Aizz, quản lý hơn một ngàn tám trăm mươi hai đệ tử cũng không tệ. Hơn một
ngàn tám trăm mươi hai đệ tử ăn mày ở khắp bốn bắc tay nam đông. Cái
bang Thần Lão Khuất sao khi đổi thành Trường Thiên Địa, chúng đệ tử có
vẻ hài lòng và hết sức vui mừng khi lão biến thái kia từ chức, đệ tử của lão biến thái kia đối xử chúng đệ tử không tệ, ai ai cũng hết sức hài
lòng, yêu mến vị bang chủ mới này.
Từ
khi nàng lên nhận chức đến nay, nàng cũng có nghe một số thông tin xấu
về lão sư phục của nàng. Tiền nhiệm bang chủ tức là lão sư phụ của nàng, đã không ít bốc lột công sức, tráng trợn của đệ tử, hừ, nhắc tới cái
lão mắc dịch là nàng nổi cơn tức.
Nàng cải cách và tổ chức ra để phục vụ nhu cầu kiếm tiền. Nàng thành lập tổ
chức sát thủ với cái tên là Địa Tàn, nàng lựa chọn ra hơn tám mươi đệ tử từ cái bang, võ công cao cường, nàng tổ chức một huấn luyện đặc biệt,
có vẻ được tả tả là địa ngục nhân gian, nghiêm khắc. Cuối cùng nàng đã
rèn luyện hơn tám mươi sát thủ, võ công cao cường cùng khinh công tuyệt
đỉnh.
Địa Tàn sau khi thành lập, đã trở thành một tổ chức sát thủ bí ẩn, với vô
số tinh anh sát thủ cao thâm khó lường, không ít người trong giang hồ e
dè, cũng phái người điều tra nhưng mất tích một cách bí ẩn. Nên Địa Tàn
là bí ẩn, người đứng đầu Địa Tàn là nhân vật thế nào, có người cho rằng, hắn (nàng) là một người hết sức tàn ác, thủ đoạn, võ công hết sức khó
lường.
Với một cái khác mới nổi lên cũng làm không ít cao thủ giang hồ đâu đầu, e
dè, sợ hãi bí mật mình cũng bị đào ra. Một tổ chức tình báo, không bí
mật nào không qua mặt họ, đó là Thợ Săn Tình Báo Lâu Vũ Môn, một cái tên hết sức dài dòng nhưng nếu ai nhờ những người trong Lâu Vũ Môn thì bí
mật cũng bật mí.
Nàng chính người đứng sau Địa Tàn và Lâu Vũ Môn, ngoài ra nàng còn mở vô số
tửu lầu nho nhỏ, lớn trong thành, nhưng chính nhánh thật sự của nàng là
Thịnh Nguyệt Lâu, chỉ e sợ tiền tài trong thiên hạ điều là của nàng.
Nàng lợi dụng hơn một ngàn tám trăm mươi hai đệ tử, quả thật việc tạo ra Địa Tàn cùng Lâu Vũ Môn làm nàng hết sức hài lòng. Hơn một ngàn tám mươi
hai đệ tử cùng hai mươi bốn trưởng lão cùng phó trưỡng lão, phó bang
chủ, ban đầu hết sức kinh ngạc, trong mắt họ, ban chủ mới là quái vật.
Không ai có thể tin một đứa trẻ mới bảy tuổi nhưng có một thân võ công
đặc đến cảnh giới cao nhất thần nhân, cùng với khinh công tuyệt đỉnh chỉ sợ trên thiên hạ không ai đuổi theo được ngoại trừ lão bang chủ tiền
nhiệm. Thêm nữa, trí tuệ tuyệt đỉnh, kẻ điều khiển Địa Tàn và Lâu Vũ
Môn, cùng Thính Nguyệt Lâu chính là nàng.
Với bang chủ mới trong mắt chúng đệ tử, trưỡng lão, phó trưỡng lão cùng phó bang chủ. Tiểu công tử thoạt nhìn bảy tuổi, nhưng trí tuệ, võ công điều tuyệt đỉnh siêu hạn, một thần tiên sống mới có thể làm như vậy. họ rất
sùng bái nàng.
Aizz, nàng nhận chức bang chủ, thành lập Địa Tàn, Lâu Vũ Môn đến nay cũng
được hai tháng rồi. Quả thật là khoản thời gian ngắn, một đại gia đình
khủng lồ, nàng đối xử mọi người rất tốt. Địa Tàn và Lâu Vũ Môn mới thành lập gần hai tháng, đã nổi danh trong giang hồ. Ân, quả thật không sai
~…
Mọi việc ở cái bang Trường Thiên Địa, tổ sát thủ Địa Tàn, Thợ Săn Tình Báo
Lâu Vũ Môn điều được nàng giao người khác quản lý. Nàng còn một số việc
chưa làm, ra ngoài kinh thành Lạc Thiên Quốc, tâm tình nàng hẳn tốt lên. Cổ đại gien thật tốt.
Ở
đâu nàng cũng thấy mỹ nhân, giai nhân, tuấn tú. Quả thật hơn hẳn hiện
đại, nàng đi trên đường thì bất chợt gặp một cảnh, một tiểu mỹ nhân,
nhan sắc thoáng kiều diễm, chừng 15 – 16 tuổi bị một đám lưu manh giở
trò sàm sở. Một trong đám lưu manh, lấy bàn tay dơ bẩn sờ vào má tiểu cô nương kia, giọng nói dâm đãn:
– Tiểu mỹ nhân, lại đây với đại gia ~..
Tiểu cô nương kia khóc, cầu xin:
– Buông ta ra, các ngươi đừng giở trò sằng bậy! Cứu ta ~, ai đó cứu ta ~… hức hức…
Mở
mắt cầu xin nhưng không ai dám vào cứu, vì đám lưu manh này cũng là có
tiếng. Tiểu cô nương tuyệt vọng, vùng vẫy, nhưng bàn tay dơ bẩn kia cứ
sờ vào má nàng. Tiêu Tinh Tinh mắt nhìn cảnh tượng kia, nàng thật không
chịu nổi:
Giữa ban ngày ban mặt mà dám dở trò sằng bậy, thật không chịu nổi, nàng định ra tay thì một giọng khí thế, một bóng người từ trên trời rơi xuống:
– Ban ngày ban mặt, dám dở trò sằng bậy !
Bất thình lình, chúng lưu manh sợ hãi, nhưng lấy lại bình tĩnh, quát:
– Ngươi là ai ? Dám xen vào chuyện của đại gia..
Tiểu cô nương kia mắt sáng rực, mừng rỡ thoát ra khỏi bọn lưu manh, nhào vào nức nỡ:
– Công tử, cứu tiểu nữ !
Nhìn ra là một công tử tuấn mỹ dị thường, áo quần sám làm nổi lên anh hùng
khí phách của bậc vương giả khiến tiểu cô nương cũng phải e lệ, nhìn si
mê. Hắn ta nhìn đám lưu manh, cười lạnh:
– Các ngươi thật to gan, ban ngày ban mặt dám đùa giỡn con gái nhà lành, trong mắt các ngươi không có luật pháp sao ?
Một trong đầu đạn bọn lưu manh sợ hãi, rùng mình nhưng cố giữ khí thế nói:
– Ở đây đại gia là luật pháp, tiểu tử, khôn hồn ngươi thì ngươi cút, đừng xen vào chuyện của đại gia, không thì…
Vừa nói giữa chừng, bọn lưu manh rùng mình. Hắn cười lạnh:
– Không thì sao ..
Bọn lưu manh quát:
– Không thì.. ! Tụi bây, chạy..
Tiêu Tinh Tinh vừa chứng kiến cảnh, định xem thì tưởng bọn chúng hùng dũng
lắm, té ra sợ hãi, chạy. Nàng nhìn công tử áo sám, chậc chậc, quả thật
là một tuyệt thế soái ca, thân cao chắc phải trên 1m8, body hơn hắn các
ngưỡi mẫu ở hiện đại. Càng nhìn, càng si mê, nàng tự giác không được
chảy nước miếng.
Bọn lưu manh đi, hắn nhẹ nhàng buông tiểu cô nương ra và nhàn nhã, lịch sự nói:
– Cô nương không sao chứ ?
Tiểu cô nương e lệ, hai má ửng hồng:
– Đa tạ công tử cứu tiểu nữ, xin hỏi phương danh của công tử…
Hắn nói:
– Nhất tay chi lao ! Nếu cô nương không có việc gì thì tại hạ đi trước..
Nói xong quay bước đi để tiểu cô nương vừa định thần lại nói:
– Công tử…
Nhưng hắn đã đi rồi. Tiểu cô nương tiếc nuối. Tiêu Tinh Tinh nhìn cảnh đó,
quả thật là không nhịn được cười. Chậc, cổ đại lễ nghĩa quả cổ hủ như
vậy nhưng cũng có người hám trai, không tệ không tệ. Mà soái ca vừa rồi, quả thật đẹp không chỗ chê, tuấn mỹ dị thường, để mất dấu chàng ta thì
thật đáng tiếc. Nàng cũng đuổi theo.
—
Lạc Thiên Vũ, cũng tức là công tủ hồi nãy. Hắn đường đường là hoàng đế của
Lạc Thiên Quốc, cải trang vi hành, muốn xem tình hình dân chúng thế nào, không ngờ vẫn còn bọn tham quan, ác bá. Aizz, hắn đang suy nghĩ thì một tiếng nói cũng khí phách không kém:
– Đại ca..
Nghe giọng quen, hắn xoay người lại. Trước mắt hắn là một tuyệt thế mỹ nam
hiếm có, xinh đẹp dị thường. Tóc trắng nhu hòa như trăng sáng, lông my
dài, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp, có thể nói bất cứ ai nhìn hắn điều si
mê, cùng kinh diễm. Trên người mỹ nam bận đồ trắng, khí phách trang nhã
thoát tục, nhìn lãnh đạm trong trẻo như nước, quả thật nhìn ra sao cũng
tựa như trích tiên hạ phàm.
Nhìn hắn, Lạc Thiên Vũ mừng:
– Nhị đệ…
Đúng, tuyệt thế mỹ nam kia chính là Lạc Thiên Kỳ, vương gia Lạc Thiên Quốc,
đệ đệ của Lạc Thiên Vũ, nhìn Lạc Thiên Vũ cải trang vi hành, Lạc Thiên
Kỳ hỏi:
– Đại ca cải trang vi hành thế nào ?
Lạc Thiên Vũ nói:
– Hừ, nhắc đến chúng ! Ta lại tức, một bọn tham quan, ác bá…
Lạc Thiên Kỳ định ngói gì thì phát hiện có người theo dõi, sắt mặt nổi lên tia đề phòng nói:
– Ai đang theo dõi, ra đây
Nghe đệ đệ cảnh giác, hắn cũng cảnh giác theo. Định phóng kiếm nhưng người
trong cây đã dùng khinh công phi ra, tránh được. Lạc Thiên Kỳ và Lạc
Thiên Vũ ngạc nhiên, trước mặt hắn là một tiểu tử bảy tuổi, áo quần lịch sự, nhưng khinh công lại cao, đến nổi hắn và hắn không thể phát hiện.
Tiểu tử này rốt cuộc là ai
Nhìn hai vị mỹ nam đề phòng, nàng ai u một tiếng. Quả thật là tuyệt thế soái ca, mỹ nam, chậc chậc không sai.