Ác Bá Nương Tử Cùng Hậu Cung Nhóm

Chương 24: Chương 24




Nhìn hai vị mỹ nam cảnh giác, ánh mắt nổi lên hàn ý, nàng cười. Chậc chậc, quả thật hai cực phẩm mỹ nam, quả không sai, nhìn càng gần càng mê người. Khí độ bất phàm, chắc là người vương giả, đặc biệt chàng trai tuấn mỹ kia, nàng ngửi thấy hắn phát ra khí độ uy nghiêm của một vị vua. Hồi nghe lén, cải trang vi hành, nàng đoán không lầm thì chàng trai tuấn mỹ dị thường kia là Lạc Thiên Kỳ, vị vua Lạc Thiên Quốc này, bên cạnh chàng trai áo trắng, tóc bạc.. chậc, chắc đây là Lạc Thiên Vũ..

Lời đồn quả thật không sai. Càng nhìn càng mê người, Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ thì ngạc nhiên, một tiểu tử thất tuổi nhưng lại có khinh công cực cao, đến nỗi hắn và hắn không thể phát hiện. Tiểu tử này là ai ? Chẳng lẽ là gian tế, nghĩ đến đó hắn và hắn nổi lên tia đề phòng, động sát khí.

Nhìn hai vị mỹ nam động sát khí, nàng mới tỉnh cơ mê chìm trong sắc đẹp. Nàng ngượng ngùng, lấy lại tư thế lịch sự:

– Hai vị huynh đài này, tại hạ thất lễ…

Lạc Thiên Kỳ đề phòng, nhíu mày nhìn tiểu tử:

– Ngươi là ai, sao lại theo dõi chúng ta .. ! Đến đây mục đích gì ?

Nàng nói theo kiểu cách người lịch sự, vô hại (NP: *khinh bỉ* Ngươi nên nhớ, bề ngoài ngươi bây giờ mới thất tuổi, bày đặt lịch sự, hừ…! )

– Tại hạ là Tiêu Nhất Kiếm, đến đây không có mục đích gì, chỉ cảm phục lòng dũng cảm vị đại ca kia, nên tại hạ mới theo dõi, mong hại vị huynh đài này thứ lỗi…

Lạc Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ thoáng ngạc nhiên, không ngờ một tiểu tử lại ăn nói như một nam nhân trưởng thành. Nhìn cách nói không giống đứa trẻ thất tuổi, niềm nghi ngờ càng tăng lên. Rốt cuộc tiểu tử này là ai, khinh công của tiểu tử này cao, e rằng chỉ sợ hắn và hắn không đuổi kịp tiểu tử này.

Nhìn hai vị mỹ nam có vẻ không tin lời nàng, nàng ra vẻ mỉn cười bất đắc dĩ:

– Hai vị đại ca đừng đa nghi tại hạ ! Những lời tại hạ phát từ đấy lòng…

Nhìn hai vị mỹ nam vẫn còn đề phòng. Nàng lại cố nói thêm:

– Nếu hai vị không tin tại hạ ! Tại hạ không biết nói gì nữa.. ? Đành cáo từ…

Ra vẻ định bước đi, thì cái mỹ nam áo trắng kia lên tiếng:

– Đứng lại…

Chậc, giọng thật dễ nghe. Nàng quay đầu lại, ra vẻ bất đắc dĩ:

– Huynh đài muốn gì ở tại hạ nữa…

Lạc Thiên Kỳ lạnh giọng nói:

– Ta nói ngươi có thể đi sao, tiểu tử !

Tiểu tử, nghe câu nói, ánh mắt không được tốt lắm, vừa nổi lên hàn ý thoáng qua. Hừ, nàng chúa ghét những ai dám kiêu nàng là tiểu tử. Nhưng cố nhẫn nhịn, phải giữ hình tượng, không được để ấn tượng xấuL

– Đại ca này muốn gì ở tại hạ..

Lạc Thiên Kỳ nói:

– Ngươi là người nào..

Nàng bất đắc dĩ trả lời:

– Tại hạ là Tiêu Nhất Kiếm

Lạc Thiên Kỳ lại hỏi tiếp:

– Khinh công ngươi học ở đâu ? Sư phụ ngươi là ai ? Nhà ngươi ở đâu…

Áck, vị mỹ nam áo trắng này đang điều tra hộ khẩu sao. Sao mà hỏi nhiều thế, nàng vẫn làm bộ bất đắc dĩ:

– Áck, tại hạ học ở sư phụ ! Thứ lỗi, tại hạ không thể nói tên của sư phụ, từ nhỏ tại hạ sống ở trong cốc với sư phụ, nhưng sư phụ của tại hạ bệnh nặng qua đời ! Thứ lỗi, tại ha không thể nói…

Nàng thầm nghĩ, xin lỗi sư phụ biến thái. Đồ nhi bất hiếu khi trù ẻo ngươi, bên đầu chân trời kia, có một lão ăn mày đang say sưa mỹ thực với rượu, lão ta áck xì một cái:

– Quái, ai đang nói ta ! Thôi ăn uốn tiếp…

Nếu lão ta mà biết nàng đang nói xấu lão, trù lão chết. Thì chắc lão sẽ tức chết vì cái đồ nhi bất hiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.