- Hồng Xương, đây là chuyện gì?
Nhậm Hồng Xương hạ giọng nói:
- Đây là Vương Cơ tỷ tỷ bảo chúng tôi làm như vậy. Tỷ ấy nói có người muốn gây sự, vậy thì làm to chuyện một chút... Đình úy đã không đủ để thẩm tra vụ án này, tốt nhất cứ đứa lên Gia Đức Điện để phân rõ phải trái.
Gia Đức Điện?
Đó là nơi Hán Đế thường ngày nghị sự với văn võ bá quan.
Thái Diễm có ý gì?
Tuy nhiên Đổng Phi tin tưởng vững chắc, Thái Diễm tuyệt đối sẽ không hại y. Nếu nàng nói như vậy, vậy thì cứ buông tay đại náo một trận.
Nghĩ tới đây, Đổng Phi cười lên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Hi Lự đã sợ hãi suýt ngất đi.
- Cẩu quan, ngươi không phải là muốn đánh ta sao?
Vừa nói vừa tiến lên một bước, tóm lấy bắp đùi của Hi Lự, một chân giẫm lên một chân của Hi Lự, nổi giận gầm lên:
- Ta sẽ xé xác ngươi trước, xem ngươi đánh ta thế nào!
Dồn khí đan điền, lực đổ vào song chưởng.
Đổng Phi hét lớn một tiếng, chỉ nghe Hi Lự kêu thảm một tiếng, máu huyết bắn ra. Một người rành rành đã bị Đổng Phi xé làm đôi. Máu huyết văng đầy trời, nhiễm toàn thân Đổng Phi. Ngay cả ruột, gan, cũng rơi đầy đất.
Nhậm Hồng Xương từ lâu đã nghe Đổng Phi tàn nhẫn, nhưng không nghĩ sẽ tàn nhẫn đến mức này.
Mặc dù sợ đến trống ngực đập thình thịch, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng tự hào: đây mới là chủ nhân nhà ta, hổ lang chi tướng khoái ý ân cừu, thủ đoạn độc ác...
Ngoài công đường lúc này đã trở nên lặng ngắt như tờ.
Điển Vi, Sa Ma Kha dẫn theo Đổng Thiết, Vương Song xông lên công đường.
Dọc theo đường đi, toàn là vết chân dính máu. Huynh đệ Thành Lễ Thành Liêm không xuất hiện, mà theo Đổng Lục ở nhà phụ trách thủ vệ.
- Nhị ca, chúng ta đánh ra ngoài, về Lương Châu!
Sa Ma Kha nắm một thanh Hoàn Thủ đao xông lên, lớn tiếng quát:
- Chúng ta không ở Lạc Dương này chịu ức hiếp nữa, về nhà, về Lương Châu đi. . .
Điển Vi cũng nói:
- Không sai, chúng ta trung thành với triều đình, nhưng bị đám cẩu quan này làm nhục. Huynh đệ, chúng ta đánh về Lương Châu đi.
Đổng Phi ngoài ý muốn phát hiện, Điển Vi nháy nháy mắt với y.
Trong lòng thoáng cái đã hiểu, chỉ sợ Điển Vi và Sa Ma Kha cũng đã được người khác căn dặn qua.
Đúng lúc này, ngoài Kiến Xuân môn vang lên tiếng kèn, sau đó là từng đội, từng hàng Vũ Lâm quân từ trong phố lớn ngõ nhỏ đi ra.
Xa xa, có một chiếc liễn xa từ từ đi tới, các loại tinh kỳ tung bay trong gió.
Dân chúng của thành Lạc Dương cũng được coi là kiến thức rộng rãi, vừa nhìn tình hình này cũng không khỏi giật mình.
Ông trời ơi, sao ngay cả hoàng thượng cũng xuất động rồi?
Thanh âm hô vạn tuế khắp thành, mọi người phủ phục trên mặt đất.
Ngay cả các cô nương Loan Vệ doanh thấy đã đến công đường Đại Lý cũng giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống đất nghênh giá.
- Đổng Tây Bình, ngươi muốn tạo phản hay sao?
Đại tướng quân Hà Tiến trong bộ vũ trang hạng nặng lao ra khỏi đội ngũ, quát lên với Đổng Phi đang đứng thẳng trên bậc thang công đường.
Sau đó thì Thái Ung cũng xuất hiện:
- A Sửu, còn không mau nghênh giá!
Đổng Phi vừa nghe lời này, nhất thời ngẩn ra. . .
Lão trượng nhân này thương ta thật, cả hoàng thượng cũng bị gọi ra đây?
Nhìn Vũ Lâm quân đội hình nghiêm chỉnh, Đổng Phi vẫy tay ra hiệu mọi người buông binh khí. Y chỉnh chang lại toàn thân, rồi dẫn theo mọi người sải bước đi xuống công đường, quỳ gối xuống ở phía trước chúng nữ Loan Vệ doanh:
- Tội thần Đổng Phi, khấu kiến hoàng thượng. . . Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . .
Từ trên liễn xa truyền đến một giọng nói:
- Đổng Phi, ngươi biết tội chưa?
- Tội thần biết tội!
- Vậy ngươi có biết, ngươi phạm vào tội gì không?
- Đại Lý tả bình Hi Lự quan báo tư thù, làm nhục thần quá mức. Tội thần nhất thời nóng giận, xé xác Hi Lự kia. Xin hoàng thượng trị tội!
Lời này nói rất xảo diệu, ta giết Hi Lự không sai, nhưng đây là hắn chọc ta trước. Tội này ta thừa nhận.
Nhưng tội danh khác thì ta một mực không biết.
Trong liễn xa trầm mặc hồi lâu. Mà người chung quanh lại không tự chủ được hít một hơi khí lạnh.
Thái Ung nhìn Đổng Phi, nhịn không được khẽ than một tiếng: A Sửu ơi A Sửu, ta chỉ bảo ngươi làm lớn chuyện lên, hà tất phải làm lớn đến vậy chứ?
- Đổng Phi, thật to gan... Tự tiện giết đại thần triều đình, thật sự là. . . Người đâu, bắt Đổng Phi lại!
Hán Đế ra lệnh, tự có kim qua võ sĩ tiến lên.
Mà Đổng Phi cũng không phản kháng, lại la lớn:
- Hoàng thượng, Đổng Phi không phục!
Dựa theo tính toán trước kia của Thái Ung, là bảo Đổng Phi làm lớn chuyện lên.
Làm lớn chuyện, chỉ một đình úy Đại Lý hiển nhiên không đủ để thẩm vấn vụ án này nữa. Sau đó do Hán Đế tiếp nhận, thứ nhất sẽ không khiến Đổng Phi bị hạn chế, thứ hai đến lúc đó Thái Ung có thể cầu tình với Hán Đế, mọi chuyện cũng dễ dàng cho qua.
Mà ở bên Hán Đế cũng không phải không có lợi.
Chí ít từ góc độ nào đó mà nói, có thể làm cho Đổng Trác càng thêm trung thành với Hán Đế.
Đây vốn là việc nhất cử lưỡng tiện, nhưng không ngờ Đổng Phi lại giết Hi Lự...
Thái Ung cảm giác, việc này hình như đã gây ra hơi lớn rồi.
Bên này Đổng Phi bảo không phục, sau khi Hán Đế trầm mặc một lát mới lên tiếng:
- Đổng Phi, ngươi có gì không phục?
- Hoàng thượng, thần là giết Hi Lự kia, nhưng Hi Lự lại quan báo tư thù trước, bắt thần đeo gông lên công đường, còn chưa thẩm vấn đã định tội danh hung phạm cho thần, muốn trượng tích tiểu thần. Thần cũng là xuất thân nhà tướng, trung thành với Đại Hán ta, chưa bao giờ từng có sai lầm gì. Người này không nói hai lời đã định tội danh cho thần, rõ ràng là muốn đẩy thần vào chỗ chết, tiểu thần không phục.
- Cho dù không phục, cũng không nên tự tiện giết đại thần...
- Cũng không phải tiểu thần động thủ trước, là Hi Lự kia muốn giết tiểu thần trước. Quân ti mã Loan Vệ doanh Nhậm Hồng Xương còn là nữ quan trong hoàng cung, cũng chỉ đứng ra nói vài câu công đạo thay thần, Hi Lự kia liền muốn thủ hạ bắt lấy cô ấy... Hoàng thượng, không phải là tiểu thần lớn mật, mà là trong mắt Hi Lự kia không có hoàng thượng, ngay cả nữ quan của hoàng thượng cũng dám bắt, tiểu thần giận dữ mới...
- Có chuyện này sao?
Một câu nói cuối cùng của Đổng Phi đã nói trúng tâm nhãn của Hán Đế.
Quyền thần nắm quyền, ngoại thích chuyên quyền. . . Thấy sự uy nghiêm của hoàng thất càng ngày càng thấp, lực lượng của kẻ sĩ lại càng lúc càng lớn.
Hi Lự kia nói đến cũng coi như một thành viên của kẻ sĩ.
Hành vi của hắn có hay không cũng đại biểu cho tâm lý của đại đa số sĩ nhân chứ?
Hà Tiến đột nhiên mở miệng:
- Vậy Loan Vệ doanh là sao?
- Đại tướng quân, ngài cũng thấy đấy, là quan quân của Kiến Xuân môn xuất động trước. . . Có người muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ngay cả quân đội cũng đã tính toán thỏa đáng. Loan Vệ doanh tử thương vô số người, cũng là không nhịn được, mới toàn thể xuất động, tiến hành đối kháng với quan quân.
Cũng phải...
Quan quân của Kiến Xuân môn này thuộc quản hạt của giáo úy Kiến Xuân môn, theo đạo lý hẳn là thuộc Hà Tiến quản lý.
Vì sao dưới tình huống chưa nhận được mệnh lệnh đã tự ý xuất động chứ? Hà Tiến đảo tròng mắt, không khỏi nghi ngờ.