Ác Linh Quốc Gia 2

Chương 102: Q.1 - Chương 102: Không thấy




Dịch: Hàn Phong Vũ

“Thế nào rồi sư huynh, tìm được mấy người Tĩnh Thù chưa?”

Thấy là Lãnh Nguyệt gọi tới, sau khi nhận điện thì Sở Mộng Kỳ lập tức gấp gáp hỏi.

“Bây giờ cô lập tức tới cửa ra thành Tây Hồng, một hồi nữa tôi và giám đốc Lương sẽ đến đó tập họp với cô, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này.”

“Bên hai người xảy ra chuyện gì sao?”

“Cứ làm theo những gì tôi nói đi!”

Lãnh Nguyệt bất dung trí nghi* nói xong, lập tức cúp điện thoại.

*Bất dung trí nghi: Không được nghi ngờ.

Sở Mộng Kỳ ngơ ngác nhìn mặt đồng hồ vinh dự, lúc này tim nhảy điên cuồng đến cực điểm, hiển nhiên là bên Lãnh Nguyệt và Lương Nhược Vân đã xảy ra chuyện.

Đây là cố ý gọi điện qua nhắc nhở cô chạy trốn đấy chứ.

Tuy rằng Lãnh Nguyệt chưa nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng có lẽ chắc chắn không phải là chuyện tốt, nếu không thì cũng sẽ không muốn phải lập tức bỏ chạy ra ngoại vực.

Do dự một chốc lát, Sở Mộng Kỳ lại gọi qua cho Hạ Thiên Kỳ, dù sao ngoại vực là thiên hạ của liên minh quân phản loạn và những thế lực nhỏ kia, một khi bọn họ rời khỏi nội vực, cũng chỉ có thể cân nhắc đi tìm Hạ Thiên Kỳ cậy nhờ.

Cho nên cô cảm thấy những chuyện thế này, cẩn phải lên tiếng chảo hỏi Hạ Thiên Kỳ thật tốt.

- --

Trong một nhà xưởng diện tích rất lớn, có mấy gian nhà triệt nằm song song nhau, nơi này chính là một khu chỗ ở mà mặt sẹo tạm thời cấp cho Vương Tang Du và mấy người vừa lên từ trong hiện thực.

Bởi vì kể từ khi mặt sẹo quay trở lại đệ nhị vực, cũng có rất ít thời gian thu xếp cho bọn họ, thế nên những người như Vương Tang Du, Đào Kim Sơn này mấy ngày nay vẫn luôn ở lại nơi này.

“Tang Du, cô nói sau này chúng ta còn có thể quay lại hiện thực không?”

Trong sân, nhìn thấy Vương Tang Du đang ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm trầm phía trên mà mặt mày ủ dột, Đào Kim sơn đi ra khỏi nhà, tiếp theo ngồi xuống bên người của cô.

“Tôi không biết, có thể vĩnh viễn cũng không trở về được đi.”

Vương Tang Du chưa từng nhìn Đào Kim Sơn, mà chỉ lẩm bẩm trả lời một câu.

“Tôi thì không hiểu, đệ nhị vực này chẳng lẽ không có ai sao, vì sao phải đến cái trình độ đến hiện thực cưỡng chế bắt người lên?

Để các cô đến đây còn chưa nói, loại thực lực như tôi đây vì sao cũng bị bắt chứ.

Không phải là chỉ có cấp giám đốc mới có thể đi vào nơi này sao?”

Vương Tang Du không để ý than phiền của Đào Kim Sơn, bởi vì trong lòng cô lo lắng cho đệ tam Minh Phủ trong hiện thực nhiều hơn.

Hạ Thiên Kỳ tin tưởng cô như vậy, giao cả đệ tam Minh Phủ cho cô xử lý, kết quả cô lại bị bắt tới đệ nhị vực, cô không biết sau khi bản thân rời đi, tài nguyên của đệ tam Minh Phủ nên do ai tiến hành phân phối.

Khi ấy cô khẩn cầu mặt sẹo có thể cho cô ít nhất một ngày, nhưng lại bị đối phương từ chối.

Mà bản thân Hạ Thiên Kỳ lại đang ở đệ nhị vực, có thể rất lâu sau cũng không quay về hiện thực, cho nên tự nhiên cũng khó mà phát hiện chuyện này.

“Ai, chuyện không nên tới cũng tới rồi, cho dù như thế nào đi nữa cũng phải nhận mệnh.

Cũng không giết mấy người giám đốc Hạ đang ở nơi nào trong đệ nhị vực này, hiện tại chúng ta thoát khỏi Minh Phủ trong hiện thực, số truyền tin vốn có, hơn nữa dãy số của mấy người giám đốc Hạ đều đồng loạt biến mất, hiện tại nếu có thể liên lạc vớt anh ta thì tốt quá rồi.

Lấy khả năng của giám đốc Hạ, nói không chừng thật sự có thể đủ để dẫn chúng ta rời khỏi nơi này đấy chứ.”

“Ông đừng có nằm mơ!”

Không biết từ khi nào, Thẩm Hoành Viêm cũng đi tới trong sân, sau khi nghe Đào Kim Sơn bàn tới Hạ Thiên Kỳ thì hắn ta lại bĩu môi một cái nói:

“Hạ Thiên Kỳ là quỷ vật thể chất, mà trong Minh Phủ này chỉ có người có thuật pháp, người có quỷ vật thể chất vốn dĩ không thể vào được.

Tôi nghĩ Hạ Thiên Kỳ chắc là đang ở trong phe cánh của liên minh quân phản loạn, và xem như là kẻ địch của chúng ta.

Cho nên ông đừng hy vọng hắn ta sẽ tới cứu ông.”

Cho dù tình cảnh trước mắt của mình cũng như nhau, đều là phạm nhân vẫn còn chưa tiến hành phân chia ổn thỏa, thế nhưng Đào Kim Sơn vẫn không dám nói cái gì phản bác Thẩm Hoành Viêm, dù sao Thẩm Hoành Viêm này chỉ kém một đường nữa thôi là đã bước vào cấp quản lý cấp cao của giám đốc.

Cho nên mặc kệ nói đúng hay nói sai, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

Đào Kim Sơn không nói gì, trái lại thì Vương Tang Du lúc này xoay đầu lại, nhìn Thẩm Hoành Viêm nói:

“Anh có thể nghĩ cách liên lạc với giám đốc Hạ không?”

Cho tôi chút thời gian, vẫn là có khả năng, nhưng vấn đề là mặt sẹo tâm thời không đồng ý cho chúng ta rời đi.

Trái lại tôi có hai lão lãnh đạo ở bên này, nghĩ ra một cách, có thể vẫn có khả năng.”

Thật ra còn hơn mấy người Đào Kim Sơn, buồn bực nhất phải là Thẩm Hoành Viêm, hắn vốn là đang ở trong hiện thực an an ổn ổn làm chúa đất, xem như là qua thêm mấy tháng nữa, mảnh không gian hiện thực kia cũng sẽ lên đến khu vực thứ hai, thế nhưng ít nhất hắn còn có thể tiếp tục thong dong thêm mấy tháng nữa.

Kết quả theo một mặt sẹo và một tên giám đốc từ trên rời rơi xuống, hắn cũng bị lôi đến đệ nhị vực này, khiến hắn có thể nói là một chút cũng không có chuẩn bị.

Lúc Vương Tang Du còn đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại nghe bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo, một luồn băng sương diện tích cực lớn lập tức theo ngoài cửa lan tràn trở vào, khí lạnh thấm vào tận xương tủy khiến tất cả mọi người không khỏi phát run một trận.

Thẩm Hoành Viêm và Vương Tang Du theo bản năng tức khắc trở nên cảnh giác, mãi đến khi cửa chính trong sân bị hóa thành từng khối trừng khối băng tuyết rơi xuống, Lãnh Nguyệt mặt không biểu tình đi tới mới thôi.

“Lãnh đại ca!”

Nhìn thấy Lãnh Nguyệt, Vương Tang Du nhất thời kích động kêu một tiếng.

Tuy cô và Lãnh Nguyệt hầu như chưa từng nói chuyện, thế nhưng rất rõ ràng, Lãnh Nguyệt là bạn tốt nhất của Hạ Thiên Kỳ.

Thẩm Hoành Viêm tự nhiên cũng nhận ra Lãnh Nguyệt, biểu hiện trên mặt có vẻ rất là kinh ngạc, bởi vì số hàn băng bị Lãnh Nguyệt giẫm dưới chân kia, lúc này như nước chảy ngược, đang nhanh chóng chạy ngược vào trong thân thể Lãnh Nguyệt.

“Tĩnh Thù người đâu? Tôi dẫn các người rời đi.”

Nhìn thấy Vương Tang Du và Thẩm Hoành Viêm, biểu tình trên mặt Lãnh Nguyệt ít nhiều gì cũng hòa hoãn vài phần, tiện đà hỏi một câu.

“Tĩnh Thù không còn ở nơi này nữa, bọn họ bị một giám đốc khác bắt đi.”

Nghe được lời nói của Vương Tang Du, Lãnh Nguyệt nhất thời nhíu mày, nhưng vẫn nói:

“Các người theo tôi rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói.”

Vương Tang Du không dám nói nhiều, vội vã quay đầu lại đi theo Lãnh Nguyệt rời đi.

Đào Kim Sơn thấy vậy cũng đi theo không chút nghĩ ngợi, còn như Thẩm Hoành Viêm và một số người khác thì mắt lớn trừng mắt nhỏ có chút mờ mịt.

Thẩm Hoành Viêm đang do dự, còn một số người khác thì vốn dĩ không quen biết Lãnh Nguyệt.

“Các người mau đi theo tôi!”

Thẩm Hoành Viêm sau khi do dự ngắn ngủi, lập tức ngoặc tay với hai người trong số đó, hai người kia ban đầu đều là quản lý cấp cao dưới tay hắn.

Còn như mấy người “Đại Phật”, thì lại vì là quỷ vật thể chất cho nên vẫn ở lại trong hiện thực.

Lương Nhược Vân chờ đợi ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt đi ra ngoài, lập tức hỏi:

“Đã tìm được người chưa?”

“Còn thiếu một người, nói là bị một giám đốc khác bắt đi.”

Lãnh Nguyệt nói đúng sự thật cho Lương Nhược Vân.

“Vậy chắc là Dương Trung Bằng, lúc ấy chính là hai người bọn hắn sử dụng thông đạo không gian đi xuống hiện thực. Thế nhưng Dương Trung Bằng ở thành Vũ Dương, cho dù chúng ta có sử dụng thông đạo không gian, cũng phải mất ít nhất khoảng một giờ.

Khoảng thời gian này tôi sợ là không kịp.”

“Thế này đi, cô dẫn bọn họ đi trước, tôi đi tìm Tĩnh Thù.”

Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút lập tức quyết định nói.

“Con người Dương Trung Bằng kia tôi đã từng tiếp xúc qua, người xem như không tệ, đối đãi với thuộc hạ cũng rất tốt, cho nên người bạn kia của cậu khi ở chỗ anh ta sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng lúc lúc này mà nói thì nguy hiểm nhất là chúng ta, một khi đám người Thường Nhạc Thiên phát hiện, kịp thời phong tỏa lối ra vào nội vực, thì chúng ta cũng không ra được.

Huống chi mẹ tôi còn ở nơi này, sau này tôi vẫn là phải trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.