. Ngài nói hư danh bất quá chỉ là hư ảo, một chốc thoáng qua, mà lại , sư phụ của tại hạ đã di tiên cách đây mấy tháng ! Tại hạ đã hứa với sư
phụ không thể nói tên ngài, thông cảm..
Xin lỗi nhé, lão già biến thái. Ai biểu ngươi lấy bạc của ta , biệt tích
mấy tháng trời, còn để cho ta một đống khuất cái, may mắn ta tài hoa hơn người. Ngẫm lại tên của môn nhân mà lão già biến thái đặt ra, hơi thô
tục, biến thái. E hèm, đừng trách đồ nhi bất hiếu, cái này nên người từ
trách mình, a di đà phật
Một nơi nào đó, một lão giả đang ngồi câu cá, áck xì một cái:
– Áck xì, kẻ nào dám mắng ta, hừ hừ… ! A, cá của ta…
(Thần Bắc Tà: *sinh khí* Tiểu gia đầu kia, dám trù ẻo ta !
Tiêu Tinh Tinh: *cười vô tội* Hắc hắc, sư phụ..
Thần Bắc Tà: *rống to* Khinh sư diệt tổ, hừ , tiểu gia đầu, xem chiêu !
Tiêu Tinh Tinh: *chạy chốn, kiêu la* Áck, sư phụ, người đừng sinh khí ! Đồ nhi không dám, A a cứu mạng, cứu mạng…
Thầy đuổi trò chạy, một màn hài hước. Bên kia tác giả đang uống trà, ngồi nhàn nhã, xem kịch vui trước mặt)