Dịch: Hàn Phong Vũ
Cả ba người vừa mới bước chân trước vào phòng, chân sau vẫn còn đứng sát cửa phòng lại nghe “sầm” một tiếng đóng lại, cái này cũng khiến cho trong lòng ba người vốn không nguyên nhân lại càng hoảng sợ hơn, nhất là người đàn ông tương đối già hơn so với hai người đàn ông trung niên đi theo kia.
“Chuyện không hay rồi, vì sao cửa lại tự đóng!”
Một người trong số đó theo bản năng lại móc mấy tấm chú phù trong ngực mình, còn trên tay tên còn lại thì đột nhiên xuất hiện một cái hồ lô màu đỏ tía, tất cả đều tràn đầy cảnh giác đứng yên một chỗ, nhìn chăm chăm vào cánh cửa vừa mới đóng lại kia như nhìn đại địch trước mắt.
“Đây là trận pháp phong thủy, xuất hiện chút chuyện quái lạ chẳng phải rất bình thường hay sao, không nên cứ hở chút là giật mình hoảng hốt như người bình thường như vậy chứ.”
Với lần này thì người đàn ông trung niên lại không có cảm giác gì quá lớn, dù sao cứ xem như là nơi này thật sự có quỷ vật lợi hại gì đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ bị trận pháp vây khốn chặt chẽ, nhiều nhất cũng chỉ giống vừa rồi, làm ra chút tiếng động để dọa bọn họ mà thôi.
Bị người đàn ông trung niên nói một câu, hai người khác trái lại cũng không bắt bẻ gì nữa, thế nhưng vẫn giữ dáng vẻ hoàn toàn cảnh giác kia.
Trong phòng khách tối đen như mực, rèm cửa bị kéo lại vô cùng kín đáo, ánh mắt người đàn ông trung niên quét một vòng khắp gian phòng khách, ngoài miệng không khỏi thì thào nói:
“Sao tình trạng nơi này giống như có người ở vậy?”
“Nói không chừng nơi này có người ở, không nên chậm trễ thời gian nữa, khẩn trương tìm mắt trận rồi chúng ta sẽ rời đi ngay.”
Hai người sau lưng kia nói trắng ra chính là bảo vệ do người đàn ông trung niên kia thuê, với những chuyện liên quan đến trận pháp thế này thì bọn họ hoàn toàn không phải người trong nghề.
“Cứ giao cho tôi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó hắn lại bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, đưa một tay cầm rèm cửa kéo ra.
Thế nhưng ngay lúc này, hắn lại nghe một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên sau lưng, hắn vô ý thức quay người lại nhìn, lại thấy một cái đầu bay về phía mình, bay tới cùng lúc còn có vài giọt máu còn chút ấm nóng.
Cái đầu rơi xuống đất, sau đó lại lăn về một bên, mà cái thân thể mất đi cái đầu kia thì ngay lúc này cũng do mất đi thăng bằng mà ngã xuống trên mặt sàn.
Ba người, trong nháy mắt đã chết một người.
“A!”
Không những người đàn ông trung niên không biết người kia chết như thế nào, ngay cả lão già đứng ở ngay bên cạnh người chết, vốn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lão già kêu lên một tiếng sợ hãi, lại theo bản năng bỏ chạy về cạnh cửa, người đàn ông trung niên há miệng ra muốn gọi ông ra lại. Thế nhưng không đợi đến khi phát ra âm thanh, một bóng huyết ảnh đột nhiên vọt ra từ cạnh cửa phòng bếp.
Trong lòng lão già có cảm giác bèn quay đầu lại, nhưng không đợi đến khi ông ta thấy rõ ràng huyết ảnh kia là vật gì, đầu ông ta đã bay ra rất xa.
Cố ý tìm người đến bảo vệ cho mình, chỉ trong nháy mắt đã biến thành hai thi thể, người đàn ông trung niên nhất thời bị dọa đến mức hồn vía lên mây, vô ý thức lại bỏ chạy về gian phòng cách hắn gần nhất.
Thế nhưng hắn vừa mới bước lên một bước, lại nhìn thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước cửa gian phòng kia.
Quanh thân người phụ nữ này tản ra tản ra làn khí tức màu máu đỏ, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ tía, nghiễm nhiên chính là một con ác quỷ!
Người đàn ông trung niên tự biết mình vốn dĩ không phải đối thủ của ác quỷ, nhưng mà vì mạng sống, hắn chỉ có thể liều mạng.
Thế nhưng người phụ nữ kia vốn dĩ không cho hắn có đến một chút cơ hội ra tay nào, chỉ thấy nó nhẹ nhàng nâng một cánh tay lên, sau đó dừng lại trong không trung, đầu người đàn ông trung niên giống như bị một sức mạnh nào đó khống chế, dùng máu tươi vẽ ra một đường parabol trên không trung văng tung tóe khắp nơi, sau đó nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên lại bị người mở ra, cha của Hạ Thiên Kỳ mang túi hồ sơ trên lưng đi vào, thế nhưng trong phòng khách đã không còn một chút vết tích gì trước đó.
Trong phòng bếp, mẹ của Hạ Thiên Kỳ nhô đầu ra vui vẻ hỏi:
“Về rồi?”
“Ừ, hôm nay anh có chút chuyện, nên mới tăng ca thêm một chút.”
“...”
- -
Trong nhà Khúc Ưu Ưu.
Thời gian đã gần đến hừng đông, mặc dù Hạ Thiên Kỳ nói Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái cứ nghỉ ngơi như bình thường là được, nhưng vì trước đó đã nghe tin Võ Đình Đình và Đại Vĩ bị giết chết, các cô cũng không có dũng khí, nên có buồn ngủ cũng không thể ngủ được.
Thậm chí ngay khi Hạ Thiên Kỳ vừa rời đi, đến cái can đảm đợi ở trong phòng ngủ cũng không có, cho nên hai người cũng ngồi trên ghế salon như có điều suy nghĩ.
Ai cũng không buồn tìm đề tài nói chuyện phiếm, Hạ Thiên Kỳ nhắm mắt lại vẫn luôn suy nghĩ, quỷ vật sẽ lấy cách thức nào để xuất hiện.
Thời gian cứ như vậy trôi qua chậm chạp từng chút một, trong lúc vô tình đã đến hơn 4 giờ sáng.
Chờ đợi trong không gian không chút tiếng động, Đổng Phượng Thái và Khúc Ưu Ưu đều không chịu đựng được cơn buồn ngủ mà thiếp đi, trái lại Hạ Thiên Kỳ thì lại đảo ánh mắt dò xét toàn bộ gian phòng, hắn có một trực giác mãnh liệt, có thể con quỷ vật kia đã đến nơi.
Trong lúc ngủ mơ, Đổng Phượng Thái và Khúc Ưu Ưu bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại bọn họ phát hiện mình vẫn là ngồi trên ghế salon, nhưng mà khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi chính là Hạ Thiên Kỳ vốn ngồi bên cạnh các cô đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là... con ác ma kia!
Quai hàm như cái mũi dùi của con ác ma kia hơi nhúc nhích, trong tay nó cầm một cây búa lớn, số tóc thưa thớt không có cách nào che được cái lỗ máu sau đầu nó, thậm chí Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái có thể ngửi được mùi hôi thối.
Thần trí của hai cô lúc này cũng cực kỳ rõ ràng, thế nhưng các cô không thể nhúc nhích, ngay cả há miệng ra cũng không cách nào làm được, giống như bị khống chế, bây giờ chỉ có thể nhìn nó vô cùng hoảng sợ không làm gì được.
Khúc Ưu Ưu không biết bây giờ cô rốt cuộc đang nằm mơ hay nói đây chính là sự thật, trong nội tâm của cô giùng giằng không cam lòng, thế nhưng thân thể lại hoàn toàn mất đi khả năng tự chủ.
Con ác ma kia chậm rãi quay đầu, khuôn mặt phủ đầy một nụ cười gằn hoàn toàn nhắm vào cô, sau đó nhích đến gần từng chút một.
“Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện...”
Khúc Ưu Ưu mở choàng mắt, thân thể ngồi thẳng dậy trên ghế salon như Đổng Phượng Thái lúc này.
Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn chú ý đến Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái, sau khi hai người tỉnh dậy, Đổng Phượng Thái vẫn chưa hoàn hồn la hoảng lên, còn Khúc Ưu Ưu thì biểu hiện tương đối tỉnh táo.
“Cô đã thức dậy rồi, không cần kêu lên không xong nữa, bình tĩnh lại chút đi!”
Hạ Thiên Kỳ quay về Đổng Phượng Thái lạnh lùng nói một câu, sau đó hắn lại nhìn qua Khúc Ưu Ưu như đang có điều suy nghĩ hỏi:
“Vừa rồi hai người mơ thấy cái gì?”
“Tôi nhìn thấy một người đàn ông có quai hàm vừa dài vừa nhọn, trên đầu người đàn ông kia có một cái lỗ máu rất lớn, nó ngồi ở chỗ này, tôi muốn khẽ động một cái cũng không nhúc nhích được, khi đó tôi còn tưởng là sự thật, thật sự cho là không thấy anh đâu.”
Đổng Phượng Thái thuật lại với giọng nói run rẩy.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì gật đầu một cái mang tính chất tượng trưng, rồi nhìn qua Khúc Ưu Ưu hỏi:
“Cô và cô ta cũng mơ thấy giống như nhau sao?”
Khúc Ưu Ưu nhìn Hạ Thiên Kỳ, sau khi do dự một lát thì lắc đầu nói:
“Phần trước thì giống như vậy, thế nhưng phần sau thì không giống.”
“A? Cô nằm mơ thấy cái gì?”
“Con ác ma kia muốn tôi làm giúp nó một chuyện, nó hứa với tôi rằng, chỉ cần tôi giúp nó làm chuyện này, thì nó sẽ không giết chết tôi.”
Khúc Ưu Ưu nói đến chỗ này, trên mặt của Đổng Phượng Thái và Hạ Thiên Kỳ đều lộ ra vẻ kỳ dị.