Đổng Phi cố gắng nói với giọng điệu rất bình tĩnh.
Tay cầm kim qua, khẽ gõ vào lòng bàn tay. Nhưng càng như vậy, thanh âm của y nghe lại càng đáng sợ mà âm trầm.
Một câu nói cuối cùng cơ hồ là rặn ra từ trong hàm răng, mang theo sát ý nồng đậm.
- Ta muốn tại Lâm Thao, cho Trương Mạc Mã Đằng một bài học. . . Nhưng không biết hai người các ngươi có dám ở lại kề vai chiến đấu với ta không?
Hoa Hùng Khúc Nghĩa đánh thót một cái, mở to hai mắt nhìn Đổng Phi.
- Phụ thân đã chết, mộ của tỷ tỷ không còn nữa. . . Trong một năm trước đây, phần lớn thời gian ta đều là chạy trốn. Nhưng hiện tại, ta không muốn chạy trốn nữa. Trương Mạc Mã Đằng, không phải là người... Ta muốn lấy máu của hai tên đó để cảnh cáo thiên hạ! Đương nhiên, ta cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, các người nếu không muốn ở lại, hiện tại đi đi, coi như còn kịp.
Hoa Hùng biến sắc mặt, trở nên đỏ tía. Hắn quỳ gối xuống trước mặt Đổng Phi:
- Chủ công vì sao nói như vậy? Hoa Hùng chịu ơn tri ngộ của thái sư, lại được ân cứu mạng của chủ công, cuộc đời này cho dù là thịt nát xương tan, cũng khó báo đáp. Hoa Hùng nguyện kề vai chiến đấu cùng chủ công.
Khúc Nghĩa cũng quỳ xuống:
- Chủ công không khinh Nghĩa hèn mọn, giao cho trọng trách. . . Khúc Nghĩa đâu thể làm kẻ tham sống sợ chết được?
Sắc mặt Đổng Phi bình tĩnh, thản nhiên cười.
- Đã như vậy. . .
Lời còn chưa dứt, thấy Cam Bí vội vã chạy tới.
- Chủ công, thám mã có quân tình bẩm báo, đại tướng dưới trướng Mã Đằng là Hạ Hầu Bác từ Võ Đô suất lĩnh 5000 Thiết Giáp quân đánh tới Lâm Thao.
- A?
- Còn có, Trương Mạc từ Hà Quan xuất binh, Mã Đằng từ huyện Ký xuất binh, hội hợp với ba vạn binh mã của Quách Hiến, tổng cộng 11 vạn đại quân, chuẩn bị ba mặt giáp công, đánh vào Lâm Thao.
Hoa Hùng Khúc Nghĩa nghe vậy, hai gò má co quắp.
11 vạn đại quân, thoạt nhìn lần này Mã Đằng Trương Mạc chơi thật rồi.
Đổng Phi một đường đánh qua đây, nhân mã cũng không giảm bớt bao nhiêu, trái lại ven đường thu nạp nguyên quân Lũng Tây cũng đã tăng thêm mấy nghìn người.
Tuy nhiên mặc dù như vậy, dưới trướng Đổng Phi cũng chỉ có 5, 6000 người. Nếu muốn đối kháng 11 vạn đại quân. . .
Hoa Hùng Khúc Nghĩa cũng không khỏi cảm thấy tâm thần bất định.
Đổng Phi lại nở nụ cười!
Không biết vì sao, thời khắc càng hung hiểm, càng nguy nan, Đổng Phi lại càng cảm thấy hưng phấn.
Sự nội liễm trong kiếp trước, tại kiếp này hoàn toàn không thấy. Sau khi nghe được tin tức này, đôi mắt như rắn đã híp lại thành một đường.
- 11 vạn. Hừ hừ, quả nhiên rất oai hùng!
Hoa Hùng hơi do dự, nhỏ nhẹ nói:
- Chủ công, không bằng chúng ta rút đi.
- Rút? Rút đi đâu?
Đổng Phi cười ra tiếng:
- Văn Khai, hiện giờ chúng ta ba mặt thụ địch, đã không đường thối lui. Nếu như lui vào Hà Hoàng, thì tất cả những gì làm trước kia đều sẽ biến thành công cốc. . . Kế sách hiện nay, chỉ có hai chữ có thể phá địch, đó chính là tử chiến.
- Tử chiến?
- Chúng ta về phủ nha trước, rồi mới tường tận trao đổi.
Đổng Phi tỏ ra ung dung, cầm kim qua đi ra khỏi căn nhà cũ.
Tử chiến? Thực sự tử chiến là có thể phá địch sao?
Đổng Phi rất rõ ràng, điều đó không có khả năng. . . Nhưng mà có thể kiềm chân đại quân Trương Mã, chắc hẳn Giả Hủ nhất định có được phương pháp phá giải.
Cái gọi là kế sách phá địch không ở Lâm Thao, mà ở tại Trương Dịch.
Kế sách hiện nay, chỉ có giao hết toàn bộ tín nhiệm cho Giả Hủ kia, hy vọng vị độc sĩ trong truyền thuyết này sẽ không phụ lòng mình.
******
Huyện thành Lâm Thao chìm trong cảnh kinh hoảng.
Tin tức đại quân Trương Mã sắp đến không biết là ai truyền ra ngoài, cả Lâm Thao đều trở nên hoảng loạn không ngớt.
Nguyên nhân rất đơn giản, Đổng Phi chiếm Lâm Thao, có phân nửa nhân tố ở chỗ nhân tâm Lâm Thao hướng về Đổng gia. Nếu như lúc này Đổng Phi mang binh rút khỏi Lâm Thao, như vậy Lâm Thao sẽ đối mặt với sự trả thù đáng sợ của đại quân Trương Mã. Quả thực khiến người hoang mang.
Ven đường, Đổng Phi thấy rất nhiều người đang rỉ tai thì thầm cho nhau.
Y nhíu mày, ghìm ngựa giơ tay ra hiệu Cam Bí đi qua:
- Lão Hổ, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc nhỏ, sao hả?
Cam Bí ngẩn ra:
- Chủ công nói gì vậy? Có gì phân phó thì cứ việc nói.
- Bên ta vừa mới biết tin tức, Lâm Thao liền hỗn loạn rồi. Chỉ sợ bên trong thành Lâm Thao này không quá sạch sẽ. Ngươi nguyện tẩy rửa cho ta chứ?
Cam Bí là người thẳng thắn, nhưng cũng không ngốc. Sao hắn lại không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Đổng Phi, liền đảo tròng mắt nhỏ nhẹ nói:
- Chủ công, loại chuyện này có lẽ ta làm không tốt. Nhưng huynh đệ Vương Mãi của ta, chính là cháu của Đằng tam gia gia, là người rất cơ linh, tâm tư kín đáo, có thể gánh vác được.
- Vương Mãi?
Đổng Phi ngẩn ra, vô ý thức chuyển ánh mắt lên người một thanh niên theo sau Cam Bí.
Thanh niên này trong số mười mấy người đi ra từ Vô Nan sơn có tướng tá nhỏ nhất, cao chừng bảy xích sáu, thân thể gầy yếu. Có một con vật bò trên vai hắn, nhỏ giống như mèo.
Hình thể như tiểu hồ ly, dài chỉ khoảng hai xích, nhưng cái đuôi dài như thân mình, vòng qua cổ thanh niên đó rồi rơi xuống trước ngực. Đầu nó hình tam giác, tứ chi to ngắn, có đủ năm móng, móng vuốt rất nhỏ, cong mà sắc. Toàn thân lông màu nâu, đầu và mặt lại màu đen. Cổ và ngực màu vàng, đuôi màu đen.
Một tiểu gia hỏa quái dị.
Lúc trước khi Đổng Phi nhìn thấy cũng lấy làm kinh hãi.
Cam Bí nói, tiểu gia hỏa này là mật cẩu, bởi vì thích ăn mật. Nhưng Đổng Phi lại biết, tên khoa học của tiểu gia hỏa là chồn vàng.
Đừng nhìn hình dạng của nó khả ái, nhưng lại rất dữ. Có đôi khi thậm chí có thể công kích động vật có hình thể lớn hơn nó mấy lần.
Trong móng vuốt cong mà sắc đó có chất độc trời sinh, mặc dù không thể trí mạng, nhưng có thể làm địch nhân trong nháy mắt tê dại.
Chính là bởi vì con chồn vàng này nên Đổng Phi mới có ấn tượng đối với chủ nhân Vương Mãi của nó.
Theo đạo lý, võ nghệ của Vương Mãi trong số những người Vô Nan sơn không tính là quá lợi hại, nhưng Cam Bí lại nhất định phải dẫn hắn theo.
Dùng lời Cam Bí nói: hắn là một con cọp, vậy Vương Mãi chính là con hồ ly bày mưu tính kế cho hắn.
Nghe qua, hình như cũng là một nhân tuyển không tệ.
Đổng Phi nhìn Vương Mãi hai lần rồi nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì, ý bảo Cam Bí truyền đạt lại lời của y rồi chạy thẳng tới phủ nha.
Phủ nha Lâm Thao thật ra là biệt viện của Đổng gia năm đó tại Lâm Thao, nói chuẩn xác thì thuộc về tài sản của Đổng Mân.
Phủ nha trước kia từ lâu đã bị hủy, sau đó Trương Mạc phái Lâm Thao lệnh xây dựng phủ nha mới. Nhưng Đổng Phi lại không muốn ở trong đó, liền biến phủ nha của Lâm Thao lệnh thành khố phủ tạm thời, còn mình thì ở trong biệt viện của Đổng Mân.
Một thanh niên 23, 24 tuổi đứng trên bậc thang biệt viện, đang nói chuyện với các hương thân có vẻ rất bức xúc.
- Chư vị, Võ Công Hầu cũng không nói là sẽ mặc kệ mọi người. Xin các vị đừng nghe tiểu nhân tung tin vịt. . . Võ Công Hầu là anh hùng của Lâm Thao chúng ta, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ không quan tâm. Mọi người không tin ta, chẳng lẽ còn không tin Võ Công Hầu?
- Diêm Ôn này, không tệ!
Đổng Phi đứng từ xa nhìn thanh niên trên bậc thang, gật đầu khen.