Ác Linh Quốc Gia

Chương 488: Chương 488: Lẻn vào




Dịch: Hàn Phong Vũ

Quay lại phòng ngủ, Đổng Phượng Thái đưa tay lau nước mắt, bất an nhìn Khúc Ưu Ưu nói:

“Ưu Ưu, mình rất sợ, chị cả bọn họ đều chết hết rồi, chúng ta... Chúng ta có thể sống sót hay không...”

“Đừng mở miệng quạ đen vậy chứ, mấy người chị cả chết là vì bọn họ vốn không tin lời mình, nhưng chúng ta sẽ không sao, vì đã có người ở đây bảo vệ chúng ta rồi.

Cậu phải có lòng tin với bản thân, nếu ngay cả chính cậu cũng cảm thấy mình sống không nổi hay chết chắc rồi, thì lúc đó cho dù thần tiên có hạ phàm cũng không cứu được cậu, cậu thử suy nghĩ lại thật kỹ lời nói vừa rồi của Hạ tiên sinh đi, mặc kệ lời anh ta nói ra có xuôi tai hay không, cũng là để chúng ta có thể tiếp tục sống, không nên quá để bụng, càng không nên ghi hận.”

“Mình biết rồi Ưu Ưu, kỳ thật mình cảm thấy con người của Hạ tiên sinh rất tốt, chỉ là có chút hung ác...”

Mặc dù Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái đã vào phòng ngủ, nhưng vì cửa phòng ngủ vẫn mở, lại thêm thính lực của Hạ Thiên Kỳ không tồi, nên mặc kệ bọn họ có nói gì đi nữa thì hắn cũng nghe không sót chữ nào.

Hạ Thiên Kỳ cười cười, lại nói tiếp thì hắn đã sớm không còn là gã thanh niên hay trêu chọc mới chân ướt chân ráo bước vào công ty nữa, từ lúc mới bắt đầu đã bắt chước hình tượng cao lãnh của Lãnh Nguyệt, cho đến giờ trải qua nhiều nhiệm vụ hơn, với sinh mạng của người khác cũng bắt đầu sinh ra cái khinh thường, rất lâu hắn đã không còn chút cảm giác gì rồi.

Vì sẽ luôn có một loại người, anh chết cứ chết, dù sao cũng không liên quan gì tôi.

Thế nhưng nếu như quay lại thời điểm trước khi hắn vẫn chưa gia nhập công ty, chỉ sợ khi thấy có người muốn nhảy sông tự vẫn, hắn có thể nhảy theo xuống nước để bơi ra cứu người, cho dù không nhảy xuống cứu người đi, thế nhưng ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ có chút đáng tiếc, vì sao đang yên đang lành lại đi nghĩ quẩn.

Nhưng nghĩ đến tận bây giờ, chắc chắn ngay cả cái mí mắt hắn cũng không nháy đến một cái, nếu tâm tình tốt thì có thể sẽ đến nơi ngăn cản lại một chút, nếu như tâm tình không tốt thì sẽ không để ý đến.

Hắn vẫn luôn cảm thấy loại thay đổi băng lãnh trong lòng này của mình rất đáng ghét, vì nếu mọi người đều như hắn, chỉ quan tâm đến những người bên cạnh mình, vậy thì thế giới này cũng hoàn toàn xong đời.

Đây thật ra là việc rất thực tế, mỗi người đều cảm thấy hẳn là nên đối đãi với bản thân mình tốt hơn, đối đãi với người bên cạnh mình tốt hơn, người ngoài hay gì gì đó đều chỉ là người ngoài mà thôi, thế nhưng nếu như dùng lý tính để suy xét lại một chút, thì mỗi người đều ích kỷ như nhau, như vậy trên đời này cũng không có tín nhiệm.

Con người vĩnh viễn là loại động vật mù quáng, nói trắng ra chính là thiểu số phục tùng đa số, đa số quyết định chân lý.

Một khi mà phần lớn con người cảm thấy ích kỷ là đúng, không có cảm tính, thì cho dù người khác cho là đúng, như vậy thì tất cả mọi người có thể bắt chước theo, vì anh lương thiện một chút thì cũng sẽ bị xem như ngoại tộc.

Đây cũng là lý do vì sao mà thời điểm hắn mới quen biết Lãnh Nguyệt, sẽ cảm thấy cái cách thức ai cũng phải cứu của Lãnh Nguyệt rất não tàn, sẽ mắng anh ta là thánh mẫu, mắng anh ta không có đến một chút năng lực phán đoán nào.

Nhưng trên thực tế thì Lãnh Nguyệt không sai, người sai thật ra lại chính là hắn, sai là cái hiện thực của xã hội này, cho nên sai sẽ thành đúng, đồng thời đứng ở vị trí cao cao tại thượng, lấy sai lầm của mình đi công kích đúng đắn.

Dĩ nhiên, mặc dù bây giờ hắn hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn sẽ không giống Lãnh Nguyệt, vẫn sẽ dựa vào cách phán đoán với thiện ác trước kia, để phán đoán người này có nên tin tưởng hay không, lại có đáng giá cho bản thân mình ra tay giúp đỡ hay không.

Mà Với con người như Khúc Ưu Ưu này thì anh giúp cô ta, cô ta có thể niệm tình anh là người tốt, nói rõ ra chính là con người biết cảm ân cũng rất đáng để giúp, lấy mạng sống để bảo đảm, ít nhất nói ra vài câu tán dương với anh xuất phát từ tận đáy lòng, trong lòng cũng rất thoải mái.

Hạ Thiên Kỳ không muốn tiếp tục trở nên lãnh đạm thêm nữa, vì bây giờ hắn không thể ăn thức ăn bình thường được nữa, bản thân lại là quỷ vật thể chất, nếu nói khó nghe một chút thì từ đầu đến chân đã không giống nhân loại rồi, nếu ngay cả tâm tính cũng thay đổi trở nên cực đoan lãnh đạm, như vậy thì hắn có gì khác quỷ vật đâu chứ?

Nên hắn tuyệt đối sẽ không thể nhẫn nhịn chịu để bản thân đánh mất nhân tính, không phải nói hắn không muốn để bản thân trở nên đồi bại, mà là hắn không muố bản thân biến thành quỷ.

Lấy một quả cà chua ướp lạnh trong tủ lạnh nhà Khúc Ưu Ưu, Hạ Thiên Kỳ vừa ăn mà trong miệng lại không có chút mùi vị gì, số cà chua này không phải có sẵn trong nhà Khúc Ưu Ưu, mà là sau khi Khúc Ưu Ưu biết hắn vốn thích ăn cà chua thì cố ý gọi cho chỗ bán mang đến cho hắn, có chừng ba mươi cân cà chua, trái lại cũng đủ cho hắn ăn đến mấy ngày.

Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái nhìn thấy hắn ăn cà chua mỗi ngày đều rất không hiểu, thế nhưng trong mắt bọn họ hắn vốn là người kỳ quái, nên mặc dù rất không rõ ràng, nhưng cho dù là ai cũng không mở miệng hỏi hắn.

Có điều cứ xem như là Khúc Ưu Ưu có hỏi hắn thì hắn cũng sẽ không nói cái gì, dù sao biết quá nhiều về chuyện của quỷ vật, với các cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

- -

Lúc Hạ Thiên Kỳ đang ma quyền sát chưởng* chờ đợi đến lúc con quỷ vật kia xuất hiện, thì trước cửa nhà hắn nằm ở thành phố Bắc An, có ba người đang lén lén lút lút trước cửa nhà hắn.

*Ma quyền sát chưởng: chà tay chà chân chuẩn bị đánh nhau hay bắt tay vào làm việc.

“Cảm giác được không? Chính là chỗ này.”

Một gã đàn ông trung niên hưng phấn chỉ chỉ vào cánh cửa, trên tay cầm một cái trận bàn.

“Đúng là nơi này không sai, nếu không phải do trận pháp này sắp sụp đổ, tôi cũng không biết nơi này còn tồn tại một nơi đại hung như vậy.”

Hai người khác dù rất hưng phấn, thế nhưng đều có chỗ kiêng dè.

“Người bố trí trận pháp này cũng là kẻ chúng ta không chọc vào nổi, hắn hoàn toàn cách ly tòa lầu này với hiện thực, chỉ để lại một con đường ra vào thực tế bên ngoài...”

“Đến cũng đã đến rồi, ông còn cái gì mà cái này cái kia nữa, ông nuôi quỷ cần phải để tiểu quỷ của ông trưởng thành trong oán khí, chúng ta cần có quỷ khí tu bổ và chế tạo pháp khí của chúng ta, một lần hành động, cho dù có làm mích lòng một người cao lớn thì có thể làm gì được chứ.

Hơn nữa, nhìn tình hình trận pháp này tan vỡ, vừa nhìn đã biết không ai cai quản khí trận, nên chúng ta cứ yên tâm phá hoại.”

Người đàn ông trung niên càng nói càng hưng phấn, vừa muốn phá cửa xông vào, nhưng lại bị một người đàn ông già nua râu tóc bạc trắng đứng sau lưng ngăn cản lại:

“Trong đại hung trận này chắc chắn có phong khốn con quỷ vật kinh khủng nào đó, anh chắc chắn chúng ta có thể đối phó sao?”

“Bây giờ tôi thật sự có chút hối hận vì đã gọi các người đến đây rồi, tôi cũng không phải là đồ ngốc, đương nhiên sẽ không trực tiếp phá hỏng trận pháp, chỉ lấy mắt trận ra thôi, vì toàn bộ pháp trận này đều vây quanh mắt trận, lấy được mắt trận chính là lấy được vật chúng ta muốn.

Chúng ta đến đây không phải để ra tay phá hoại, chúng ta đến để trộm đồ, quỷ vật bị phong trấn trong nó làm sao có thể đối phó được chúng ta? Chờ chúng ta trộm được mắt trận chạy đi, cho dù là nó có thể thoát ra, nhưng mà bên ngoài còn có một kết giới vây quanh nó, chờ nó phá hỏng kết giới chạy ra, thì chúng ta đã sớm không còn ở nơi này nữa, đến lúc đó nó muốn giết ai thì cứ giết, muốn giết bao nhiêu thì cứ giết bấy nhiêu, sẽ luôn có người đi đối phó với nó.

Cho nên bây giờ các người còn lo lắng nữa sao? Có thể không nhiều lời nữa hay không?”

“Được, theo anh đánh cuộc lần này vậy.”

Hai người cắn răng gật đầu một cái, người đàn ông trung niên dẫn đầu lấy một tấm chú phù trong lồng ngực, sau khi thấy hắn dán lên trên cửa, lại hô lên:

“Mở!”

Sau đó, hắn lại đưa một tay cầm cửa phòng giật mạnh ra, ba người nối tiếp nhau đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.