Dịch: Hàn Phong Vũ
Lãnh Nguyệt nghe xong vẫn siết chặt nắm tay, xem ra vẫn còn đang chần chừ, may mà lúc này Vương Tang Du mở miệng nói:
“Giám đốc đưa Tĩnh Thù đi tôi cảm thấy con người cũng không quá xấu, chỉ nói là Tĩnh Thù là Phụ ma sư, đối với người bên hắn sẽ có sự trợ giúp rất lớn, lúc đó phải cò kè mặc cả một phen với giám đốc dẫn chúng tôi đi, sau đó mới đưa Triệu Tĩnh Thù đi.
Cho nên Tĩnh Thù sẽ không có nguy hiểm gì.”
Nghe Vương Tang Du bổ sung, Lãnh Nguyệt mới xem như gật đầu đáp ứng, mà lúc này Thẩm Hoành Viêm lại đứng phía sau hỏi:
“Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Vì sao anh lại muốn đi theo chúng tôi?”
Lương Nhược Vân nhìn Thẩm Hoành Viêm một cái, cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi ngược lại một câu.
“Không phải các người đi tìm Hạ Thiên Kỳ hay sao? Tôi và hắn từng có giao hẹn, nếu như tôi đến đệ nhị vực, sẽ đi tìm hắn.”
“Ừ.” Lương Nhược Vân gật đầu một cái, rồi không nói thêm gì nữa.
Bởi vì sau khi bọn họ rời khỏi nội vực, tất nhiên là phải đặt chân trong những thế lực nhỏ ở ngoại vực kia.
Mà Hạ Thiên Kỳ lại ở quảng trường Quang Ảnh trong số đó, cho nên trái lại cũng xem như đi đến chỗ Hạ Thiên Kỳ.
Mặc dù vẫn không cứu được Triệu Tĩnh Thù, thế nhưng nếu Triệu Tĩnh Thù tạm thời không có nguy hiểm, cho nên bọn họ cũng không cần trì hoãn nữa, lập tức nhanh chóng chạy tới chuyển di trận pháp gần nhất.
Giám đốc đột nhiên chết đi, người cầm quyền của Minh Phủ sẽ cảm giác được đầu tiên, sau đó sẽ thông báo cho các giám đốc cấp cao phía dưới, mà các giám đốc cấp cao thì không thể nào tự mình lên đường, mà sẽ giao cho những giám đốc khác đi tìm hiểu trước.
Trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không quá ngắn, nhưng cũng không quá dài, nếu bọn họ không trì hoãn dọc đường, trái lại có thể thuận lợi chạy khỏi nội vực.
Chỉ cần thuận lợi chạy khỏi nội vực, thì không còn người nào đuổi giết bọn họ nữa.
Bởi vì ngoại vực là địa bàn của liên minh quân phản loạn, một khi có người tuôn ra từ nội vực, hai bên tránh không khỏi lại bùng phát một cuộc đại chiến mới.
Lấy lý giải của cô về tam đại Minh Phủ, bọn họ tuyệt đối không dám liều lĩnh với mối nguy này.
- --
Mà trong thời điểm mấy người Lãnh Nguyệt đang chạy đua với thời gian, thì Triệu Tĩnh Thù không biết chút gì về chuyện này, bản thân đang ở một nơi trong thành Vũ Dương.
Nhắc tới giám đốc của nội vực, khiến người khác không cảm thấy chán ghét nhất, chính là Dương Trung Bằng.
Nam nay Dương Trung Bằng vừa mới tròn ba mươi, bởi vì trước khi gia nhập Minh Phủ là một thầy giáo, lại sinh ra trong dòng dõi thư hương, cho nên nói chuyện làm việc rất lịch sự nho nhã, rất thích mặc quần áo màu trắng.
Cũng chưa bao giờ bởi vì một số chuyện nhỏ vụn vặt mà tranh đấu với người khác đến mức đỏ mặt tía tai, càng không vì buồn vui giận hờn đơn thuần mà đối xử với thuộc hạ, hoặc đại khai sát giới với người nằm trong phạm vi thuộc quyền của mình.
Hắn cảm thấy giết chóc là ngu xuẩn nhất, cũng là cách giải quyết vô dụng nhất, cho nên hắn vô cùng chán ghét giết chóc, trừ phi là cấp trên hạ nhiệm vụ, ép xuống trên đầu hắn, nếu hắn không cảm giác áp lực thì sẽ không đi tham gia cái chiến tranh gì gì đó.
Thế nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ, lần trước đại chiến với liên minh quân phản loạn, mặc dù hắn không tham dự, thế nhưng cấp trên lại buộc hắn, khiến hắn phải phái người đi đến tham dự.
Kết quả thuộc hạ tổn thất thảm trọng, làm hắn khó mà trải qua một hồi tốt lành.
Vốn là chuyện xin cho hắn quay trở lại chỗ ở hiện thực, giải sầu cho khuây khỏa một chút, nhưng lại ngoài ý muốn đụng phải Mặt Sẹo, cứ như vậy bị Mặt Sẹo xem như ép buộc kéo đến hiện thực bên kia.
Ban đầu hắn vốn chưa từng có suy nghĩ muốn lấy người từ chỗ Mặt Sẹo, nhưng từ sau khi thấy Triệu Tĩnh Thù, đồng thời khi biết Triệu Tĩnh Thù là Phụ ma sư, hắn lại đột nhiên hứng thú, là một hồi nói hết lời, mới xem như để cho Mặt Sẹo giao lại người cho hắn.
Bởi vì như Triệu Tĩnh Thù, hắn cũng là Phụ ma sư.
Dĩ nhiên, còn có một mặt nguyên nhân khác, chính là vì dáng dấp của Triệu Tĩnh Thù có vài phần giống dáng vẻ vị hôn thê của hắn.
“Ngôi nhà này vốn là tôi ở, có điều hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy nó rất hợp với cô, cho nên cô cứ ở lại nơi này đi.
Tôi có xem qua phòng tổng thống của một quán rượu, sau này dự định ở lâu dài ở nơi đó.”
Đôi mắt của Dương Trung Bằng không quá lớn, là thuộc về mắt phượng, mái tóc rẽ ngôi giữa tương đối cổ điển, trên sóng mũi kẹp một cặp kính tròn.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn qua, vốn dĩ không ai sẽ cảm thấy hắn lại là người có thực lực sắp tiếp cận đến cấp giám đốc cấp cao.
Toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn không có đến một chút phong thái tàn độc.
Kỳ thực Triệu Tĩnh Thù vốn dĩ cũng không muốn đến đệ nhị vực này, bởi vì cô còn đang đợi đến một ngày nào đó Hạ Thiên Kỳ quay trở lại hiện thực, sau đó đích thân đưa cô đến đệ nhị vực, mà không phải lấy loại cách thức bị bắt tới bất đắc dĩ này.
Có điều lúc ấy cô cũng không có bất kỳ phản kháng nào, bởi vì cô rất tin tưởng, nếu như lúc ấy cô biểu hiện quyết liệt, đối phương tuyệt đối sẽ giết chết cô ngay.
Nhưng mà rất ngoài ý muốn, rốt cuộc cô lại bị người đàn ông này dẫn tới nơi này, mà không có giống mấy người Vương Tang Du, đi theo tên giám đốc hung thần ác sát* kia.
*Hung thần ác sát: người đặc biệt hung ác.
Đồng thời khiến cô cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên là thái độ của đối phương cũng tốt, không những còn nói chuyện phiếm với cô như bạn thân, lúc này rốt cuộc còn muốn giao lại chỗ ở cùa mình cho cô.
Cái này ít nhiều gì khiến cô có chút không biết làm sao, không hiểu nổi đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Tôi cứ tùy tiện tìm một chỗ ở là được rồi, thật sự không dám phiền phức.”
Triệu Tĩnh Thù lúng túng cười một tiếng, trả về Dương Trung Bằng một câu.
“Không có gì phiền toái, cô không nên đánh đồng tôi với những giám đốc khác kia, những người đó chỉ là sơn dã đồ phu, chỉ biết chém chém giết giết, hoàn toàn không có đến một chút bao dung nào.
Tuy cô gia nhập đoàn đội của tôi, xem như là thuộc hạ của tôi, nhưng sau này cô sẽ rõ, Dương Trung Bằng tôi chỉ có bạn bè, không có thuộc hạ.
Ngoài ra cô và tôi đều là Phụ ma sư, về phương diện Phụ ma này tôi còn có thể chia sẻ cho cô một phần kinh nghiệm.
Nội vực lớn như vậy, nhưng Phụ ma sư thật sự quá ít ỏi, Phụ ma sư cấp giám đốc cũng chỉ có một mình tôi, còn như lão đại của chúng tôi, thì cũng là một người Phụ ma sư.
Hoàn toàn dưới phụ ma, thực lực có thể so với tổng thanh tra.
Nói như thế, Phụ ma sư mới là nhất mạch mạnh mẽ nhất trong số người có thuật pháp.
Vừa có thể nâng cao chiến lực của đoàn đội, lại có thể tiến hành nâng cao của chính mình, nhưng mà về mặt trưởng thành thì lại tương đối trở ngại một chút. Cho nên phần lớn người đều chết ở nửa đoạn đường trước, có điều hễ có thể đi vào nửa đoạn sau, cũng sẽ là nhân tài vô cùng hiếm thấy giữa các thế lực.
Cho nên chờ đến sau khi tôi đào tạo cô thành giám đốc, cũng không cần tôi tấn chức lên giám đốc cấp cao, trong tam đại Minh Phủ cũng không người nào dám đụng tới chúng ta.”
Triệu Tĩnh Thù nhìn Dương Trung Bằng hết mười phần đều là cảm giác ưu việt, mà khi hắn đề cập đến sự tồn tại của Phụ ma sư, trong lòng cô cũng tương đối tán đồng, có điều cũng không phải là tán đồng Phụ ma sư ưu việt, mà là tán đồng gian nan khi trưởng thành.
- --
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp người đi đón mọi người.”
Hạ Thiên Kỳ chạy dọc theo con đường này đều bị chuyện về Triệu Tĩnh Thù bên kia tác động, vì vậy trên phương diện tốc độ chậm hơn rất nhiều, may mà Sở Mộng Kỳ nói mấy người Lãnh Nguyệt đã tới hội họp cũng bọn họ, rất nhanh sẽ rời khỏi nội vực.
Dĩ nhiên, có tin tốt thì cũng có tin xấu, đó chính là Triệu Tĩnh Thù không được bọn họ dẫn ra theo, có điều theo như cách nói của Sở Mộng Kỳ chính là, hiện nay Triệu Tĩnh Thù rất an toàn.
Cho dù không đạt được mong muốn ban đầu, thế nhưng tất cả mọi người đều an toàn, cũng đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nghĩ đến không bao lâu sau, lại có thể đoàn tụ cùng mấy người Lãnh Nguyệt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì cũng có chút kích động.