Huynh đệ Tạ thị đột nhiên nhớ ra, tại Tây Lương xa xôi, lão tử của Đổng Tây Bình này còn dẫn theo hơn mười vạn đại quân đang kịch chiến với phản tặc.
- Tam đệ, nhớ kỹ không được gây sự... Đại ca huynh lớn tuổi, trông hắn nhiều hơn.
- Nhị đệ. . .
Điển Vi nắm lấy tay Đổng Phi:
- Chúng ta đừng ở Lạc Dương này nữa, chúng ta về Lương Châu, giết giặc còn tốt hơn ở chỗ này chịu ức hiếp.
- Đại ca đừng nói bậy, ta là mệnh quan triều đình, có thể nào nói đi là đi được.
Nói xong Đổng Phi xoay người ôm lấy Đổng Lục, nói nhỏ bên tai nàng:
- Lục Nhi, lập tức đi tìm Bá Giai tiên sinh.
- Tướng công. . .
Đổng Phi cũng không quay đầu lại đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Hi Lự.
Y nhìn thoáng qua Tạ Viện, đột nhiên cười khổ:
- Văn Hùng huynh, không nghĩ tới. . .Lần trước hai ta còn cùng nhau uống rượu, hôm nay lại trở thành cục diện thế này.
Tạ Viện nghiêm mặt:
- Đổng Tây Bình, ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết nhạc phụ ta?
Đổng Phi thoáng trầm mặc, thở dài một tiếng:
- Văn Hùng huynh, hôm nay lời đồn khắp nơi. Nếu như ta biện giải, huynh sẽ tin sao? Nếu như huynh không tin, vậy ta giải thích thì có ích gì? Nói chung, việc này ta chỉ có bốn chữ: không thẹn với lương tâm.
Quả thật, Đổng Phi là không thẹn với lương tâm.
Ngày đó nếu không phải Hoàng Phủ Tung chủ động công kích y, sao y lại xảy ra xung đột với đối phương, sao lại xuất hiện việc Trần Đáo bắn chết Hoàng Phủ Tung?
Những lời này nói rất xảo diệu.
Ta chẳng thèm biện giải chuyện này. Công đạo tự tại nhân tâm. Mà ta không thẹn với lương tâm.
Trong lơ đãng, Đổng Phi cũng đã dời trọng điểm này đi.
Tạ Viện không khỏi ngẩn ra. Ngơ ngác nhìn Đổng Phi, hồi lâu nói không nên lời.
- Đại nhân, Đổng Phi ở đây, chúng ta đi thôi!
Vừa rồi Hi Lự đã mất sạch mặt mũi. Hiện giờ thấy Đổng Phi thúc thủ chịu trói, trong lòng không khỏi mừng như điên.
- Người đâu, bắt ác hán này lại!
Công nhân như lang như hổ tiến lên muốn trói Đổng Phi lại, nhưng hành động này đã chọc giận Sa Ma Kha vốn đang kiềm nén lửa giận.
- Đám chó chết dám bắt nạt nhị ca ta...
Một người mạnh mẽ bước từ trên bậc thang xuống, đến trước mặt Đổng Phi liền vung quyền đánh cho công nhân kia hộc máu ngã xuống đất. Hắn lại một tay tóm lấy Hi Lự kéo xuống ngựa. Chỉ thấy Sa Ma Kha trợn tròn mắt, giận dữ hét:
- Khi dễ ta nhị ca, ta xé ngươi!
- Tam đệ, dừng tay!
Đổng Phi chạy qua ôm lấy cổ Sa Ma Kha, kéo hắn trở lại.
Nhưng Hi Lự cũng đã bị hành động như hung thần ác sát của Sa Ma Kha làm sợ đến tè ra quần. Thậm chí ngay cả Tạ Viện cũng có vẻ xem thường hắn.
Người ta không làm khó dễ ngươi, ngươi tỏ vẻ uy phong cái chó gì chứ?
- Tam đệ, nếu ngươi hồ đồ nữa, đừng trách ta không nhận ngươi làm huynh đệ!
- Nhưng mà nhị ca, chúng nó...
Sa Ma Kha cũng là người bản tính chân chất, bị Đổng Phi uy hiếp lập tức đình chỉ giãy dụa, nhưng trong lòng cũng rất ủy khuất.
Bên này Điển Vi cũng đi lên tóm lấy Sa Ma Kha.
- Nhị đệ, ta thấy họ có ý đồ xấu, đệ...
Đổng Phi hít sâu một hơi:
- Công đạo tự tại nhân tâm, đương kim hoàng thượng là vị vua thánh minh, tự nhiên sẽ cho ta một công đạo.
Nói xong y buông lỏng Sa Ma Kha ra, cười cười, xoay người đi đến chỗ công nhân Đại Lý.
- Phía trước dẫn đường!
Hiện tại huynh đệ Tạ thị cũng nói không rõ phương diện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn bộ dạng của Đổng Phi, quả thật không thẹn với lương tâm.
Lẽ nào bị người ta hãm hại thật?
Nếu là như vậy, chỉ sợ chúng ta đã phá hủy đi danh tiếng của một gia đình trung lương.
Có điều nghe những lời Đổng Phi nói, hai huynh đệ lại nhịn không được nở nụ cười.
Tên này bị bắt còn muốn đi làm khách? Còn 'phía trước dẫn đường' . . . Đường đường công nhân Đại Lý, lại trở thành gã sai vặt dẫn đường.
Chân hổ lang chi tướng!
- Huynh đệ xem việc này...
Tạ Viện thở dài:
- Ta cũng cảm thấy cổ quái. Đổng Tây Bình là người...mặc dù có hơi lỗ mãng, có đôi khi quá thẳng thắn, cũng không giống một kẻ gian. Hơn nữa lần này lời đồn cổ quái, tuỳ tùng của nhạc phụ xuất hiện cũng rất cổ quái.
- Ngươi nói là, Đổng Tây Bình khả năng bị người khác hãm hại?
- Thật không dễ nói. Dù sao thì ta cảm thấy, phía sau chuyện này nói không chừng có người đang âm thầm thao túng. . . Ca ca, hiện tại ta đi gặp thúc bà, nói rõ tình huống ở đây, lại lý giải tường tận một chút. Ta cũng không thể làm kẻ đồng lõa hãm hại trung lương được.
Nghĩ tới đây, huynh đệ Tạ gia mang theo người lập tức rời khỏi.
Hi Lự áp giải Đổng Phi đến ngoài Kiến Xuân môn, thấy nhà giam Đại Lý nằm bên cạnh Bạch Mã tự. Hắn trói Đổng Phi áp giải vào trong đó, rồi ủ rũ đi về nhà.
Lần này, quả thật mất hết mặt mũi rồi...
******
Hoàng thành, trong Trường Nhạc cung, Hán Đế đang chơi đùa với hoàng tử Hiệp đã gần năm tuổi.
Lưu Hiệp sinh vào năm Quang Hòa thứ 4 (tức năm 181 công nguyên), hiện giờ vẫn còn nhỏ tuổi, tuy còn tính ngây thơ của trẻ con nhưng cũng rất hiểu chuyện. Mẹ hắn Vương mỹ nhân chết sớm, cho nên được Đổng hoàng hậu thu dưỡng. Về cái chết của Vương mỹ nhân, có rất nhiều lời đồn. Trong đó nhiều nhất không gì hơn phiên bản Hà hoàng hậu giết bằng thuốc độc. Vì bảo vệ Lưu Hiệp, Đổng hoàng hậu liền dẫn nó theo bên người.
Mà ca ca Lưu Biện của Lưu Hiệp lớn hơn nó năm tuổi.
Có đôi khi, người ta đã ghét rồi thì sẽ rất khó thay đổi.
Nhìn thế nào cũng thấy Lưu Hiệp thông minh, nhìn thế nào cũng thấy Lưu Biện lỗ mãng nhu nhược.
Hán Đế thấy Lưu Hiệp, bực dọc trong lòng sẽ tiêu tan thành mây khói. Đang khi chơi đùa, thì có cung nhân báo lại, Kiển Thạc cầu kiến.
Kiển Thạc là một tiểu hoàng môn Hán Đế rất tin dùng.
Mặc dù là thái giám, nhưng hắn rất có khí chất nam tử. Thân cao tám xích, vai rộng eo tròn, còn trời sinh thần lực, dũng mãnh dị thường.
Hán Đế duỗi duỗi người, ôm lấy Lưu Hiệp ngồi xuống long ỷ.
Đây cũng là lễ vật Đổng Phi thông qua Thái Ung tiến hiến, ngồi cũng thoải mái hơn nhiều.
Hán Đế chưa thấy qua Đổng Phi, chỉ là cái tên này cũng nghe qua không ít. Hình như gần đây, chuyện xảy ra chung quanh Đổng Phi càng ngày càng nhiều.
Rất tò mò, rất muốn tìm thời gian gặp một lần, nhưng vẫn không có thời gian.
Buổi trưa sau khi nghe Trương Quân nói đến việc Đổng Phi giết Hoàng Phủ Tung, Hán Đế giận dữ đã hạ mệnh lệnh truy bắt.
Nhưng hồi cung nghĩ lại, Đổng Phi kia có ác, có lỗ mãng, đủ loại thuyết pháp đều có, nhưng vẫn chưa nghe người ta nói qua y có hành động đại nghịch bất đạo.
Có phải qua loa rồi không?
Vì vậy liền phái Kiển Thạc đi tìm hiểu tin tức.
Kiển Thạc đi vào phòng, trước tiên thỉnh an Lưu Hoành, sau đó nói lại việc Hi Lự bắt Đổng Phi một lần.
Hán Đế nghe xong, lại không khỏi nở nụ cười.
Đổng Tây Bình kia nói như vậy thật sao?
- Nếu như nô tài có nửa câu nói dối, thỉnh hoàng thượng trảm đầu nô tài.
Hán Đế cũng biết, Kiển Thạc rất ít giao tiếp với người ta ở bên ngoài, rất trung thành với mình.
- Tinh trung báo quốc. . . Tiểu gia hỏa này cũng biết nói thật.
Lưu Hoành cười nói:
- Người khắp thiên hạ nói trẫm ngu ngốc, nhưng tiểu gia hỏa kia lại có thể nói ra lời công đạo. Trẫm sao lại không muốn làm vậy, nhưng quyền thần nắm quyền, ta có biện pháp nào... Có điều, nếu hắn muốn ta cho hắn công đạo, thế nào trẫm cũng phải đứng ra cho một công đạo mới phải. Như vậy đi, ngày mai Ngũ Quỳnh của Đại Lý thẩm vấn, Kiển Thạc ngươi lại khổ cực một chuyến, thay trẫm đi xem, cũng đừng để tiểu gia hỏa này chịu ủy khuất.
- Nô tài tuân mệnh!
Đợi Kiển Thạc đi rồi, Hán Đế thở dài một tiếng.
- Mẫu hậu nói trẫm nên làm cái gì bây giờ?
Đổng hoàng hậu vẫn ở bên cạnh lắng nghe, đột nhiên cười:
- Hoàng thượng hà tất phiền não như vậy? Ngài yêu cầu, là người trung tâm với ngài, ai trung tâm thì lựa chọn người đó là được... Đổng gia tử kia chỉ là một giới vũ phu, sau đó lại còn là nữ tế của Thái ông. Ngài không tin Đổng Tây Bình kia, chẳng lẽ còn không tin Thái ông sao?
- Sao ta lại không biết... Chỉ là có đôi khi, ta cũng rất khó lựa chọn.
Nói đến đây Hán Đế nhìn con trai, cười nói:
- Một cánh tay là trung thần khai cương khoách thổ cho trẫm, một cánh tay là trọng thần trẫm cũng không thể rời bỏ.... . . Con ta, con nên lựa chọn như thế nào?
Lưu Hiệp cũng không biết nghe hiểu hay không, thấy Hán Đế vươn hai tay ra, nó cũng cười hì hì vươn hai tay đặt vào tay Hán Đế.
- Ha ha, con ta thông tuệ, mới năm tuổi cũng đã hiểu mấu chốt của đế vương chi thuật rồi... Cân đối, nhưng trẫm phải cân đối thế nào đây?