Lịch sử của Loan Vệ Doanh gần hai trăm năm.
Từ sau khi Hán Minh Đế đăng cơ, liền chính thức thiết lập Loan Vệ Doanh
này làm nữ doanh hộ vệ hoàng hậu cùng thái hậu, nhân số hai nghìn.
Ở chỗ này nói một câu, Hán Minh Đế là con trai của Âm Lệ Hoa.
Con trai giữ gìn tâm huyết của mẹ, đương nhiên là lý do đầy đủ. Từ đó về sau thiên hạ thái bình, Loan Vệ Doanh cũng không tái xuất hiện nữa.
Cũng bất kể là hoàng đế nào, đều không dám huỷ bỏ Loan Vệ Doanh.
Trong di chiếu của Hán Minh Đế thậm chí đặc biệt liệt ra một điều cho
Loan Vệ Doanh, bất kỳ ai không được huỷ bỏ Loan Vệ Doanh, coi như là
hoàng đế cũng không được. Đây có lẽ là một loại phương thức Hán Minh Đế
ký thác nỗi nhớ nhung đối với mẫu thân, hy vọng Loan Vệ Doanh có thể tồn tại lâu dài.
Nhưng nguyện vọng là tốt, hiện thực lại rất tàn khốc.
Trong năm Thái Bình, tác dụng của Loan Vệ Doanh trở nên càng ngày càng
nhỏ, thậm chí đã đến điểm cuối, ngay cả một biên chế hoàn chỉnh cũng
không thành lập đầy đủ. Cũng khó trách, chiến tranh tự nhiên có bắc
quân, có Vũ Lâm quân đi làm, ai sẽ để cho một đám đàn bà lên chiến
trường? Nếu như thực sự ngay cả đàn bà cũng cầm lấy đao thương tranh
đấu, vậy phỏng chừng Đại Hán cũng không còn lối ra rồi.
Cứ như vậy, Loan Vệ Doanh từng đời truyền xuống.
Ban đầu còn từ gia đình quan lại tuyển nhận nhân mã, dần dần, các gia
đình này không muốn cho nữ nhân nhà mình xuất đầu lộ diện. Không chiêu
mộ được nhân mã, thôi được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp từ dân gian. Chỉ
cần là nữ nhi gia xuất thân thuần khiết, tướng mạo không có trở ngại,
đều có thể trúng cử Loan Vệ Doanh. . . Ha ha, việc này nghe qua không
phải là lựa chọn binh tướng, mà là đang lựa chọn tú nữ.
Loan Vệ Doanh vốn nên thuộc về tôn thất.
Nhưng sau đó thì sao, ngoại thích chuyên quyền. Đặc biệt là sau khi đại
tướng quân Lương Dực nắm quyền, Loan Vệ Doanh đã trở nên khác xưa.
Từ tôn thất chuyển dời đến trong tay ngoại thích, trên danh nghĩa vẫn là hộ vệ hoàng hậu.
Ai cũng biết, hoàng hậu làm sao có thời giờ quản chuyện này? Vào Loan Vệ Doanh, nói không dễ nghe, nó cũng như một loại thủ đoạn để ngoại thích
mượn hơi quyền quý. Được thôi, để cho chúng ta nói khó nghe một chút
nữa, tính chất của nó không khác gì quân kỹ. (kỹ nữ theo quân đội)
Hiện nay, Loan Vệ Doanh ở trong tay Hà Tiến, đóng quân tây viên, có 'lính' khoảng chừng 1200 người.
Phương diện lương bổng, tôn thất đẩy cho đại tướng quân, đại tướng quân
đẩy cho tôn thất, dù sao thì ai cũng không muốn bỏ ra khoản tiền này.
Ngoài quân doanh còn có Vũ Lâm quân thủ hộ. Nói là hộ vệ, ai cũng rõ
ràng là vì phòng ngừa người của Loan Vệ Doanh bỏ trốn mà thôi.
Đổng Phi nghe Tào Tháo nói rõ ràng tình huống của Loan Vệ Doanh rồi, sắc mặt đã trở nên đỏ tía.
Tay đang không ngừng run lên. Chắc hẳn bởi vì bị làm nhục mà phẫn nộ.
Tào Tháo thở dài:
- Tây Bình, ngươi cũng đừng quá tức giận. Chuyện này chắc hẳn đại tướng
quân cũng là bất đắc. . . Mặc dù Hứa Thiệu không phải chết ở trong tay
chúng ta, nhưng tốt xấu cũng có liên quan tới chúng ta. Nếu không có dặn dò gì, chỉ sợ đại tướng quân cũng không dễ nói. Nhẫn nại đi, ở trong
thành Lạc Dương này chúng ta chỉ là đàn cá nhỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ
bị con cá lớn ăn tươi. . .Đợi mọi chuyện lắng xuống, ta tin tưởng đại
tướng quân nhất định sẽ nghĩ cách điều ngươi ra, ngươi đừng quá lo lắng.
Lúc này, trên mặt Tào Tháo đã không còn nét tươi cười nữa.
- Mạnh Đức huynh ở chỗ này uống rượu đi, tâm tình của ta không tốt, đi trước đây!
Đổng Phi buồn bực nói. Ném một miếng bánh vàng lên bàn, rồi xoay người dẫn theo Đổng Thiết đi xuống Anh Hùng lâu này.
Dưới phù hoa lại là một cảnh xấu xa.
Loan Vệ Doanh năm đó từng lập chiến công hiển hách, nhưng hôm nay lại biến thành công cụ để phục vụ cho nam nhân tìm niềm vui.
Đổng Phi không phải vì tức giận cho bản thân, mà là cảm thấy thật không
đáng cho các cô nương đã vì Loan Vệ Doanh mà đầu rơi máu chảy.
Hán thất, thực sự còn có thể cứu sao?
Đổng Phi đứng ở trên đường, đột nhiên gầm lên một tiếng, dẫn tới người xung quanh liếc mắt.
Tào Tháo từ trên cửa sổ tửu lâu nhìn xuống dưới, nhìn bóng lưng cao to
của Đổng Phi, dần tan biến nơi cuối con đường. Nói không hết cô đơn.
Hán quân uy vũ năm đó, hôm nay ở đâu?
Tào Tháo cầm ly rượu uống một ngụm lớn. Cảm thấy trong lòng hình như có
một ngọn lửa đang đốt cháy, thiêu đốt toàn thân hắn trong đau đớn.
Sử A đi vào:
- Mạnh Đức công, tại sao Phi công tử đi rồi?
- A, ngươi cũng biết hắn sao?
Tào Tháo nhạy cảm phát hiện, khi giới thiệu Đổng Phi thì hắn cũng không nói ra tên của Đổng Phi.
Sử A cười:
- Mạnh Đức công, các ngươi tại Nguyệt đán bình tạo ra động tĩnh lớn như
vậy, Sử A ta trừ phi là một người mù, người điếc, thì cũng phải nghe
được một chút chứ. Đại danh của Phi công tử từ đầu năm ngoái ta đã nghe
qua rồi. Đừng quên, ngày đó gia sư từng tại Nam Cung tham chiến, cũng
từng gặp mặt Đổng công mà. . . Bá Giai tiên sinh cũng rất ca tụng con
trai của Đổng công đấy.
- Ha ha, ta lại quên mất chuyện này!
Tào Tháo lộp bộp trong lòng: Danh tiếng của Đổng Tây Bình không ngờ nổi như vậy sao?
- Tây Bình tâm tình không tốt, vì vậy về trước rồi. . . Được rồi, gần đây thấy vương công rất ít xuất hiện tại tửu lâu.
- Không phải vẫn là vì việc của hoàng tử Biện sao?
Sử A cười khổ:
- Đầu năm hoàng thượng kiểm tra hoàng tử Biện, ai ngờ. . . Không quá
tiến bộ. Ngay cả gia sư cũng bị khiển trách. Tâm tình không tốt, ra
ngoài đi thăm hảo hữu rồi. Khả năng phải bốn năm tháng nữa mới trở về.
Tào Tháo nghe vậy có phần tiếc nuối.
- Vậy thì đáng tiếc thật!
Hắn lắc đầu:
- Khuyển tử đó của ta cũng đã lớn, đang muốn mời vương công chỉ điểm một chút.
Sử A ngạc nhiên:
- Mạnh Đức công nói gì vậy? Người trong thiên hạ ai cũng hổ thẹn cho võ
phu, lệnh công tử không đọc sách thánh hiền, lại đi học kiếm thuật? Ngài cũng thấy đấy. . .Đám võ phu, ngay cả người vũ dũng như Phi công tử
cũng phải ủy khuất tài năng mà cầu sinh.
Tào Tháo híp mắt lại. Động tác này cũng là học từ Đổng Phi, hôm nay cũng đã thành thói quen của Tào Tháo.
- Sử đại huynh có nghe được tin tức gì hả?
- A, trong tửu lâu này của ta, tới lui rất nhiều vương công đại thần, có chuyện gì mà không biết? Ta thì không tin Mạnh Đức công không nhìn
ra... Ngươi ta trong lòng đều rõ ràng là tốt rồi, trong lòng rõ ràng là
tốt rồi. Nói toạc ra thì không hay lắm.
Sử A này nói cũng rất xảo diệu!
Tào Tháo suy nghĩ một lát, đột nhiên cười nói:
- Sử đại huynh nói không sai, nói toạc ra sẽ không hay. Có điều, theo
Tào mỗ thấy, quân nhân mới là sống lưng của Đại Hán này. Đừng nhìn hôm
nay danh sĩ đầy đường, không biết khi hỗn loạn, danh sĩ chỉ như chó
thôi... Sử đại huynh, như nếu không chê Tào Mạnh Đức chức quan hèn mọn,
không bằng huynh tới hướng dẫn cho khuyển tử kiếm thuật đi.
Mắt Sử A sáng lên, cười nói:
- Việc này sẽ bàn sau. Tuy nhiên trước khi gia sư chưa trở về, có thể
cho công tử tới chỗ ta học kiếm thuật. Sử A bất tài, mặc dù kiếm thuật
không cao minh như của gia sư, nhưng hướng dẫn sơ qua thì cũng được.
- Như vậy đa tạ rồi!
Có một số lời, đúng như Sử A đã nói, nói toạc ra sẽ không hay.
Dù sao thì hai người đều đã hiểu tâm tư của đối phương, chỉ là một thay
đổi trên hình thức, nói không chừng nói thế này sẽ càng tốt hơn.