Ác Hán

Chương 218: Q.1 - Chương 218: Huyết Án Kiến Xuân Môn. (4)




Đã là sau nửa đêm, Ngũ Quỳnh tiễn người khách cuối cùng, rốt cuộc mới có thời gian ngồi xuống ăn vài thứ cho đỡ đói.

Hầu như tròn một buổi tối, quý phủ của hắn không ngừng có người bái phỏng.

Từ đại quan triều đình đến các danh sĩ của Thái Học Viện, đến cứ tới tấp, đề tài đàm luận cũng chỉ có một.

Trừng trị hung thủ, giải oan cho Hoàng Phủ Tung, báo thù cho Hứa Thiệu, vì hãnh diện của kẻ sĩ...

Nói chung, trong một đêm, tất cả mọi người của Lạc Dương đều biến thành kẻ địch của Đổng Phi, mà Đổng Phi cũng bị nghìn người chỉ vào, đã trở thành miếng thịt trên thớt, để mặc cho họ xâu xé. Tính mệnh của Đổng Tây Bình cũng chỉ trong một ý niệm của họ.

Nhưng Ngũ Quỳnh thật sự không cho rằng như thế.

Không nói đến chứng cớ đó là thật hay giả, coi như là thật thì nhất định có thể trị tội Đổng Phi sao?

Trong số đông đảo nhân sĩ lòng đầy căm phẫn, Ngũ Quỳnh coi như có thể bảo trì thanh tỉnh. Đổng Phi có lẽ không đáng là gì, nhưng phía sau y còn có Thái Ung, còn có đại tướng quân Hà Tiến đến nay cũng chưa tỏ thái độ, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng chưa cho ra kết luận.

Mà quan trọng nhất là, lão tử Đổng Trác của Đổng Phi hiện giờ còn dẫn hơn mười vạn đại quân tại Lương Châu đang kịch chiến với phản tặc.

Lẽ nào giết Đổng Phi, Đổng Trác sẽ không có phản ứng gì? Không nói đến cái khác, Đổng Trác chỉ cần ngồi xem phản tặc người Khương tiến quân thần tốc, thì đủ để giang sơn xã tắc vốn đang không quá yên bình này càng trở nên rung chuyển. Đến lúc đó, khoản nợ này sẽ tính thế nào?

Toàn bộ Lạc Dương, sĩ nhân có vô số.

Nhưng vì sao không có một ai đi suy nghĩ cho giang sơn xã tắc của Đại Hán chứ?

Nên cơm nước vào miệng cũng trở nên không có mùi vị gì. Ngũ Quỳnh an vị ở trong thư phòng, cầm bát mà người sững sờ.

- Phu quân, có phải đang lo lắng vì việc sau buổi sáng không?

Thê tử của Ngũ Quỳnh xuất thân nhà tiểu hộ, thường ngày lo liệu việc nhà, cũng khá hiền lành.

Mặc dù không thể nói là đẹp, nhưng rất có mùi của con gái rượu. Thường ngày Ngũ Quỳnh cũng rất kính trọng thê tử.

Nghe thê tử hỏi, Ngũ Quỳnh gượng cười một tiếng:

- Nàng cũng thấy đấy, tân khách đêm nay không ngừng. Việc cầu chỉ có một... Ta không thích Đổng Tây Bình kia, nhưng trong chuyện này rất nhiều điểm kỳ hoặc, ta không thể xử oan người ta. Còn nữa, việc này liên lụy rất rộng, ta lo lắng một khi xử lý không tốt, sẽ gây ra phiền phức, đó mới khiến người ta lo lắng.

- Có phải phu quân không muốn xen vào việc này?

Ngũ Quỳnh gật đầu:

- Ta quả thật không muốn xen vào. Nàng xem người ngày hôm nay đến đây nhìn như rất nhiều, nhưng nhân vật quan trọng thì chưa xuất hiện một ai. Mặc kệ người phía sau Đổng gia tử kia hay là Viên thái phó cũng đều chưa đứng ra nói. Chỉ sợ việc này cũng không phải bản ý của thái phó... Nhưng nếu như bởi vậy mà đắc tội với người của Thái Học Viện, cũng khôn phải bản ý của ta.

Thê tử đã hiểu. . .

- Nếu phu quân khó xử, sao không thỉnh từ đi?

- Thỉnh từ? Lúc này thỉnh từ, chẳng phải khiến người chê cười? Sau này ta nên đặt chân tại Lạc Dương thế nào.

Thê tử cười nói:

- Phu quân hồ đồ rồi, không duyên cớ thỉnh từ tuy là sẽ đắc tội với người ta. Nhưng nếu như phu quân không thể không từ, ai sẽ nói chứ?

Mắt Ngũ Quỳnh sáng lên, đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của thê tử.

Hắn nhịn không được cười to mấy tiếng:

- Ta được hiền thê, quả thật là việc may mắn!

******

Ở trong lao Đổng Phi ngủ rất ngon.

Chính như lời y nói, không thẹn với lương tâm, thì có gì mà ngủ không được.

Hoàng Phủ Tung vốn không phải bị y giết, coi như là những người đó tìm tới nhân chứng, y vẫn có thể thề thốt phủ nhận. Nhân chứng thì có ích lợi gì...Người thành Lạc Dương muốn y chết có nhiều, nhưng mấy người kia chưa lên tiếng, ai cũng không làm gì được y.

Cho nên, sợ cái chó gì!

Ánh nắng đầu tiên buổi sáng xuyên qua khe cửa sổ nhỏ chiếu vào giữa nhà lao, xua tan đi cái mùi ẩm ướt hôi thối không ít.

Đổng Phi duỗi duỗi người, khẽ hoạt động gân cốt một chút.

Cánh cửa nhà lao mở ra, mười mấy công nhân từ bên ngoài đi vào.

- Chuẩn bị ra công đường!

Công nhân la lớn, lập tức biến sắc, rồi nở nụ cười nịnh nọt:

- Phi công tử đừng trách, đây cũng là phân phó từ bên trên, chúng tiểu nhân cũng không có biện pháp. Ở đây có một cái gông, xin công thử mang cho, xin công tử tha thứ.

Có công nhân trong tay cầm gông gỗ và xiềng xích.

Đổng Phi nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, lại làm cho đám công nhân giật nảy mình.

- Bộ có chuyện ra công đường phải mang theo gông hả?

- Việc này...

- Bỏ đi, các ngươi cũng là phụng mệnh hành sự, ta không làm khó dễ các ngươi. . . Qua đây đi.

Nói rồi Đổng Phi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: nhưng khoản nợ này ngày nào đó chúng ta phải thanh toán một chút.

Công nhân dè dặt mang gông gỗ và xiềng xích nặng hơn 30 cân đeo vào cho Đổng Phi.

Cố định hai tay Đổng Phi, trên người còn quấn thêm một sợi xích nặng hơn 10 cân, sợi xích còn kéo theo một quả cầu sắt.

Cũng khó trách những người này cẩn thận như vậy, danh hiệu hổ lang chi tướng của Đổng Phi thật sự quá nổi.

Vạn nhất xảy ra chuyện, đến lúc đó cũng khó mà thu thập. Bộ gông xiềng hơn 30 cân trong Đại Lý giám thuộc về loại trọng hình.

Tuy nhiên Đổng Phi cũng không cảm thấy có gì bất tiện, đứng lên theo các công nhân đi ra ngoài đại môn nhà lao.

Đi qua đường hẻm, còn có thể nghe được tiếng chuông của Bạch Mã tự.

Đổng Phi đi lên đường, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, ngồi trên vị trí Đại Lý đình úy không ngờ là người quen.

Chính là Hi Lự hôm qua vào bắt y.

Thì ra trời còn chưa sáng đã truyền đến tin tức, bởi đêm qua khách nhân đến quý phủ của Ngũ Quỳnh rất nhiều, thế cho nên đình úy Ngũ Quỳnh mệt mỏi qua độ, khi đi tiểu đêm không cẩn thận bị ngã, hiện tại đang nằm trên giường, căn bản không thể nhúc nhích được.

Có lang trung chứng minh, thương thế của Ngũ Quỳnh không nhẹ, chí ít phải tĩnh dưỡng ba tháng.

Kể từ đó, tả bình Hi Lự thân là dưới đình úy Đại Lý, đã được đẩy lên vị trí chủ thẩm.

Hi Lự thấy Đổng Phi, nhất thời lửa giận hừng hực. Hôm qua khi bắt Đổng Phi suýt nữa bị Sa Ma Kha xé xác, càng làm cho Hi Lự đánh mất hết thể diện, hầu như trở thành trò hề. Hôm nay hắn tới chủ thẩm, thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi này.

Cho Đổng Phi đeo gông xiềng, chính là chủ ý của Hi Lự.

- Thăng đường. . .

Theo các công nhân la lên, Hi Lự hét lớn tiếng:

- Dưới đường người phương nào?

Án quy củ, Đổng Phi hẳn là quỳ xuống đất dập đầu, sau đó cung kính trả lời: "Tội phạm Đổng Phi bái kiến đại nhân."

Nhưng Đổng Phi không thèm để ý đến quy tắc thối tha nà cười lạnh, không nói một lời.

Của Đại Lý đường có rất nhiều người đang đứng xem. Có người cao giọng quát mắng Đổng Phi không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhưng đại đa số người đều suýt xoa.

Nhìn sắc mặt Hi Lự đã có vẻ không nhịn được!

- Hung phạm vô lễ, bản quan hỏi, vì sao không đáp?

- Ngươi tính là quan gì? Nếu không có bản giáo úy ngăn cản, ngày hôm qua sợ là ngươi đã tè ra quần rồi...Ta đường đường là giáo úy, còn ngươi chẳng qua là một tả bình nho nhỏ. Ta một chưa từng bị định tội, hai cũng không có tội, vì sao phải đáp lời nói thừa của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.