Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc dù nhìn khẩu hình của Vương Mỹ Đồng phía sau hẳn đang kêu gọi Hoàng Tư Điềm chạy phía trước dừng lại, nhưng Hoàng Tư Điềm không có chút chú ý Vương Mỹ Đồng, trên camera an ninh ghi lại rất rõ, Hoàng Tư Điềm chạy dọc theo thang lầu thẳng xuống lầu dưới.
Mà Vương Mỹ Đồng đuổi theo phía sau, lúc đến trước cửa thang lầu thì nhìn bậc thang xuống lầu.
Thấy Vương Mỹ Đồng trong camera an ninh, cô giáo mầm non trẻ tuổi lúc này mới lẩm bẩm:
“Mỹ Đồng là một đứa trẻ vô cùng lanh lợi, cô bé cũng không nghĩ đến rời khỏi đó.”
“Ừ, có lẽ cô bé này đã bị người nào đó gọi xuống dưới.”
Vương Thành nói xong, lần nữa đưa camera an ninh lui về phía sau một chút, tiếp theo đưa tay chỉ vào Vương Mỹ Đồng trong hình ảnh nói:
“Em nhìn kỹ xem, đứa bé này nói chuyện với người phía dưới một lúc, sau đó cũng chạy xuống lầu.”
“Bị Hoàng Tư Điềm gọi xuống dưới sao?”
Cô giáo viên mầm non trẻ tuổi nói đến Hoàng Tư Điềm, trong đầu lại không nhịn được mà nhớ lại đôi đồng tử mang đầy vẻ độc ác kia, trong lúc nhất thời cả người trở nên lạnh toát.
Dịch: Hàn Phong Vũ _ Nhóm dịch Anh Túc
Nguồn: truyencuatoi.com
“Khó mà nói được, phải đợi đến khi quan sát camera an ninh của lầu hai mới biết được, quan sát xem hai đứa bé kia đi theo người nào rời khỏi thì sẽ rõ ràng ngay.”
“Em thấy công việc giáo viên này của em cũng đã sắp chấm dứt rồi.”
Cô giáo viên mầm non trẻ tuổi quệt nước mắt đọng trên mặt, lúc này lại đứng dậy:
“Em về trước đây anh Vương, nếu bên anh có tin tức gì thì em sẽ quay lại.”
Vương Thành thấy cô giáo mầm non trẻ tuổi thế này, cũng không yên tâm để cô quay về, anh ta suy nghĩ một chút rồi an ủi nói:
“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, nói không chừng sự việc sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn thôi, bên ngoài ở đâu cũng có cameras, về cơ bản là không có người nào dám chạy đến nơi này bắt cóc trẻ em.
Em phải phấn chấn lên, không được bi quan, nếu cứ như vậy thì em sẽ nhanh chóng gục ngã.”
Nghe Vương Thành nói như vậy, cô giáo mầm non trẻ tuổi mới miễn cưỡng tìm cách mỉm cười:
“Vâng, em sẽ phấn chấn lên. Anh Vương, cám ơn anh.”
Rời khỏi phòng bảo an, cô giáo viên mầm non lại có chút lo lắng chạy đi đến lớp học, mắt nhìn thấy bọn trẻ đang ca hát trong lớp, thấy vẻ mặt tươi cười ngây thơ kia của bọn trẻ, cô giáo viên mầm non thầm tuyên thệ trong lòng mình, dù thế nào đi nữa cũng phải tìm được cô bé kia.
Vì biết cảm xúc hiện tại của cô không ổn định, nên vườn trưởng cũng không để cô đi dạy thay nữa, mà đổi lại thành một giáo viên mầm non khác. Dễ nhận ra là bà muốn cho cô thời gian bình tĩnh lại, kịp thời khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Vườn trưởng của vườn trẻ này là một người vô cùng tốt bụng, không những cho các sinh viên vừa mới tốt nghiệp như cô thuê nhà, còn thường xuyên gặp gỡ quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của bọn họ, thậm chí còn làm cho cô có cảm giác như đang ở trong gia đình.
Cũng chính vì như vậy, nên cô vô cùng thích chỗ công tác này, cũng yêu thích ở cùng với bọn trẻ. Nhưng mà dù thế nào cũng không thể ngờ, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này.
Trong lòng đang tự trách mình đến không thể kiếm soát, ánh mắt của cô giáo mầm non vô ý đảo đến đứa bé Hoàng Tư Điềm ngồi trong góc lớp.
Điều hình thành sự đối lập rõ ràng với những đứa trẻ khác đang ca hát vui vẻ, chính là Hoàng Tư Điềm, cô bé này không những không mở miệng ca hát thì không nói, cả khuôn mặt cũng có vẻ vô cùng u ám.
“Đứa nhỏ này...”
Cô giáo mầm non trẻ tuổi càng quan sát càng cảm thấy rằng Hoàng Tư Điềm vô cùng đáng nghi, chính cô cũng không nói được vì sao mình lại nghi ngờ một đứa bé, nhưng Hoàng Tư Điềm lại khiến cô có cảm giác nó không giống một đứa trẻ, trái lại, giống một con ác ma hơn.
Mà ngay khi cô giáo viên mầm non đang quan sát Hoàng Tư Điềm, thì Hoàng Tư Điềm đang ngồi trong một góc phòng kia trong lòng cũng có cảm giác mà quay đầu lại, trong mắt lóe ra ánh sáng độc ác.
Cô giáo mầm non trẻ tuổi sợ đến mức quay đầu qua bên cạnh, tựa vào ở trên tường vuốt ngực một hồi lâu sau, cô mới bước nhanh trở về văn phòng làm việc của mình.
***
5 giờ chiều, cách giờ tan học của vườn trẻ khoảng nửa giờ.
Vườn trưởng cho gọi tất cả thây cô giáo, và những nhân viên đang làm việc trong vườn trẻ lại một chỗ, mở một cuộc họp khẩn.
“Sự việc này xảy ra ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ mở cho mọi người cuộc họp cuối cùng, ban nãy cảnh sát cũng đã gọi điện thoại đến, nói là không hề tìm được học sinh mất tích kia, cũng đã bắt đầu thành lập chuyên án điều tra.
Mà chuyện này lại có ý nghĩa là mai đây, hay thậm chí ngay trong buổi tối ngày hôm nay, vườn trẻ của chúng ta sẽ trở thành tiêu đề của các diễn đàn chuyên mục, có lẽ sẽ có một nhóm gồm phần lớn phụ huynh lòng đầy tức giận, làm khẩu hiệu hô hào cùng cố gắng bảo vệ trẻ em, chạy đến tranh nhau điên cuồng đập phá.
Nên tôi quyết định, từ giờ trở đi sẽ cho thôi việc toàn bộ các công nhân viên tại chức.”
Nói đến chỗ này, vườn trưởng đảo đôi mắt ửng hồng qua một vòng những nhân viên của bà, có chút nghẹn ngào nói:
“Tiền lương tôi cũng đã hoạch toán cho mọi người rồi, bây giờ mọi người dọn dẹp lại một chút rồi rời đi đi.”
“Vườn trưởng, vì sao lại muốn chúng tôi rời đi? Xảy ra chuyện thế này sao có thể để mình bác chống chọi, chăm sóc người cũng không phải là bác!”
Vườn trưởng có vị trí tương đối vững chắc trong lòng tất cả mọi người, nên lúc này bắt đầu có người đứng ra vì bà biểu đạt phẫn nộ bất bình.
“Đúng vậy, rõ ràng đây là vấn đề của bản thân Lý Tú, vì sao phải liên lụy đến cả vườn trẻ, liên lụy đến mọi người chúng tôi!”
Mọi người đều nhao nhao đứng lên chỉ trích Lý Tú, Lý Tú cúi đầu một mực khóc lóc, không có đến một lời giải thích hay phản bác lại trước sự chỉ trích của mọi người. Vì họ nói không sai, họa do cô gây ra, nếu lúc đó cô ở lại trong nhà ăn thì sẽ không xảy ra chuyện này.
“Mọi người có thể không có đến một chút cảm giác đồng cảm sao?! Chuyện này hoàn toàn có thể trách Lý Tú sao, bọn nhỏ cơm nước xong, giáo viên thu lại hộp đựng cơm rồi rời đi tạm thời chẳng lẽ không đúng hay sao?!
Còn các người lúc ấy đang làm gì?! Bình thường đây là cần phải thay ca! Mọi người dám chắc chắn không phải đang chơi điện thoại di động hay đang xem kịch truyền hình đi!”
Mối quan hệ của Vương Thành và Lý Tú không tồi, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, tính tình của Lý Tú lại thật thà chất phác, nên Vương Thành không thể nào đứng nhìn cô bị bắt nạt được.
“Anh có việc gì ở đây?! Sao đến phiên anh ra mặt thay cho Lý Tú!”
Một cô giáo mầm non trừng mắt nhìn Vương Thành, khó chịu nói.
“Được rồi, không cần ầm ĩ lên, toàn bộ cứ làm theo những gì tôi vừa nói, thu dọn đồ đạc lại rồi rời đi ngay bây giờ.”
Mặc dù có rất nhiều người không muốn rời đi, cũng có rất nhiều người cảm thấy vì sự thất trách của Lý Tú mà làm hại bọn họ đánh mất công việc, thậm chí trong thời gian vài ngày tới đây còn phải đi tìm một gian nhà cho thuê mới để ở, nhưng mà còn hơn ở lại nơi này để chịu mấy lời căn vặn của phía cảnh sát và sự chỉ trích của cha mẹ đứa bé bị mất tích, thì rời khỏi mới là lựa chọn sáng suốt.
Tất cả mọi người rời đi, toàn bộ tầng triệt chỉ còn lại hơn ba mươi mốt đứa trẻ kia, vườn trưởng, Lý Tú và Vương Thành.
Có nói gì Lý Tú cũng không chịu rời đi, vườn trưởng đối đãi với cô rất tốt, tai họa lại do cô gây ra, nếu cô phủi mông bỏ đi, vậy thì toàn bộ trách nhiệm sẽ bị đổ lên trên đầu của vườn trưởng.
Vườn trưởng năm nay cũng đã sáu mươi tuổi, tóc cũng đã hơi có chút bạc màu, là một con người vô cùng hòa nhã dễ gần.
Vườn trẻ này nghe nói đâu là do người chồng của bà thành lập nên, có điều chồng bà đã phát bệnh mà ra đi từ mười năm trước, bọn họ không có đứa con nào, nên vườn trưởng dùng toàn bộ tình yêu thương tưới tát hết lên người những công nhân viên và những đứa trẻ này.
Nhưng lúc này, vì sự việc của cô, mà vườn trưởng không những bị chỉ trích, lúc này vườn trẻ có ý nghĩa vô cùng quan trọng với bà cũng sắp bị đóng cửa, với một người sáu mươi tuổi mà nói, thì sự đả kích này đủ sức khiến bà gục ngã.