Ác Hán

Chương 200: Q.1 - Chương 200: Có chăng thương hương tiếc ngọc(2)




Giữa tháng hai năm Trung Bình thứ hai, khắp nơi bừng bừng sinh cơ.

Sau khi Đổng Trác điều binh khiển tướng trải qua một mùa đông khắc nghiệt, đã phát động công kích hung mãnh đối với người Khương.

Khương kỵ nhân số tuy nhiều, thế nhưng một mùa đông đã khiến lương thảo của họ hầu như không còn, có thể nói là cắn răng chống đỡ loại cục diện này.

Nhưng dù sao cũng là thiếu y thiếu lương, làm sao so được với năm vạn thiết kỵ Tây Lương được chuẩn bị đầy đủ.

Bờ sông Thao, dưới Tiểu Âm sơn.

Đổng Trác tự mình đốc chiến, từ sáng sớm đánh đến buổi trưa, đánh cho Khương đại bại. Hơn mười vạn Khương kỵ thoáng cái tan tác. Cùng lúc đó, hào soái của ba bốn Khương bộ như Tiên Linh đã sớm kết hạ minh ước với Đổng Trác, vòng qua Tiểu Âm sơn tập kích từ bên.

Hơn mười vạn nhân mã Khương kỵ hầu như toàn quân bị diệt, đại bộ phận đầu hàng, chỉ có bộ phận nhỏ nhân mã bỏ chạy đến Hoàng Trung.

Bắc Cung Bá Ngọc tổ chức nhân mã, nỗ lực xoay chuyển bại cục, nhưng không ngờ bị Hàn Toại lâm trận phản chiến, phải vội vã tụ tập mười vạn Khương kỵ lần thứ hai tán loạn.

Trong trận đánh này, một viên tiểu tướng tự Vũ Uy xuất hiện.

Người này họ Mã, tên Đằng, tự xưng hậu duệ của Phục Ba tướng quân Mã Viện. Vũ Uy triệu tập nhân mã, phối hợp với đại quân của Đổng Trác tập kích quấy rối Hoàng Trung.

Hàn Toại muốn đầu hàng, nhưng Đổng Trác nhớ kỹ câu nói của Đổng Phi, cương quyết không tiếp thu.

Rơi vào đường cùng, Hàn Toại mang theo nhân mã bản bộ tháo chạy đến Tích Thạch sơn. Mà Bắc Cung Bá Ngọc thì mang theo người trở về Hoàng Trung, chuẩn bị tập hợp lại.

Tin tức đại thắng từ Lương Châu đã truyền tới Lạc Dương.

Toàn bộ thành Lạc Dương thoáng cái trở nên sôi trào. . .

Mà Đổng Phi thì sao, lại không cảm thấy hài lòng chút nào. Y dẫn theo người, ôm tâm tình phức tạp từng bước đi đến Tây viên.

Nếu đã tiếp thu lệnh bổ nhiệm, dù gì cũng phải qua đó báo danh mới được!

Bằng không nếu Hà Tiến truy hỏi cũng không biết nói sao. Mặc dù biết đây chỉ là một hình thức, nhưng lấy tính cách của Đổng Phi, y vẫn muốn đi xem sao. Y cũng không hy vọng, Loan Vệ Doanh từng kiến lập công huân cứ trầm luân mãi như thế.

Rất xa đã thấy được đại môn của Loan Vệ Doanh mở rộng, nhìn không thấy vệ binh thủ vệ.

Điển Vi và Thành Lễ đi theo sau Đổng Phi.

Nhậm Hồng Xương suất lĩnh 50 cô nương của Hổ Nữ doanh, khôi giáp chỉnh tề theo ở phía sau. Phía sau nữa là 100 Cự Ma Sĩ.

Sa Ma Kha thì đánh chết cũng không tới những nơi này, thà rằng ở nhà cùng nhau thao luyện với các Cự Ma Sĩ.

Đổng Lục cũng phải trông nhà. Đổng Thiết thì sao, bởi vì hắn rất tuấn tú, cũng biết ăn nói, bị Mã Tung dẫn theo đi xử lý mấy việc vặt.

Điển Vi nhỏ nhẹ nói:

- Mẹ nó, cái này mà là quân doanh sao? Toàn mùi son phấn!

Đổng Phi cười khổ, thầm nghĩ: chỉ sợ không đơn giản là son phấn đâu. . .

Dục ngựa đến trước, đoàn người tiến vào đại môn của Loan Vệ Doanh.

Đây đâu phải là quân doanh gì, quả thật, quả thật. . . Đổng Phi thật sự không hình dung ra cảm thụ đối với nơi đây.

Trong doanh trại treo yếm khắp nơi, giống như từng lá cờ nhỏ lay động theo gió. Trên giáo trường, một đám cô nương đang phơi nắng, binh khí trên giá đã bám đầy mạng nhện, binh khí còn rỉ sét loang lổ, không nhìn ra chút ánh sáng nào.

Trong chuồng ngựa, trống rỗng không thấy một con ngựa nào.

Trong trung quân đại trướng ríu rít tiếng nói cười, quả thật, quả thật giống như là đi vào một Chúng Hương Quốc.

Một nữ binh từ trong doanh trướng đi tới, khi thấy nhóm Đổng Phi không khỏi sửng sốt, sau đó hô lên:

- Bọn tỷ muội, lại đưa người mới tới rồi...Ơ, những người này rất kỳ quái, sao lại trang phục này?

Đổng Phi trầm giọng nói:

- Chủ tướng các ngươi ở đâu?

- Chủ tướng nào? Ngươi là ai?

Đổng Phi chau mày, cũng lười nói với nữ nhân đó, nhảy xuống ngựa sải bước đi đến trung quân đại trướng.

Điển Vi Thành Lễ đi theo sát phía sau. Đám người Nhậm Hồng Xương cũng vội vàng nhảy xuống ngựa đuổi theo.

Nữ nhân đó rất tò mò, chạy qua còn muốn nói với Nhậm Hồng Xương:

- Muội muội, sao các ngươi lại mặc trang phục này? Ở đây không cần...

Keng một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ.

Nhậm Hồng Xương lớn tiếng quát lên:

- Buông tay!

- Ra vẻ cái gì? Qua mấy ngày nữa còn không phải như nhau sao?

Đổng Phi xông vào trung quân đại trướng, thấy trong trướng có mười mấy nữ nhân chỉ mặc yếm, hầu như nửa thân trần đang quây quanh ba nam tử nói cười.

Trên ghế chủ soái ở chính giữa là một nam tử mập mạp tựa trong lòng một nữ tử, đang vừa uống rượu vừa trêu đùa.

Ba người Đổng Phi xông vào, làm nam nữ trong đại trướng giật mình.

- Các ngươi người phương nào, biết đây là đâu không?

Thanh niên béo lớn tiếng quát:

- Còn không cút ra ngoài cho ta.

Đổng Phi híp mắt:

- Khiến hắn câm miệng!

Thành Lễ và Điển Vi ứng tiếng động thủ. Điển Vi đi qua đạp đổ bàn, nắm lấy thanh niên béo đánh cho một trận.

Đổng Phi lạnh lùng nói:

- Các ngươi còn biết đây là nơi nào à? Cũng dám ở đây ban ngày tuyên dâm. Năm đó Âm hoàng hậu sáng lập Loan Vệ Doanh, chính để mặc cho đám đầu heo các ngươi tới chà đạp hay sao? Người đâu, phàm những người không thuộc bản doanh, thì ném hết ra ngoài cho ta.

Cự Ma Sĩ ngoài trướng lập tức cùng tề thanh hô lên. Một đám người vạm vỡ xông vào đại trướng, xách lấy đám đầu heo kia ném ra ngoài trung quân đại trướng. Động tĩnh này cũng không nhỏ, dẫn tới toàn bộ các nữ nhân của Loan Vệ Doanh đều chạy tới xem náo nhiệt.

Nhưng phát hiện 50 Cự Ma Sĩ đứng ở cửa quân doanh, ngoài trung quân đại trướng một bên là Hổ Nữ doanh, một bên là Cự Ma Sĩ, đằng đằng sát khí.

Nhậm Hồng Xương đè kiếm mà đứng ở ngoài đại trướng.

Thanh niên béo khàn giọng nói:

- Các ngươi lẽ nào không có mắt? Ta là con trai của thái uý Trương Ôn, ai dám đụng đến ta!

Đổng Phi quay đầu:

- Nơi này là quân doanh, há có thể cho phép các ngươi gây rối? Cự Ma Sĩ ở đâu, nếu như có người gây rối, giết không tha!

- Vâng!

Cự Ma Sĩ ngoài đại trường đồng thanh hô lên, nhân số mặc dù không nhiều, nhưng lộ ra một luồng khí thế sâm nghiêm.

Thanh niên béo lập tức ngậm miệng lại, hắn đã nhìn ra, những người này tuyệt đối nói là làm.

- Ai là chủ tướng!

Một nữ nhân 24, 25 tuổi đứng lên, lạnh lùng nói:

- Sửu quỷ kia, dám ở chỗ này làm càn? Nếu biết nơi này là Loan Vệ Doanh do Âm hoàng hậu sáng lập, còn dám hành sự kiêu ngạo như thế hả? Ta là Hành quân ti mã của Loan Vệ Doanh. Ngươi là ai?

Đổng Phi móc ra binh phù từ trong túi, rồi ném vào trong trướng.

- Loan Doanh giáo úy Đổng Phi. . . Người đâu, đuổi hết đám nữ nhân không biết xấu hổ này ra ngoài cho ta, ai dám chống lại, giết chết bất luận tội.

Hành quân ti mã kia khinh miệt nói:

- Giáo úy chó má, còn không phải là dựa vào thân thể của bọn ta ăn cơm, bọn tỷ muội. . .

Lời còn chưa dứt, Nhậm Hồng Xương bảo kiếm xuất vỏ, vung kiếm chém vào cổ của Hành quân ti mã.

Một kiếm này vừa nhanh vừa mạnh mẽ...

Đầu người nhanh như chớp rơi xuống đất, một cột máu phun lên không trung.

- Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang, mặc y phục của các ngươi, cầm lấy binh khí của các ngươi, sau đó tập hợp tại giáo trường. Nếu ai trễ giờ, sẽ như tiện tỳ này vậy. Hồng Xương, hủy trung quân đại trướng này cho ta. Toàn là mùi khai nồng nặc khiến ta buồn nôn!

Đổng Phi sầm mặt lại. Khuôn mặt vốn dữ tợn lúc này càng giống như hung thần ác sát.

Các nữ nhân sợ đến tái mặt, người run lên.

Đổng Phi lại quát lên:

- Thời gian một nén nhang. . . Thành Lễ, dâng hương! Hồng Xương, sau một nén nhang, kích trống điểm mão, nếu có người không tới, chém đầu giắt ở ngoài viên môn. Các ngươi đừng cho rằng là nữ nhân thì ta sẽ nhân từ nương tay. Ở chỗ này, trong mắt bản giáo úy chỉ có binh sĩ, không có nam nữ. Các ngươi còn không mau nhanh chuẩn bị, bằng không đừng trách ta thủ đoạn độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.