Diêm Ôn là người Lâm Thao chính gốc, lớn hơn Đổng Phi hai tuổi, đã từng bán mình làm gia nô cho Đổng gia, sau đó Đổng Mân thấy hắn thông minh, lại không có con, nên thu Diêm Ôn làm nghĩa tử, còn đưa hắn ra ngoài cầu học. Đương nhiên, khi Đổng Mân thu nhận Diêm Ôn thì Đổng Phi đã không ở Lâm Thao, lý giải đối với Diêm Ôn cũng không nhiều, chỉ từng nghe Đổng Mân đề cập qua hai lần.
Khi Trương Mạc chiếm Lâm Thao, Diêm Ôn vừa lúc về Lâm Thao, bị Lâm Thao lệnh chinh tích là chủ bộ.
Thân phận của hắn rất ít người biết.
Khi Đổng Phi binh lâm dưới thành Lâm Thao, chính là Diêm Ôn cổ động bách tính mở cửa thành, cũng tự tay giết chết Lâm Thao lệnh.
Diêm Ôn tư chất bình thường, cũng không có tài năng gì...
Nếu như để cho Lý Nho đánh giá: chẳng qua là có tài của huyện úy, khả dụng nhưng không thể trọng dụng. . .
Tuy nhiên một câu đánh giá sau đó của Lý Nho lại làm cho Đổng Phi lưu tâm.
Lý Nho nói: Diêm Ôn có sự cương trực của Quách Giải, là người đôn hậu, tính tình trung liệt, có thể xem là tâm phúc, tử sĩ của Đổng gia.
Tử sĩ. . .
Hai chữ này cũng không phải tùy tiện có thể đảm đương.
Quách Giải là hiệp khách của thời Tây Hán, tính tình cương liệt, là người trách nhiệm.
Đổng Phi thấy Diêm Ôn lớn tiếng giải thích, nhưng các hương thân Lâm Thao vẫn chưa chịu thôi. Không nói đến cái khác, chỉ nói Diêm Ôn thân là nghĩa tử của Đổng Mân, là người một nhà với Đổng Phi, Đổng Phi sẽ không thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn bị làm khó dễ.
Lập tức y lớn tiếng quát:
- Là ai nói ta muốn bỏ mặc Lâm Thao không quan tâm?
Tiếng quát này như cự lôi nổ vang.
Các hương thân ở cửa biệt viện lập tức lặng ngắt như tờ.
Đổng Phi dục ngựa đi qua, nháy mắt ra hiệu một cái với Diêm Ôn. Diêm Ôn đầu tiên là ngẩn ra, chợt lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong đó.
Hắn xoay người đi vào biệt viện, không quản các hương thân này nữa.
Đổng Phi nói:
- Đổng mỗ sống là người Lâm Thao, chết là quỷ Lâm Thao. Các ngươi nghe ai nói, Đổng mỗ muốn bỏ mặc Lâm Thao không quan tâm? Đây là yêu ngôn hoặc chúng, các ngươi không phân biệt thật giả thì thôi, nhưng ở chỗ này nháo sự, quấy rối dân tâm. Chẳng lẽ cho là Đổng gia ta sa sút, thì không dám giết người sao. . . Vương Mãi ở đâu!
- Có mạt tướng!
Vương Mãi đã được Cam Bí căn dặn, biết Đổng Phi muốn hắn làm chuyện gì.
Cho nên, khi Đổng Phi gọi tên hắn, Vương Mãi lập tức hiểu ý và tiến lên một bước, chắp tay hành lễ với Đổng Phi.
- Bắt hết những người này lại, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng!
Lời còn chưa dứt, mấy trăm binh sĩ từ trong biệt viện phía sau y chạy ra, vây quanh các hương thân lại.
Cũng không để ý tới những người đó la ó, Đổng Phi dồn khí đan điền, lớn tiếng quát:
- Lâm Thao bỏ Đổng Phi, Đổng Phi không bỏ Lâm Thao. Đổng mỗ ở đây nói rõ, nguyện cùng người Lâm Thao cộng sinh tử. Nếu như còn dám yêu ngôn hoặc chúng, lần sau bắt được, giết chết bất luận tội.
Không để ý đến những tiếng la hét, Đổng Phi sải bước đi vào biệt viện.
Vào trong thư phòng ngồi. Diêm Ôn tiến lên hành lễ.
- Bá Kiệm, ngươi đừng câu nệ như vậy. . . Ha ha, nói đến thì ngươi hẳn là tòng huynh của ta. Nếu là người một nhà thì cứ tự nhiên đi. A, nhất nhất báo lên hướng đi của đại quân Trương Mã... Sau đó ngươi đi tìm Vương Mãi, hắn sẽ nói cho ngươi nên làm chuyện gì.
Diêm Ôn tự mình biết mình. Chuyện nhà mình mình rõ ràng, Đổng Phi khách khí đối với hắn nói trắng ra là nể mặt của Đổng Mân.
Nhưng Đổng Phi có thể khách khí, hắn cũng không thể mượn thế mà treo cao.
Hắn lập tức vội vàng chắp tay tuân mệnh, báo cáo lại quân tình đã chỉnh lý, đặt lên bàn của Đổng Phi sau đó xoay người rời đi.
Đổng Phi nhíu mày, tỉ mỉ xem hết quân tình.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Khúc Nghĩa và Hoa Hùng vẫn đứng ở trước bàn.
- Đừng đứng nữa, mọi người ngồi rồi nói chuyện.
Nói xong ném quân tình lên bàn, trầm giọng nói:
- Năm vạn đại quân của Trương Mạc xuất phát từ Hà Quan, dự tính sẽ 10 ngày sau đến Lâm Thao. Mã Đằng xuất phát từ huyện Ký, Quách Hiến xuất phát từ Hạ Biện, phỏng chừng cũng phải 7, 8 ngày. Các ngươi cảm thấy thế nào?
Hoa Hùng Khúc Nghĩa cũng biết, Đổng Phi đã có chủ ý. Nếu chủ công định liệu trước, chắc hẳn đã có hậu chiêu. Việc trước mắt chính là muốn tử thủ ở Lâm Thao.
Hoa Hùng cũng không phải một võ tướng đơn thuần, ở trong Lương Châu quân nhất hệ, hắn dụng binh không bằng Từ Vinh, nhưng cũng đọc qua binh thư chiến sách. Đặc biệt là trong lúc dưỡng thương, còn đọc thuộc làu Thập tam thiên của Tôn Vũ.
Hoa Hùng hiện giờ cũng rất chín chắn.
Nhìn thoáng qua Khúc Nghĩa, Hoa Hùng nói:
- Thật ra, tại vùng Lũng Tây này, binh mã trong tay chủ công cũng không tính quá ít.
Đổng Phi ngẩn ra:
- Văn Khai nói thế có ý gì?
- Đại Phương tại Lũng Tây khổ tâm kinh doanh hơn 10 năm. Lũng Tây quân có thể coi là dòng chính của chủ công. Lúc trước nếu không phải Đại Phương bị ám sát, hôm nay chúng ta có thể đặt chân Lương Châu, chiếm lĩnh Tam Phụ. . . Sau khi Đại Phương chết, quân Lũng Tây chia năm xẻ bảy, đích thực có không ít người bị hai tên Trương Mã thu nạp. Nhưng theo ta được biết, còn có rất nhiều người cũng không muốn cống hiến cho Trương Mã.
- A?
Đổng Phi nghe vậy liền cảm thấy hứng thú.
Hoa Hùng nói:
- Nói đến thì chuyện này lại là công lao của Bá Kiệm. Sau khi quân Lũng Tây bị thôn tính, có không ít người dẫn theo nhân mã bản bộ, hoặc là chiếm núi làm vương. Hoặc là làm thảo khấu, hơn mười nhóm nhân mã lớn nhỏ, nhiều tam 3, 4000 người, ít cũng mấy trăm người. . . Sau khi Bá Kiệm đảm nhiệm chủ bộ Lâm Thao, mượn quyền lợi trong tay âm thầm liên hệ với những người đó, đồng thời nghĩ cách bảo trụ họ. Hơn mười nhóm nhân mã này phân bố tại Địch Đạo, Điểu Thử Đồng Huyệt sơn, làng Ngũ Khê, thậm chí vùng Võ Sơn.
Đổng Phi híp mắt lại:
- Thì sao?
- Nếu chủ công muốn giáo huấn Trương Mã, sao không kéo đại kỳ, thẳng thắn nói là muốn chiếm lĩnh Lũng Tây? Ta nghĩ, chỉ cần chủ công kéo đại kỳ, không đến mười ngày, nhất định sẽ có thuộc hạ cũ của quân Lũng Tây đến đây hiệu lực.
Khi Hoa Hùng nói Khúc Nghĩa vẫn không nói gì.
Mãi đến khi Hoa Hùng nói xong hắn mới buông quân tình xuống:
- Nếu như chỉ như thế, sợ rằng vẫn không đủ để hấp dẫn lính cũ của quân Lũng Tây.
- A?
- Chủ công phải bày ra đủ thực lực, khiến lính cũ của quân Lũng Tây tâm phục khẩu phục. Hoa tướng quân nói không sai, những người đó có thể đã từng trung với chủ công, nhưng hiện giờ chủ công không thể so với trước kia. Phải lập uy trước mọi người, mới có thể khiến họ thần phục.
Hoa Hùng cũng không tỏ ra không hài lòng gì.
Hắn biết Khúc Nghĩa, người này trong nội tâm hiện ra ngạo khí, mà Hoa Hùng năm đó sao lại không phải như vậy?
Hơn nữa, Khúc Nghĩa nói cũng không sai.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, trời mới biết các trung thần ngày xưa hôm nay sẽ thế nào?
Luận hành quân chiến tranh, lâm trận chỉ huy, Đổng Phi tự nhận kém Khúc Nghĩa. Người này đọc sách không được nhiều, nhưng có một loại nhạy cảm trời sinh, có thể chuẩn xác tìm kiếm ra kẽ hở sở tại trên chiến trường. Hắn lại còn tinh về luyện binh, Bối Ngôi quân ở trong tay hắn có thể nói cực kỳ lợi hại.
- Khúc Nghĩa, có chuyện cứ nói đừng ngại. Nói xem ngươi cảm thấy nên lập uy thế nào?
Khúc Nghĩa nở nụ cười:
- Chủ công, trong lòng ngài đã có kết luận, Khúc Nghĩa chẳng qua là nói ra mà thôi.
Đổng Phi híp mắt lại:
- Nói như thế, ngươi cũng cho rằng nên thu thập hắn sao?
- Nên như vậy!
Khúc Nghĩa thản nhiên cười:
- Nếu hắn muốn đi tìm cái chết, chủ công cần gì phải khách khí với hắn?
Nói xong hai người nhìn nhau cười ha hả.
Hoa Hùng dần dần hiểu ra, tay vuốt râu, nhỏ nhẹ nói:
- Ha ha, thủ cấp người này có thể cầm để tế cờ!
Không ai có thể quen thuộc Lâm Thao hơn người Lâm Thao.
Mà xem như người Lâm Thao sinh ra và lớn lên ở địa phương, Đổng Phi đối với địa hình hoàn cảnh xung quanh Lâm Thao có thể nói rõ như lòng bàn tay.
Đêm đã khuya, mây đen che khuất ánh trăng, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt.
Từ chạng vạng đã bắt đầu nổi gió, hơn nữa sau khi trời tối đen gió càng lúc càng lớn, còn có cái lạnh của mùa đông.
Ngửa mặt nằm trên bãi cỏ, miệng ngậm một cành cây vừa mới nẩy mầm, Đổng Phi nhìn cảnh tượng đồ sộ gió cuốn mây tan trên bầu trời, đột nhiên sinh ra hoài niệm vô cùng. 10 năm trước, khi y chỉ có mười tuổi, thường một mình chạy ra ngoài thành Lâm Thao, giống như hiện tại vậy. Điểm khác duy nhất là lúc đó y không nghĩ ngợi gì hết.
Cái loại vắng vẻ giữa cánh đồng bát ngát này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Cho đến ngày nay, Đổng Phi thật lâu chưa có cái loại cảm thụ như hồi bé, tâm tư càng không đình chỉ trong chốc lát.
Thật ra, thỉnh thoảng cũng không nghĩ chuyện gì hết, chỉ nhìn bầu trời đờ ra, cảm giác rất không tệ.
Đổng Phi nghĩ tới đây, lại càng hoài niệm cái loại vui vẻ 10 năm trước. Hai còn tuyết quỷ phủ phục bên cạnh y, sư tông thú thì đứng ở trong bụi cỏ. Một bụi cỏ rất cao, hoàn toàn che giấu thân hình to lớn của A Sửu. Nhìn từ xa, còn tưởng rằng nơi này là một mảnh đất trống.
Đúng vậy, ở đây đã từng là một mảnh đất trống. Tuy nhiên hiện tại. . .
Có tiếng bước chân truyền đến, Đổng Phi xoay người ngồi dậy.
Cam Bí hớt hải chạy tới trước mặt Đổng Phi, hạ giọng nói:
- Chủ công, tên đó quả thật đóng quân tại Hà Cốc.
Đổng Phi híp mắt lại, thổi phù cành cây trong miệng sau đó dắt sư tông thú, xoay người lên ngựa.
- Nếu đã tới rồi, đâu thể không chiêu đãi một phen được?
Nói xong y giơ lên tay. Chỉ thấy một trăm chiến mã lao ra từ trong bụi cỏ, trên ngựa là kỵ sĩ với áo giáp.
Đây là đội quân tinh nhuệ cường dũng Hoa Hùng chọn ra từ trong Thiết Giáp quân cho Đổng Phi, phụ trách trách đêm nay hộ tống Đổng Phi cùng hành động. Hà Cốc mà Cam Bí nói chính là một vùng bình nguyên theo dòng chảy sông Thao nằm ở Đê Đạo và đầu nguồn sông Hán đổ vào.
Đến nay Đổng Phi còn nhớ rõ, năm đó y chính là ở trên vùng bình nguyên này tập kích đội ngũ của Vệ gia đến cưới Đổng Lục.
Cam Bí nhỏ nhẹ nói:
- Chủ công, Hạ Hầu Bác đó quả thực nhát như chuột, ngài cắm mấy trăm đại kỳ xung quanh Lâm Thao, tên đó sợ không dám tiến về phía trước nữa. Uổng công hắn được xưng là Hồng Mã Phỉ vương.
Đổng Phi cười:
- Đây không phải kế sách của ta, mà nên cảm tạ tổ tông của Mã Đằng kia... Năm đó con trai của tổ tông hắn Mã Viện là Mã Phòng từng lấy phương pháp tương tự mấy lần đánh bại Khương tặc. Năm đó khi Hạ Hầu Bác còn là Hồng Mã Phỉ vương, cuộc sống chỉ là ăn bữa hôm lo bữa mai, tự nhiên lúc nào cũng phải bảo trì dũng mãnh... Người, đừng để cho bản thân sống quá thoải mái! Cuộc sống quá thoải mái, bưu hãn vũ dũng sớm muộn cũng bị hao mòn hết.
Cam Bí gật đầu:
- Chủ công nói rất có đạo lý.
- Được rồi, dẫn theo các Vô Nan sĩ của ngươi bắt đầu hành động đi!
Cam Bí lập tức tuân mệnh, xoay người lủi vào trong bụi cỏ. Đổng Phi khẽ vỗ đầu sư tông thú A Sửu:
- Bảo bối, bây giờ không có trọng giáp phòng hộ nữa rồi, lát nữa phải cẩn thận hơn, đừng để người khác làm bị thương, lão tử sẽ đau lòng.
Sư tông thú khẽ phì mũi một cái. Hình như đang nói: Chỉ một đám ô hợp, cho dù không có trọng giáp, cũng mơ tưởng làm ta bị thương.
Nó ngẩng cao đầu, phun ra một luồng khí mù nhàn nhạt từ trong mũi. Móng trước khẽ cào trên mặt đất.
Đứng ở vị trí của Đổng Phi nhìn xuống, cự ly chừng 800 bước chính là một vùng đại doanh.
Cửa doanh đại kỳ bay phấp phới, trên viết hai chữ 'Hạ Hầu' to như cái đấu. Trong doanh trại có tiếng xoong vang lên, yên lặng khác thường.
Mười mấy bóng người như rắn lủi đến cửa doanh.
Cam Bí mượn cây ngải cao che lấp thân hình. Trên mặt bôi bùi đen, trên người mặc bộ đồ bó sát người màu sắc tương tự như màu ngải. Đây là một số tâm đắc mà người Vô Nan sơn sinh sống tại Nam Sơn 400 năm tổng kết ra.
Dùng lời của Đổng Phi để nói: Đây có lẽ chính là bộ đội đặc chủng sớm nhất.
Chậm rãi gỡ cung tiễn xuống, Cam Bí giơ tay lên, mấy bóng đen từ trong bụi cỏ lủi ra, sau đó tới gần cửa đại doanh.
Đột nhiên, bầu trời truyền đến một tiếng sét đánh.
Một vệt sáng trắng xóa hiện lên, Cam Bí khẽ buông ngón tay, hai cây lợi tiễn từ trong bụi cỏ bay ra, đâm trúng ngực vệ binh.
Tiếng sét đánh át đi tiếng la thảm của vệ binh.
Theo tia chớp biến mất, bóng đen xuất hiện, trong nháy mắt đẩy ra cự mã và các vật cản trở ở ngoài cửa doanh, dọn sạch thông đạo.
Lúc này Cam Bí dẫn theo những người khác nhanh chóng đi tới cửa đại doanh, đưa tay ra hiệu với người dọn vật cản lúc trước, sau đó vô thanh vô tức lướt vào trong đại doanh.
Gió lúc này càng thổi lớn hơn!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Đổng Phi vươn tay ra, cảm thụ được độ ẩm trong không khí.
Đây là một số kiến thức cơ bản học được từ lão nhân trong sơn thôn khi làm nhân viên kiểm lâm ở kiếp trước.
Có thể việc mà các lão nhân nói có rất nhiều đều mang theo màu sắc mê tín. Nhưng truyền thừa mấy trăm năm, thậm chí một số một số kiến thức nghìn năm, sở dĩ có thể truyền thừa đương nhiên là vì những kiến thức này đã từng đạt được vô số lần chứng thực.
Từ độ ẩm trong không khí, từ sắc trời, từ sức gió. . .
Đổng Phi phán đoán ra, nhiều nhất là một canh giờ, khẳng định sẽ có một trận mưa to.
Thực sự là thời tiết chó chết, Hạ Hầu Bác kia biết chọn thời gian thật, lại vào lúc này đến cảnh nội Lâm Thao.
Hy vọng tất cả có thể thuận lợi.
Vẫy tay, hai binh sĩ khiêng một thanh đại chuỳ đi tới trước ngựa của Đổng Phi.
Lấy tay quặc đại chuỳ vào trong tay, Đổng Phi hít sâu một hơi, một tay kéo dây cương, sau đó thở hắt ra một ngụm khí đục.
Giống như vì phối hợp với luồng khí đục này của y, trong đại doanh Hà Cốc đột nhiên nổi lửa.
Sau đó, bên trong đại doanh phát ra tiếng la hét thảm thiết, lửa mượn gió thổi, trong nháy mắt lan tràn ra.
- Các huynh đệ, theo ta giết địch!
Đổng Phi dùng thanh âm trầm thấp hô lên.
Sư tông thú từ lâu đã không nhịn được trong sát na phi lên cao, phóng tới đại doanh Hà Cốc hầu như đã biến thành biển lửa.
Một trăm cường dũng theo sát phía sau Đổng Phi.
Hai con tuyết quỷ chạy xung quanh trước sau sư tông thú, ở trước cửa ngửa mặt lên trời phát ra âm thanh như sói tru.
- Địch tập kích. . .
Có binh sĩ đóng ở tiền doanh từ trong trướng bồng đi ra, khi ngẩng đầu nhìn thấy nhóm Đổng Phi thì không khỏi kinh hoàng la lên.
Cũng không đợi thanh âm ra khỏi miệng, một con tuyết quỷ phi lên, lộ ra hàm răng trắng xóa cắn lên cổ binh sĩ. Thân mình thuận thế lao tới trước, một luồng máu phun ra. Cổ binh sĩ đã bị khuyết hơn một nửa, đầu treo trên cổ, người ngã rầm xuống đất.
Lúc này, Đổng Phi đã chạy vào trong đại doanh.
- Trùy hình kỵ trận. . . Theo ta xông lên!
Đổng Phi hét lên và đánh vào trong đám người. Đôi đại chùy mang theo kình phong trên dưới tung bay, không người có thể kháng cự.
Từ tiền quân đánh thẳng vào trung quân, liền thấy đám người Cam Bí bị vây ở chính giữa.
Đổng Phi liếc mắt nhìn ra những người đó cũng không phải là binh sĩ bình thường, võ nghệ cao cường, hơn nữa phối hợp rất ăn ý.
Võ nghệ của Cam Bí không kém, nhưng không thể thoát khỏi vòng vây của những người đó.
Trong đám người có một viên đại tướng, trong ánh lửa nhìn qua đặc biệt bắt mắt.
Người này dưới ngựa thân cao khoảng 9. 6 xích, mặc chiến bào màu đỏ thẫm, mặt trên thêu đồ án đầu ngựa màu đỏ. Khoác Lưỡng Đương khải, mặt trên bôi chu sa, cưỡi Tê phong thú lông quăn màu đỏ rực, chính là thuần huyết bảo mã hiếm thấy. Tay nắm Phương Thiên Họa Kích, thân kích màu đỏ rực, trên hai khía còn thấm quang mang màu đỏ sậm.
Đổng Phi nhìn người đó, không khỏi giật mình.
Vì sao chứ?
Trang phục, binh khí của người này tương tự với Lữ Bố Lữ Phụng Tiên.
Tuy nhiên so với Lữ Bố người này hiển nhiên càng phong tao hơn. Bộ áo liền quần đó ngay cả người kiến thức rộng rãi như Đổng Phi cũng chưa bao giờ thấy qua.
Trong lòng khó hiểu: đây là ai? Chẳng lẽ chính là Hồng Mã Phỉ Vương Hạ Hầu Bác kia?
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng trên chiến trường đâu cho phép phân tâm? Đổng Phi coi như là nhân vật thân kinh bách chiến rồi, đương nhiên minh bạch đạo lý này.
Hai chân khẽ huých vào bụng sư tông thú. A Sửu lập tức hiểu ý của Đổng Phi, ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng.
Thanh âm của Sư tông thú rất lớn, mặc dù trong doanh trại tiếng người ồn ào, nhưng không thể át đi tiếng hí đó.
Trong sát na, ngoại trừ ngựa của một trăm quân sĩ đi theo Đổng Phi còn vững vàng, trong đại doanh người hô ngựa hý, vô cùng hỗn loạn. Rất nhiều chiến mã bị tiếng hí có thể coi là khí thế ngất trời của sư tông thú gây sợ hãi, hai chân như nhũn ra.
Tướng lĩnh cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích ghìm chặt dây cương, ánh mắt lướt qua Đổng Phi.
Đổng Phi phân ra song chùy, một chiêu Dã Mã Phân Tung.
Chùy pháp chưa bao giờ lấy tốc độ là chủ, nhưng chiêu này của Đổng Phi lại nhanh như tia chớp. Hai địch tướng ngăn cản lối đi của Đổng Phi giơ binh khí nghênh đón. Nhưng không ngờ sau khi Đổng Phi tách ra song chùy, tốc độ của chùy nhanh, tốc độ của sư tông thú còn nhanh hơn.
Trong chớp nhoáng sư tông thú tăng tốc lao về phía trước.
Đổng Phi song chưởng uốn lượn, đại chuỳ mượn mã tốc nện thật mạnh lên hai cây binh khí, lực va đập thật lớn cũng không bởi vậy mà dừng lại. Hai tướng địch thậm chí không biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, Đổng Phi cũng đã xuất hiện ở trước mặt.
Binh khí trong tay căn bản không thể cầm chắc, theo chùy thế nện rầm lên ngực.
Về phần sống hay chết, Đổng Phi đã không còn quan tâm. Sau khi hai tướng địch ngã ngựa, 800 chiến mã nhanh như điện chớp xông tới.
- Đổng Tây Bình ở đây, Hạ Hầu Bác có dám đánh một trận với ta?
Hạ Hầu Bác, chính là người có trang phục còn phong tao hơn cả Lữ Bố.
Hắn tuổi chừng ngoài 40, có huyết thống của người Đê Tứ Chi, tại Tây Hải quả thật có thể nói là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh.
Xuất hiện vào năm Trung Bình thứ hai, cũng chính vào lúc Lương Châu hỗn loạn nhất.
Sáu năm tung hoành, có thể nói là chưa gặp được địch thủ. 108 tộc nhân Tứ Chi dưới trướng, mỗi người đều là năng chinh quán chiến.
Đã từng giao thủ với Mã Đằng, hơn trăm hiệp chưa từng phân thắng bại. Sau đó hai người cảm mết nhau, Hạ Hầu Bác liền dẫn theo nhân mã bản bộ đầu nhập vào Mã Đằng. Người này ở trong quân Mã Đằng có danh xưng là ngoại tính đệ nhất nhân, vô cùng lợi hại.
Nhưng giống như Đổng Phi đã nói, người chỉ cần học được hưởng thụ, học được an nhàn thì sẽ trở nên nhát gan.
Nếu là vào lúc trước khi còn làm mã tặc, Hạ Hầu Bác khẳng định sẽ dẫn theo nhân mã đánh thẳng tới Lâm Thao. Nhưng hiện tại đã làm quan, tính khí cũng tăng thêm vài phần cẩn thận. Không vì cái gì khác, chức quan có lớn, chung quy phải có mạng mới làm được.
Cẩn tắc vô áy náy...
Đổng Phi rất rõ ràng, người như vậy biểu hiện ra vũ dũng, nhưng trên thực tế đã mất đi dũng khí năm đó.
Vòng chùy đánh vào trong đám người, các võ tướng bao vây Cam Bí lập tức loạn cả lên. Võ nghệ của những người này có thể không tệ, nhưng sao so được với sự dũng mãnh của Đổng Phi. Cam Bí nội ứng ngoại hợp, dẫn người thuận thế cướp được hơn mười chiến mã, một tay Thanh Phong mâu, một tay Nguyệt Nha kích. Mâu như thiểm điện, kích như bôn lôi, giết cho binh mã của Hạ Hầu Bác người ngã ngựa đổ.
Đổng Phi đối diện với Hạ Hầu Bác, vòng chùy đánh ngay.
Hạ Hầu Bác mặc dù đã không còn cương khí như năm đó, nhưng cũng không phải gia cầm mặc cho người xâm lược. Phương Thiên Họa Kích mang theo một vệt kích vân đỏ rực bay lượn đâm thẳng tới Đổng Phi. Trong nháy mắt hai ngựa đan xen, Đổng Phi rung mạnh cán chùy, đại chuỳ vang lên lẻng xẻng, xiềng xích trôi xuống xuất thủ. Thuận thế xoay người, chùy trái đập mạnh lên đầu chùy trôi xuống.
Chỉ nghe một tiếng nổ chát chúa, đầu Lôi Cổ Úng Kim Chùy giống như trường hồng quán nhật bay thẳng ra ngoài.
Hạ Hầu Bác nghe được tiếng gió rít sau người, vô ý thức giơ kích móc về phía sau, sử một chiêu Tô Tần Bối Kiếm muốn ngăn cản.
Nói đến thì Hạ Hầu Bác đích thật không kém, từ trong tiếng kình phong đã nghe ra không phải là ám khí như tên các loại.
Tuy nhiên hắn lại không nghĩ tới chiêu Lưu tinh chùy này của Đổng Phi. Lực đạo của đại chùy bay ra vốn không nhỏ, lại còn thêm Đổng Phi đập thêm một chùy, Lưu tinh chùy đó nhanh như tia chớp, nện rầm lên cán kích. Lực lượng quá lớn đập nát bấy thiết khải trên người Hạ Hầu Bác, cán kích còn bị lõm vào trong thịt, Hạ Hầu Bác đau đớn hét lên thảm thiết, phủ phục trên ngựa chạy trối chết.
Đổng Phi chưa đuổi kịp thì mười mấy tướng địch Tứ Chi đã xông tới bao vây.
Đại chuỳ tuột tay, nhưng Đổng Phi lại không lo lắng chút nào. Tháo xuống kim qua trên yên ngựa, phối hợp với chùy trái đánh với tướng địch.
Nói đến thì đại chuỳ và kim qua, một cái nặng hơn trăm cân, một cái 36 cân, một nhẹ một nặng, khó có thể thi triển.
Nhưng ở trong tay Đổng Phi lại trở nên quỷ dị phi thường. Lúc đại chuỳ như bôn lôi, lực mang thiên quân, lúc lại nhẹ nhàng như lông hồng, mà kim qua lại thế lớn lực trầm. Đặc biệt là 72 viên đá trên kim qua, trong ánh lửa khúc xạ ra ánh sáng mê ảo. Một nhẹ một nặng, thay thế chuyển hoán, khiến người khác khó có thể ngăn chặn, quả nhiên quỷ thần khó lường.
Kim qua đập nát đầu, máu me bắn ra trong ánh sáng thê lương.
Đại chuỳ đập gãy xương, tiếng kêu thảm thiết khiến người khác nhịn không được có xung động bưng tai lại.
Người hung ác, sư tông thú càng thêm tàn nhẫn. Ngửa vó đã gãy chân ngựa của quân địch, lại đột nhiên há mồm cắn xe, cắn cho chiến mã của tướng địch mình đầy thương tích. Lúc đầu có mười mấy tướng lĩnh vây quanh Đổng Phi, nhưng đến sau đó, hai ba mươi tướng địch Tứ Chi vây quanh Đổng Phi, không dám chính diện giao phong, lại lén lút cầm ra cung tiễn chuẩn bị đánh lén.
Có câu là, kẻ làm đại tướng mắt nhìn lục lộ, tai nghe bát phương.
Đổng Phi nhìn rõ ràng, khẽ miệng nhếch lên, trùy trái lẻng xẻng ném ra xiềng xích, sợi xích dài hơn hai trượng sau khi tung ra, đại chuỳ quay vù vù. Tướng địch Tứ Chi bị đánh cho gãy xương đứt gân, có mấy người còn bị lưỡi câu trên xích xé rách da thịt, máu tươi nhễ nhại.
Xa xa, Hạ Hầu Bác vừa mới chạy được hơn trăm bước đột nhiên nghe được đối diện truyền đến tiếng rống to.
- Lão già kia, để bảo mã lại cho ta rồi đi không muộn. . .
Một con chiến mã đánh ra từ trong loạn quân, Cam Bí vung kích chém về phía Hạ Hầu Bác.
Hạ Hầu Bác vội vội vàng vàng giơ kích ngăn cản. Khi khía của hai kích quấn vào nhau, Cam Bí đột nhiên buông tay, trong nháy mắt đảo qua Hạ Hầu Bác, Thanh Phong mâu đột nhiên xuất thủ, một vệt hàn quang xẹt qua, đâm thẳng vào cổ họng Hạ Hầu Bác.
Giơ tay hất lên, Hạ Hầu Bác rơi xuống ngựa.
Cam Bí nắm được dây cương của Tê phong thú, đột nhiên mượn lực đằng không, rồi ngồi vững vàng trên người hãn huyết bảo mã.
- Hạ Hầu Bác đã chết, các ngươi còn không đầu hàng, còn đợi đến khi nào?
Đúng lúc này, đại chuỳ của Đổng Phi tuột tay, kéo theo mấy lá gan bay lên cao.
Giữa mây đen, một tia sét nổ vang, đánh trúng vào đầu Lôi Cổ Úng Kim Chùy.
Nói đến thì Lôi Cổ Úng Kim Chùy cũng là tinh thiết bách luyện chế tạo ra, nhưng dưới thiên uy của thiên nhiên bị đánh cho nát bấy.
Vụn sắt văng ra, trong phương viên mười trượng lóe ra lôi điện sáng choang.
Người né tránh không kịp bị vụn sắt bắn trúng, tại chỗ ngã xuống vũng máu.
Cam Bí sửng sốt. . .Hơn trăm cường dũng cũng sửng sốt. . . Binh sĩ dưới trướng Hạ Hầu Bác cũng đều ngây ngẩn cả người, thậm chí đã quên chống lại.
Đổng Phi cũng giật mình.
Vừa rồi giết hưng khởi, không ngờ đã quên chuyện lôi điện này.
May là khí lực đã hết, đại chuỳ tuột tay, bằng không, hiện tại y đã...
Trống ngực đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không sao cả. Sau một tiếng sét qua đi, mưa tầm tả trút xuống.
Đổng Phi ghìm ngựa đứng ở trong mưa, vẻ mặt dữ tợn.
Ầm ầm, răng rắc. . . Lại một tia sét nổ vang giữa không trung, tia chớp chiếu sáng cả một vùng Hà Cốc trắng xóa...