Cửa đường truyền đến tiếng cười ồ.
Đổng Phi nghĩ rất rõ ràng: chuyện này nhất định là có người âm thầm thao túng, muốn dồn mình vào chỗ chết. Nếu các ngươi ra chiêu, ta cũng không cần khách khí với các ngươi nữa. Mọi người đều là quan, bảo ta quỳ ngươi, mơ đi.
Sắc mặt Hi Lự lúc xanh lúc trắng. truyện copy từ luongsonbac.com
Hắn vỗ bàn, giận dữ hét:
- Người đâu, kéo hung phạm vô lễ này xuống dưới, đánh 20 trượng tích!
*Trượng tích: Một loại nặng nhất trong trượng hình, lấy trượng đánh vào lưng.
Có công nhân xông lên, nhưng lại bị Đổng Phi quát lên một tiếng như cự lôi:
- Hi Lự, ta có phải hung phạm hay không còn chưa kết luận, nhưng ngươi lại cho ta đeo gông ra công đường. Trong luật Đại Hán có quy định này khi nào. Vụ án chưa thẩm, nhưng ngươi muốn đánh ta?
- Hung phạm. . .
- Nếu như ngươi còn dám gọi ta hung phạm, có tin ta lập tức bắt ngươi xé xác không!
Hi Lự không tự chủ lại khẽ run lên, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Đổng Phi, lành cũng lạnh đi. Nhưng trước mắt bao người ở đây, hắn không thể lùi bước. Bằng không ngày sau hắn mơ tưởng đặt chân tại Lạc Dương nữa.
Hắn liền cười lạnh:
- Đổng Tây Bình, ngươi một mãng phu, lại dám đàm luận Hán luật với ta? Ta cho ngươi minh bạch. Theo luật Đại Hán, hung phạm ra toà, nhất định phải chịu 20 trượng tích, gọi là bổng sát uy. Bây giờ ta đánh ngươi, chính là theo luật Đại Hán mà làm.
Đổng Phi trợn tròn mắt!
Bổng sát uy không phải là cố sự trong thủy hử sao? Sao Hán triều đã có rồi?
Mấy công nhân tiến lên muốn động thủ, nhưng không ngờ như vậy đã chọc giận một người đang đứng ở ngoài đường quan sát.
- Cẩu quan khinh người quá đáng. . . Luật Đại Hán là hung phạm ra toà cần chịu trượng tích, chủ nhân nhà ta cũng không phải hung phạm, vì sao phải chịu trượng tích? Hơn nữa luật Đại Hán chưa từng có thuyết pháp lên công đường phải đeo gông. Rõ ràng là chó cậy gần nhà, quan báo tư thù!
Hi Lự nghe vậy nhất thời giận dữ.
Vốn tưởng rằng ngày hôm nay có thể đòi lại mặt mũi, nhưng không ngờ còn chưa bắt đầu thẩm vấn đã xảy ra chuyện.
- Ai, là ai đang la ó ngoài công đường?
Đoàn người tách ra, chỉ thấy một nữ tướng quân sải bước đi lên công đường.
Đổng Phi vừa thấy người đến thì không khỏi ngẩn người.
- Hồng Xương, ngươi không ở trong doanh trại luyện binh, sao lại tới đây?
- Chủ nhân. . .
Nhậm Hồng Xương thấy trên người Đổng Phi quấn xiềng xích, cổ đeo gông, giọng liền nghẹn đi:
- Hồng Xương vốn đang luyện binh trong doanh trại, đêm qua nghe người ta nói chủ nhân ngài bị truy bắt, vì vậy hôm nay đến đây xem. Cẩu quan này khinh người quá đáng, rõ ràng chính là muốn gây phiền phức cho chủ nhân... Chủ nhân, ngài cực khổ luyện binh cho hoàng thượng, lại bị kẻ xấu đố kị, chúng ta, chúng ta về Lương Châu đi.
Không đợi Đổng Phi mở miệng, Hi Lự cũng đã nổi trận lôi đình.
Trên bàn vang lên cộp cộp cộp ba tiếng rung trời:
- Phản rồi, phản rồi... Tiện tỳ dám la hét nơi công đường, bắt ả lại cho ta!
Nhậm Hồng Xương cheng rút ra bảo kiếm, lớn tiếng quát:
- Ai dám lên.
Các công nhân đầu tiên là ngẩn ra, nhưng vừa nghĩ, đó chẳng qua là một nữ nhân. Mà Đổng Phi chân chính nguy hiểm lại mang gông xiềng, đã thành con cọp trong cũi, không tính là uy hiếp. Ai cũng can đảm hơn, xông lên muốn bắt lấy Nhậm Hồng Xương.
Chỉ nghe một tiếng huýt sáo phát ra từ dưới mặt nạ.
Bên ngoài công đường nhất thời đại loạn, gần trăm người thoáng cái chạy ào vào công đường, tay cầm bảo kiếm, chém loạn về phía các công nhân.
Hi Lự bị biến cố này làm hoảng sợ, trong chớp mắt đã có năm sáu công nhân bị chém ngã ngửa ra đất.
- Phản rồi, phản rồi...
Hi Lự kịp phản ứng, rống lên:
- Bắt đám tiện tỳ này lại.
Tất cả những người chạy vào công đường đều là vệ binh Hổ Nữ doanh theo Đổng Phi nhập kinh.
Trong lòng những người này không có luật Đại Hán gì hết, chỉ có một mình Đổng Phi tồn tại. Nhậm Hồng Xương vung kiếm phóng tới Hi Lự, nhưng bị Đổng Phi kéo lại.
- Hồng Xương, các ngươi dừng tay hết!
Cũng chính trong nháy mắt này, các công nhân của Đại Lý đã xông lên công đường.
Nơi này là Lạc Dương, là Đại Lý, cũng không phải nha môn châu phủ có thể sánh bằng. Công nhân của vệ úy có tới mấy trăm người.
Ngoài đại đường, một đám sĩ tử la to đại nghịch bất đạo, hò hét trợ uy cho Hi Lự. Luận sức chiến đấu, một đấu một Hổ Nữ doanh chưa hẳn sẽ kém hơn vệ úy, nhưng một đấu hai, một đấu ba thì có vẻ không đủ. Hơn nữa, vệ úy đều dùng binh khí dài. Mà Hổ Nữ doanh bởi vì tới xem, cũng không mang theo binh khí dài, chỉ có thể dựa vào bảo kiếm kịch chiến với đối phương.
Chỉ trong Nháy mắt, đã có bốn năm cô nương của Hổ Nữ doanh nằm trong vũng máu.
Lần này đã chọc giận Đổng Phi.
- Các ngươi chết tiệt, chết tiệt!
Hai tay vận sức, lực hùng hí trong Ngũ Cầm Hí chợt bùng lên. Chỉ nghe răng rắc, gông đã bị Đổng Phi làm gãy. Người gồng lên, nín thở, một tiếng hổ rống như cự lôi, xiềng xích trên người bị Đổng Phi hất đứt hết.
Nắm lấy xiềng xích, quay tròn mà quất.
Cầu sắt trên xích sắt bay vù vù, nện lên người vệ úy, nhất thời máu thịt tung toé.
Lúc này Đổng Phi cuồng tính phát tác, xuất thủ không lưu tình chút nào.
Mười mấy vệ úy bị đánh cho đầu rơi máu chảy, gãy xương đứt gân. Mà Đổng Phi nhìn như không thấy, nổi giận gầm lên:
- Các ngươi muốn ta chết, ta muốn các ngươi chết cùng ta. Hồng Xương, các ngươi lui ra phía sau hết cho ta...
Đám người Nhậm Hồng Xương đáp lại một tiếng, trên công đường nhỏ hẹp kết thành chiến trận.
Xiềng xích trong tay Đổng Phi trên dưới tung bay, giống như một con mãng xà khổng lồ, không ngừng vang lên vù vù, phạm vi một trượng không người có thể gần.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Ai cũng không nghĩ tới, Đổng Phi dám hò hét nơi công đường, đồng thời đại khai sát giới.
Hi Lự quay đầu muốn chạy trốn, nhưng Đổng Phi đâu thể cho hắn cơ hội. Xích sắt tung ra, chuyển động giống như linh xà, thoáng cái quấn lấy cổ Hi Lự rồi giựt mạnh về phía sau, kéo Hi Lự qua.
Lúc này, ngoài Kiến Xuân môn đã vô cùng hỗn loạn.
Đám người Điển Vi, Sa Ma Kha cũng đang đứng xem, vừa thấy tình huống này liền xông lên vung quyền đánh tới tấp.
Có vệ úy thổi kèn lệnh, quan quân đóng ngoài Kiến Xuân môn tùy theo hành động, nhanh chóng phong tỏa toàn bộ Kiến Xuân môn.
Họ đang hành động, người khác cũng đang hành động.
Chỉ nghe từ cuối con phố đột nhiên vang lên tiếng vọ ngựa dồn dập, mấy trăm con chiến mã Tây Lương phóng tới nhanh như điện chớp.
Sau mã đội là một đám nữ binh thân khoác Đồng Tụ khải.
Quan quân vừa mới triển khai đội ngũ, người của Loan Vệ doanh cũng mới đến...
- Lập tức dừng bước, bằng không giết chết bất luận tội!
Quan quân lớn tiếng la lên, căn bản không coi những nữ nhân này ra gì.
Nhưng không ngờ, khi kỵ đội nữ binh cách trăm bước, đột nhiên giương cung cài tên, lợi tiễn bay ra, vang lên vù vù.
Hơn mười quan binh dẫn đầu dưới một đợt tên đã bị bắn như con nhím ngã trong vũng máu.
Sau đó, bộ binh dừng lại, trăm người một hàng, mở cung tiễn, nhắm ngay quan quân.
Đây chính là Loan Vệ doanh toàn quân xuất động, nhân số vượt xa quan quân.
Ngẩn người!
Loan Vệ doanh trước kia chỉ dùng để cung cấp niềm vui cho người ta, sao thoáng cái trở nên lãnh huyết, giết người không chớp mắt như vậy chứ?
Mà ở trên công đường, Đổng Phi thấy chuyện đến bước này đã không thể vãn hồi, cũng hoảng hốt!